Mùa Thu Năm Ấy Trời Xanh Mãi

Chương 32

Chương 32: Bắt gặp lên báo cùng "tình nhân".

---

Hôm sau là ngày cuối tuần, Bách Linh được một bữa rảnh rỗi thì sáng sớm đã thức dậy lái xe đến siêu thị mua một chút nguyên liệu nấu ăn cùng một số vật dụng cần thiết trong gia đình.

Tối hôm qua trước khi ra về, nàng có xuống phòng bếp nhà Lưu Việt Mẫn nhìn một chút, lại thấy nó trống trơn thì biết rằng người kia cũng không thường hay ăn uống ở nhà, nàng đau lòng cô đành phải ra tay một chút, nhất định phải đem cô ấy chăm sóc lại cho thật tốt, càng nghĩ bổn phận sắp tới của nàng cũng chính là làm những chuyện này, lòng không khỏi hạnh phúc.

Sau khi dạo một vòng siêu thị, thấy mình đã mua đầy đủ đồ, nàng lái xe trở về nhà Việt Mẫn.

Cho đến bây giờ Bách Linh càng nghĩ càng không thể tin nổi, không lâu nữa hai người sẽ đính hôn rồi kết hôn, sẽ bước vào một mối quan hệ mới, trong lòng nàng thực sự cảm thấy hạnh phúc cùng vui sướng. Song nàng vẫn còn một chút bận tâm về chuyện của Việt Mẫn cùng Cao Hân. Mặc dù Việt Mẫn đã nói sẽ không cùng Cao Hân gặp mặt nữa, nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy rằng cô ấy vẫn chưa thể dứt bỏ đoạn tình cảm mập mờ đó. Nàng nghĩ mình cần phải thực sự cố gắng hơn rất nhiều trong mối quan hệ này, quan tâm đến cô ấy, nhất định phải chiếm được trái tim của cô ấy, cho dù có phải trả giá như thế nào.

Bách Linh trước giờ vẫn rất chú ý đến khẩu vị của Việt Mẫn, biết cô dị ứng với dưa chuột, lại càng không thích ăn hải sản. Từng chút từng chút đều ghi lại trong trí nhớ, để sau này nàng có thể hằng ngày nấu ăn cho cô ấy, làm một người vợ tốt. Nàng lại nghĩ, không biết Việt Mẫn có để ý đến mình hay không? Chị ấy dù sao từ trước đến bây giờ đều ngọt ngào cùng quan tâm, nàng mong rằng câu trả lời sẽ là có.

Thầm nghĩ lại chuyện tối hôm qua phát sinh, Bách Linh bất giác đỏ mặt. Ngón tay gõ gõ lên vô lăng theo tiếng nhạc, tâm trạng vui vẻ lái xe trở về.

Khi Bách Linh đến nhà Lưu Việt Mẫn, cửa phòng của cô vẫn đóng chặt, chưa có dấu hiệu tỉnh dậy. Nàng cũng không định gọi Việt Mẫn dậy. Thấy như vậy cũng tốt, nàng sẽ có thêm thời gian làm vài món ăn sáng cho cô ấy. Trước giờ Việt Mẫn luôn rất thích ăn sáng tại nhà, song công việc ngày càng bận rộn thì thức ăn nhanh cũng chính là lựa chọn hàng đầu của cô ấy. 

Đặt nguyên liệu xuống bàn, Bách Linh vội mang tạp dề vào, hăng hái tập trung vào chuyên môn của mình.

Lưu Việt Mẫn nằm trên giường, cảm thấy đầu đau nhức kịch liệt như có búa bổ. Ánh sáng từ cửa sổ rọi vào làm cô khó khăn thức giấc. Đôi mắt vẫn chưa thể thích nghi với luồng ánh sáng mạnh từ cửa sổ, cô vươn tay che đi, chậm rãi mở mắt ra. Việt Mẫn quan sát một lượt căn phòng, sau khi xác định đây là phòng của cô thì yên tâm chút ít. Đầu cơ hồ vẫn còn đau nhức, hai tay cô vội đưa lên xoa xoa hai bên thái dương, lại nhìn xuống thấy quần áo trên người xốc xếch đến khó coi. Lưu Việt Mẫn nhắm mắt chịu đựng cơn đau, nhớ kĩ lại từng chuyện từng chuyện xảy ra vào tối hôm qua. 

Việt Mẫn vẫn nhớ hôm qua cô đã uống rất say, say đến mơ hồ đầu óc, sau đó cô còn thấy Cao Hân đến nhà cô, chăm sóc cho cô... Hai người còn thân mật với nhau, nhưng chuyện tiếp theo cô một mực không thể nhớ nổi, nhưng hình như vì quá say mà đã ngủ quên mất.

Đang cố gắng nhớ lại, Việt Mẫn lại nghe được tiếng động ở bên ngoài vọng vào. Tập trung lắng nghe thêm một lần, đây không phải là từ nhà bếp truyền tới đi, không lẽ Cao Hân đang ở nhà bếp hay sao, nàng ấy còn chưa rời đi? Lòng cô xúc động run lên, trên khuôn mặt nhợt nhạt hiện lên vài phần hạnh phúc. 

Lưu Việt Mẫn thấy quần áo trên người mình thực sự khó coi, còn có mùi bia rất đặc. Cô nhanh chóng lấy một bộ đồ thoải mái rồi chạy nhanh vào phòng tắm. Đợi sau khi thấy mình tươm tất hơn lúc nãy mới nhanh chóng chạy ra ngoài, Việt Mẫn gấp đến độ trên chân cũng không mang dép bông, trực tiếp phi bằng chân trần.

Việt Mẫn chân tiếp xúc với sàn gỗ lạnh lẽo, chạy ra chưa được vài bước, vừa nhìn đến thân ảnh trong nhà bếp, cô thả dần cước bộ sau đó liền khựng lại đứng yên tại chỗ. Đôi mắt vui vẻ nhanh chóng biến mất, thay thế bằng một màu ưu thương đau lòng. Trong bếp, có một cô gái đang loay hoay nấu nướng, nếu một người nào đó nhìn thấy chắc chắn sẽ có loại cảm giác rất ấm áp cùng hạnh phúc, chỉ là Việt Mẫn một chút cũng không cảm nhận được, cũng vì người trước mặt không phải là người cô yêu, cũng không phải là người mà cô muốn chung sống đến cuối đời.

Khoảnh khắc nhìn thấy Bách Linh đứng trong bếp, tia hi vọng cuối cùng trong lòng cô đột nhiên biến mất không dấu vết, cô cuối thấp đầu cắn răng chịu đựng, sau đó cười tự giễu chính mình. Hiện thực vẫn là hiện thực, vẫn phải can đảm mà đối mặt. Quá khứ cuối cùng sẽ bị quên lãng một cách tàn nhẫn, nhưng dù cho có quên được, cũng sẽ bị nó dằng vặt đến đau khổ.

Bách Linh cũng nghe tiếng động sau lưng mình thì biết Lưu Việt Mẫn đã thức dậy. Nàng đang nếm súp thì ngoáy đầu lại nhìn Lưu Việt Mẫn. Cô bây giờ một thân tươm tất cũng khiến nàng an tâm chút ít.

Nàng nhìn thấy cô, chuyện tối hôm qua dù chưa phát sinh quá nhiều nhưng cũng làm nàng bất giác đỏ mặt. Lại nhìn thấy Việt Mẫn đi chân trần thì liền chau mày, lo lắng nói.

"Chị dậy rồi sao? Chị lại không mang dép bông, sẽ bị lạnh a. Mau, mang dép vào đi"

"Chị không sao. Sao sáng sớm em lại đến đây?". Việt Mẫn che giấu cảm xúc của mình, mỉm cười đi đến chỗ Bách Linh, cố làm trò nhìn xem nàng đang nấu món gì.

"Thấy chị dạo này mệt mỏi chuẩn bị cho chuyện chúng ta, em muốn làm một chút đồ cho chị tẩm bổ". Bách Linh thấy cô bước tới, lòng liền vui vẻ.

"Ừ"

"Nếm thử không?". Nàng miệng nở nụ cười, múc một muỗng súp đưa đến trước miệng cô.

Lưu Việt Mẫn che giấu rất tốt cảm xúc của mình. Nhanh chóng tiếp nhận nàng, nhưng tâm tình không tốt nếm đi nếm lại cũng không ra vị gì. Sau đó lại để ý đến xung quanh nhà mình, hôm qua nơi đây vẫn còn là một đống bừa bộn đến đáng ghét, hôm nay lại gọn gàng sạch sẽ. Lưu Việt Mẫn liền xúc động, tất cả những chỗ này đều là nàng tình nguyện làm vì cô, cũng không nói sẽ đòi hỏi lại những gì từ cô. Lưu Việt Mẫn trong lòng cảm thấy tội lỗi chất chồng, đau lòng nhìn người trước mặt.

"Ngon không?". Ánh mắt nàng chờ mong câu trả lời của cô.

Lưu Việt Mẫn nghĩ mình đúng là quá tàn nhẫn với nàng nhưng cô cũng không còn cách nào để có thể quên người kia, chỉ có thể nhờ thời gian rửa trôi.

Cô không trả lời nàng liền nhẹ nhàng cuối xuống hôn lên trán nàng. Bách Linh bất ngờ bị cưỡng hôn thì trợn tròn mắt, sau đó lại đỏ mặt. Lưu Việt Mẫn nhanh chóng tiến tới nhẹ nhàng vòng hai tay qua ôm lấy nàng, đầu rút vào hổm cổ.

"Chị xin lỗi, khiến em chịu thiệt thòi". Lưu Việt Mẫn thật tình ôm nàng vào lòng.

"Em không sao, ở bên chị thì không thiệt thòi chút nào cả". Bách Linh thâm tình nói ra, càng đau lòng lại càng muốn biết tại sao Việt Mẫn lại thành ra như vậy, nhưng nếu cô ấy không nói nàng cũng không thể mở lời, chỉ có thể đáp ứng cô sau đó ra sức an ủi. Lưu Việt Mẫn nói xong cũng rời ra.

"Chị giúp em". Lưu Việt Mẫn ôn hòa nở nụ cười nhìn nàng.

"Em sắp xong rồi, chị giúp em mang chỗ thức ăn đó đến bàn ăn đi". Bách Linh hôm nay nếm được tư vị của hạnh phúc, lại cảm thấy vui mừng. Tưởng tượng đây có phải là khung cảnh của hai người sau khi kết hôn hay không, môi bất giác vẽ lên nụ cười.

---

Thời tiết ở thành phố B này sau khi qua tết dương lịch cũng đã tốt hơn một chút, không khí mùa xuân tràn ở khắp nơi trong thành phố. Đường phố vẫn như cũ, vẫn tấp nập người qua lại, đông đến nghẹt thở. Tại bệnh viện A, Cao Hân một tuần này cũng chỉ có hai nơi để đi và đến đó chính là nhà của nàng và bệnh viện, nàng cật lực trốn tránh chuyện phải đi ra ngoài, cũng chẳng biết vì điều gì. Đến thời điểm hiện tại, nàng cũng chỉ còn cách ngày ra nước ngoài công tác khoảng một hai tuần nữa. Trong khoảng thời gian này, lòng nàng đấu tranh dữ dội, mất ngủ nhiều ngày đều phải dùng đến thuốc ngủ để có thể giải quyết, khổ sở đến cực độ. Thân thể nàng bây giờ gầy đến khó coi, nhiều lần còn bị Lương Giai Tuệ phàn nàn, dặn dò nàng phải ăn uống đầy đủ để phục hồi lại trạng thái lúc trước.

"Cao Hân cậu xem, chuyện hay rồi". A Châu từ bên ngoài bước vào phòng làm việc của Cao Hân, trên tay còn cầm một tờ báo, vẻ mặt hiện lên chút gấp gáp.

"Sao vậy?". Cao Hân đang xử lí công việc, không tiện ngẩng đầu lên.

"Còn không phải chuyện liên quan đến cậu, cậu lên báo rồi đây này". A Châu đặt tờ báo trước mặt nàng, thuận tay kéo ghế ngồi xuống.

Thấy tờ báo trước mặt, Cao Hân lia mắt qua nhìn một chút, đôi mắt vô tư đột nhiên mở to. Trên bìa tờ báo này in một dòng chữ lớn "Bắt gặp tổng tài thân mật cùng bạn gái ra vào quán bar", ở phía dưới chính là một phần ảnh chụp hai cô gái đang hôn nhau, tuy ảnh trắng đen hơi mờ nhưng nàng vừa nhìn liền có thể xác định đó là ai. Cao Hân thấy ảnh mình cùng Tiêu Lạc Nhan trên báo chí, lòng không khỏi run một cái. Chuyện này dù gì cũng đã cách khá xa, nàng cũng không còn nhớ nữa mà hôm nay lại bị lật lên, có chút bất ngờ. Lại càng không nghĩ nó lại trở thành làn sóng bàn tán dữ dội mấy hôm nay.

"Mặc kệ họ, chỉ là báo lá cải mà thôi". Nàng cũng không quá quan tâm, dù gì Tiêu Lạc Nhan kia cũng đã công khai xu hướng tính dục, như thế cũng không ảnh hưởng đến sự nghiệp của cô ấy.

"Không nghĩ ngày đó mình vừa đi, hai người liền hành động như vậy. Nói đi Tiểu Hân, cậu thực sự cùng cô ta có quan hệ?". A Châu vừa nhìn hình liền có thể đoán được người trong ảnh là ai. Lòng khó hiểu nhìn nàng, tồn tại một bụng nghi vấn. Bệnh viện hôm nay đọc được tờ báo này cũng chính là bàn tán rôm rả. Một số người cũng giống cô nhìn một lần liền biết là Cao Hân thì bất ngờ không thôi, một số thì lại đưa ra ý kiến khác, chung quy cũng là ngưỡng mộ hoặc ghen ghét, dù gì Tiêu Lạc Nhan kia cũng không phải cái tên quá xa lạ.

"Không phải, cậu đừng đoán mò". Cao Hân thờ ơ đáp, điện thoại trong túi cũng vừa lúc vang lên. A Châu định nói tiếp nhưng thấy nàng nghe điện thoại, liền yên lặng ngồi đó.

"Alo". Màn hình hiện lên dãy số lạ, Cao Hân khó hiểu nhìn sau đó cũng bắt máy.

"Tôi, Lạc Nhan đây. Chuyện trên báo chắc cô cũng đã thấy rồi. Thực không nghĩ chuyện đã cách xa như vậy cũng có thể đem ra làm tiêu đề giật gân, tôi xin lỗi cô. Vì tôi mà...". Tiêu Lạc Nhan bên kia thấp giọng gọi đến xin lỗi.

"Tôi mới là người xin lỗi cô, cũng đừng bận tâm tôi, tôi đối với mấy loại tin tức này cũng không quá quan tâm". Cao Hân cầm lấy ly nước uống một ngụm rồi đáp.

"Được vậy thì tốt quá, vậy... hẹn ngày mai gặp cô"

"Được. Tối sẽ gửi địa chỉ cho cô". Cao Hân nhẹ nhàng đem điện thoại tắt đi, A Châu nhìn nàng với cặp mắt khó hiểu.

"Thực sự không có?". A Châu cố gắng hỏi lại để xác định lần nữa.

"Thực sự". Cao Hân nhìn bạn mình nở nụ cười trấn an, sau đó tiếp tục công việc.

"Vậy ngày mai hai người hẹn nhau đi đâu sao?"

"Chỉ là cùng nhau đến lễ đính hôn của... Lưu Việt Mẫn. Cô ấy không quen ai ở đây, thuận tiện nhờ mình một chút". Cao Hân đoạn thời gian này thực sự đem Việt Mẫn quên đi, nhưng mỗi khi nhắc đến tên của cô ấy thì lòng liền cảm thấy có chút đau nhói. Nàng nghĩ mình thực sự đã không còn đường lui trong đoạn tình cảm này, đến cuối cùng mình lại là người phủ định nó, cũng chính là người không thể dứt bỏ được.

"Trên đời, gặp được nhau chính là hữu duyên, lại có thể yêu nhau rồi ở bên cạnh nhau thì đó chính là nợ. Món nợ hạnh phúc mà ai cũng muốn mình là người sở hữu. Lại có trường hợp, gặp nhau chính là duyên, yêu nhau đến nồng nhiệt nhưng cuối cùng lại chẳng thể ở bên cạnh nhau thì đó chính là oan nghiệt cuộc đời."

---

Lưu Việt Mẫn dạo này trong đầu chỉ toàn công việc và công việc, không có một chút rảnh rỗi. Chuyện đính hôn cũng đã được chuẩn bị đâu vào đấy, cô hằng ngày lui lui tới tới nơi tổ chức tiệc sắp xếp ổn thỏa. Vô tình cũng có thể gặp Bách Linh ở đó, nàng cùng cô sẽ dặn dò nhau vài câu, Việt Mẫn tươi cười tiếp nhận sau đó cũng nhanh chóng rời khỏi.

Cô tránh mặt nàng như vậy cũng chỉ vì mỗi lần nhìn thấy nàng cô liền sẽ nghĩ đến Cao Hân, sau đó chính là đau lòng hai người. Lưu Việt Mẫn cũng tận lực làm việc, thời gian rảnh rỗi cũng không ở cạnh Bách Linh, nhưng nàng lại đau lòng cô bận rộn công việc cũng không tính toán những chuyện nhỏ nhặt.

Lưu Việt Mẫn trở về quán bar nhà cô cũng đã khuya, ngày mai chính là ngày đính hôn của cô và nàng. Việt Mẫn trong lòng ảm đạm khó tả, vừa đến quán liền nhanh chóng vào phòng làm việc của mình, Bách Linh sắp đính hôn cũng không thường xuyên lui tới những chỗ phức tạp, vì thế cô cũng có thể tránh mặt được nàng. Cô mang theo tâm trạng buồn bực bước vào phòng.

Cởϊ áσ khoác khoác lên ghế salon, Việt Mẫn trực tiếp đi đến bàn làm việc ngồi xuống ghế tựa. Cả ngày phải ra ngoài khảo sát khu vực liền cảm thấy đầu đau nhức, bác sĩ cũng dặn dò cô nên hạn chế lao lực vào công việc quá nhiều nếu không bệnh tình sẽ càng ngày càng nặng. Việt Mẫn vội tìm kiếm thuốc nhức đầu của mình để ở đâu, bàn tay Việt Mẫn sau đó đột nhiên khựng lại khi thấy một tờ báo đặt trước mặt. Tiêu đề báo sừng sững đập vào mắt, lại nhìn xuống hình ảnh ở phía dưới, đôi mắt Lưu Việt Mẫn mơ mơ hồ hồ lại mở to, đem hai người trong ảnh xem xét lại một lần.

Việt Mẫn mạnh tay đem tờ báo cầm lên, sau đó đôi tay bắt đầu run run. Ánh mắt cô mở to khó khăn đọc lại thật kĩ tiêu đề, đôi mắt bỗng chóng đã đỏ rực. Lưu Việt Mẫn đứng dậy vò nát tờ báo vứt xuống mặt đất. Giọt nước mắt rơi xuống cũng là lúc tay cô thuận thế đem tất cả đồ dùng trên bàn ném xuống đất.

Tiếng đồ vật rơi xuống đất cùng tiếng thủy tinh vỡ vang lên, hai tay cô chống lên mặt bàn, miệng cười tự giễu mình. 

Chuyện trước mắt xảy ra là như thế nào? Người mà cô yêu cùng người khác thân mật xuất hiện trên báo, lại còn đặt ở trang bìa, Lưu Việt Mẫn một lần nữa nhớ lại chuyện vào buổi tối hôm đó, cô nhắm chặt mắt lại cố gắng đem mình ra khỏi mớ khủng hoảng này. Cô chính là ngu ngốc, nàng đã từ lâu xác định không yêu cô, cô lại mù quáng đem đoạn tình cảm này đặt ở trong lòng, để hết lần này đến lần khác nhận lấy nỗi đau cùng tổn thương về cho mình, mà một chút trách móc cũng không có.

Cô ngả người trên chiếc ghế, đem tâm trạng của mình ổn định lại nhưng lòng vẫn âm ỉ đau nhói.

Việt Mẫn khóe môi mỉm cười.

Ngày mai,

Tôi sẽ coi như, chưa từng yêu em.

Mấy chương này chủ yếu là viết về những nhân vật phụ của chúng ta, sẽ nhanh chóng lướt qua thôi. Tui vẫn mong chờ cặp chính lắm luôn, mọi người đừng có quên họ nha ~ Dạo này bị stress khá nặng, nhưng mình biết mấy bạn chờ, nên mình đang tập trung viết đây ~

Vẫn là câu nói cũ, ủng hộ và bình chọn giúp mình có thêm động lực nhé! Cảm ơn!