Mười Hai Bức Thư Tình

Chương 9

Hạng Minh Qua:

Đồng hồ trong phòng khách cần cù báo giờ, nói cho hai anh em biết bây giờ là tám giờ đúng. Trịnh Tri Quân thở dài, lấy điện thoại ra tìm số điện thoại của chủ nhiệm lớp Trịnh Tri Lễ, trước khi gọi điện thoại cậu giải thích với Trịnh Tri Lễ: “Vậy đi, hôm nay anh gọi điện cho chủ nhiệm lớp em xin nghỉ trước, hôm nay em sẽ không đi học được chứ? Xin nghỉ xong chúng ta lại thảo luận vấn đề em đi học được không?”

Triển tín gia.

Tớ rất muốn chờ cậu thi xong, sau đó chúng ta có thể mỗi người về nhà mình trong cùng một lúc… Nhưng lần này thời gian chênh lệch quá dài, tớ ở trường cũng không có chuyện gì phải làm, cho nên chẳng thà chờ sang năm gặp lại cậu, như vậy chờ mong sẽ nhiều hơn nhỉ.

Trong lòng Trịnh Tri Quân rất khó chịu, nhưng lại không biết an ủi em trai như thế nào, cậu ôm lấy Trịnh Tri Lễ, vừa vỗ lưng cậu nhóc vừa liên tục an ủi nói, “Không sao.”

Gần đây thời tiết đã chuyển lạnh, tớ là người rất sợ lạnh, cho nên tớ là người mặc áo lông sớm nhất trong ký túc xá bọn tớ. Khương Chí nói đùa tớ yếu ớt như con gái, nhưng thật ra tớ còn không bằng con gái. Không biết cậu có quan sát không? Dù sao theo như tớ quan sát, trong thời tiết gần âm độ này, một số bạn nữ trong lớp tớ vẫn mặc váy và tất chân (chắc là tất chân), cách ăn mặc của mấy bạn đó tớ suy nghĩ chút thôi cũng lạnh run.

“Bây giờ em mấy tuổi, còn muốn anh đi học với em?” Trịnh Tri Quân bật cười, lại nói, “Anh đi học với em chắc chắn là không được, cho dù anh bằng lòng, giáo viên của các em cũng không đồng ý.”

Nhưng hình như cậu cũng không sợ lạnh, mấy ngày trước tớ nhìn thấy cậu, trên cổ cậu quấn một cái khăn quàng cổ, vẫn mặc áo khoác rất mỏng. Cậu đi từ ngoài trời vào, mà tớ đúng lúc ra ngoài, thế là tớ đã đi ngang qua cậu.

Trịnh Tri Quân hiểu rõ, trong cuộc đời của Trịnh Tri Lễ, dù mình dường như đã kiêm luôn chức vị của cha mẹ, nhưng từ đầu đến cuối không thể thay thế cha mẹ.

Cậu nói: “Anh không nên quyết định về trường sớm mà không thương lượng với em.” Đây là lần đầu tiên Trịnh Tri Quân nhận ra rõ ràng nỗi sợ hãi của em trai, cho dù ngày thường Trịnh Tri Lễ biểu hiện ngoan ngoãn cỡ nào, cậu nhóc vẫn chỉ là một đứa trẻ – một đứa trẻ cô đơn vì bố mẹ luôn bận rộn, cho nên thường xuyên ở nhà một mình.

Đúng rồi, X, mấy ngày trước bạn tớ giới thiệu cho tớ một bài hát, tớ nghe xong cảm thấy thích, nói hơi kiêu ngạo, có vài lời bài hát rất hợp với tâm trạng của tớ, cho nên trích cho cậu, nếu như cậu từng nghe bài hát này thì tốt rồi.

X, sau khi trải qua thời gian dài thầm mến, lúc đối mặt với cậu tớ đã có thể bình tĩnh. Nhưng có lúc tớ vẫn không phân rõ đâu là sự thật, đâu là tưởng tượng của tớ. X, nếu tớ nói rằng lúc đi ngang qua cậu tớ cảm nhận được hơi lạnh đến từ trên người cậu, cậu có cười không? Nói thật, tớ sẽ cười, bởi vì cách miêu tả này rất giống tiểu thuyết, cho nên khi viết câu này ra, tớ thậm chí hơi không rõ đây là sự thật, hay chỉ vì thời tiết rét lạnh dẫn đến tưởng tượng của tớ.

Trước kia nghỉ hè tớ luôn là người về nhà trễ nhất trong ký túc xá bọn tớ, lần này rời khỏi trường cùng thời gian với họ, nên ngồi cùng một chuyến xe với hai người khác sống cùng thành phố. Nhưng vài ngày sau khi thông báo thi cử đưa ra, Vương Uy đã mua luôn vé xe của tớ và Chu An Nặc, cậu ta mua vé ngày 7 tháng 1, cho nên sau khi thi xong bọn tớ sẽ đi bắt xe. Sau khi biết chuyến xe tớ cảm thấy thời gian chúng tớ đi xe rất gấp, hơn nữa lúc đó người bắt xe trong trường sợ rằng cũng rất đông.

Năm nay buổi thi cuối cùng của bọn tớ sớm hơn các cậu khoảng một tuần, tớ đang phân vân giữa chờ cậu thi xong và về nhà luôn, cuối cùng quyết định về nhà đúng hạn.

Trịnh Tri Quân gật mạnh đầu, lúc này Trịnh Tri Lễ nhận ra mình đã khóc, thế là vội vàng đứng dậy khỏi ghế, vừa nói “Anh mau đưa em đi học”, vừa chạy vào nhà vệ sinh.

Tớ rất muốn chờ cậu thi xong, sau đó chúng ta có thể mỗi người về nhà mình trong cùng một lúc… Nhưng lần này thời gian chênh lệch quá dài, tớ ở trường cũng không có chuyện gì phải làm, cho nên chẳng thà chờ sang năm gặp lại cậu, như vậy chờ mong sẽ nhiều hơn nhỉ.

Trước kia nghỉ hè tớ luôn là người về nhà trễ nhất trong ký túc xá bọn tớ, lần này rời khỏi trường cùng thời gian với họ, nên ngồi cùng một chuyến xe với hai người khác sống cùng thành phố. Nhưng vài ngày sau khi thông báo thi cử đưa ra, Vương Uy đã mua luôn vé xe của tớ và Chu An Nặc, cậu ta mua vé ngày 7 tháng 1, cho nên sau khi thi xong bọn tớ sẽ đi bắt xe. Sau khi biết chuyến xe tớ cảm thấy thời gian chúng tớ đi xe rất gấp, hơn nữa lúc đó người bắt xe trong trường sợ rằng cũng rất đông.

Đến khi viết xong lá thư  này, tớ sẽ đến nhà ga lấy vé xe với Vương Uy, nếu có chuyến xe thích hợp, tớ sẽ cố gắng thuyết phục cậu ta đổi vé[1]. Nhưng đổi vé sẽ kéo theo thời gian của ba người bọn tớ không nhất trí, cho nên chắc cũng không có khả năng đổi vé.

Như thể ăn một quả chanh chua, trong lòng Trịnh Tri Quân chua xót, nhưng cậu khống chế được cảm xúc của mình, làm yên lòng em trai: “Em không hề ích kỷ, người ích kỷ là anh.”

“Em không đi!” Trịnh Tri Quân dỗ Trịnh Tri Lễ cả buổi, câu trả lời của Trịnh Tri Lễ vẫn là câu đó, điều này khiến Trịnh Tri Quân cực kỳ bất lực. Cậu nhặt cặp Trịnh Tri Lễ ném xuống đất lên, hỏi cu cậu: “Vậy em muốn thế nào? Anh cũng không thể xin nghỉ cho em.”

Tớ hơi lo lắng liệu có kẹt xe không, nhưng vé đã mua rồi cũng chỉ đành kiên trì lên xe.

Tớ hơi lo lắng liệu có kẹt xe không, nhưng vé đã mua rồi cũng chỉ đành kiên trì lên xe.

Đến khi viết xong lá thư  này, tớ sẽ đến nhà ga lấy vé xe với Vương Uy, nếu có chuyến xe thích hợp, tớ sẽ cố gắng thuyết phục cậu ta đổi vé. Nhưng đổi vé sẽ kéo theo thời gian của ba người bọn tớ không nhất trí, cho nên chắc cũng không có khả năng đổi vé.

Kỳ nghỉ đông của Trịnh Tri Lễ kết thúc sớm hơn Trịnh Tri Quân mấy ngày, bởi vì thời gian bố Trịnh và mẹ Trịnh ở nhà vẫn ngắn như cũ, cho nên Trịnh Tri Quân chuẩn bị đưa em trai đi học sau đó về trường sớm. Nhưng sau khi biết anh trai chưa hết nghỉ đông đã về trường, Trịnh Tri Lễ lập tức không học nữa.

X, sau khi trải qua thời gian dài thầm mến, lúc đối mặt với cậu tớ đã có thể bình tĩnh. Nhưng có lúc tớ vẫn không phân rõ đâu là sự thật, đâu là tưởng tượng của tớ. X, nếu tớ nói rằng lúc đi ngang qua cậu tớ cảm nhận được hơi lạnh đến từ trên người cậu, cậu có cười không? Nói thật, tớ sẽ cười, bởi vì cách miêu tả này rất giống tiểu thuyết, cho nên khi viết câu này ra, tớ thậm chí hơi không rõ đây là sự thật, hay chỉ vì thời tiết rét lạnh dẫn đến tưởng tượng của tớ.

Đúng rồi, X, mấy ngày trước bạn tớ giới thiệu cho tớ một bài hát, tớ nghe xong cảm thấy thích, nói hơi kiêu ngạo, có vài lời bài hát rất hợp với tâm trạng của tớ, cho nên trích cho cậu, nếu như cậu từng nghe bài hát này thì tốt rồi.

Nói rằng tôi yêu bạn

Nhưng Trịnh Tri Lễ kiên trì cách giải quyết này: “Nếu anh không đi học với em, em sẽ không đi!”

Trịnh Tri Quân

Năm nay buổi thi cuối cùng của bọn tớ sớm hơn các cậu khoảng một tuần, tớ đang phân vân giữa chờ cậu thi xong và về nhà luôn, cuối cùng quyết định về nhà đúng hạn.

“Tri Lễ.” Trịnh Tri Quân nắm chặt cánh tay của em trai nói, “Em nhìn anh này, anh không giận vì lời em nói.”

Lời bài hát trích kèm trong thư:

Trịnh Tri Lễ hừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn Trịnh Tri Quân: “Em muốn đến trường với anh cơ.”

“Có phải em ích kỷ quá không?” Trịnh Tri Lễ vẫn ôm Trịnh Tri Quân, cậu nhóc lo lắng hỏi anh mình.

Bức thư tình thứ tám (quá khứ)

Tự hỏi rằng tình cảm chưa đủ, tự hỏi rằng không có lòng tin, thực sự là vì chưa đủ bản lĩnh.

Tôi đã muốn thế giới này biết tôi si mê bạn nhường nào, cảm thấy ích kỷ khi vừa nghĩ đến.

Tôi lại muốn ra oai lần nữa

[1]

Trịnh Tri Lễ bỏ tay xuống, nhưng cố chấp quay đầu đi không nhìn Trịnh Tri Quân, giọng cậu nhóc nức nở, nói đứt quãng: “Em, em biết anh sẽ không tức giận… Nhưng em, nhưng em giận bản thân. Em đã là, là đứa trẻ lớn rồi, hu hu… Anh ơi, em biết mình, lớn rồi… Nhưng em vẫn không vui, em không muốn anh đi sớm… Hu hu hu.” Cu cậu nói, nước mắt không cầm được chảy xuống.

Rất xin lỗi vì bạn chưa đồng ý

Triển tín gia.

Tôi đã muốn thế giới này biết tôi si mê bạn nhường nào, cảm thấy ích kỷ khi vừa nghĩ đến.

Trịnh Tri Quân

Nói rằng tôi yêu bạn

Kỳ nghỉ đông của Trịnh Tri Lễ kết thúc sớm hơn Trịnh Tri Quân mấy ngày, bởi vì thời gian bố Trịnh và mẹ Trịnh ở nhà vẫn ngắn như cũ, cho nên Trịnh Tri Quân chuẩn bị đưa em trai đi học sau đó về trường sớm. Nhưng sau khi biết anh trai chưa hết nghỉ đông đã về trường, Trịnh Tri Lễ lập tức không học nữa.

Kỳ nghỉ đông này tâm tư Trịnh Tri Lễ vốn không đặt vào việc học, bài tập nghỉ đông đều làm vội cho xong trước một tuần đi học dưới sự giám sát của anh trai, còn cu cậu mặc dù không chú ý đến bài tập, lại rất giỏi khóc lóc om sòm chơi xấu.

Thế là kỳ nghỉ này, lần đầu tiên Trịnh Tri Quân cảm nhận được sự tùy hứng của em trai.

Nhưng hình như cậu cũng không sợ lạnh, mấy ngày trước tớ nhìn thấy cậu, trên cổ cậu quấn một cái khăn quàng cổ, vẫn mặc áo khoác rất mỏng. Cậu đi từ ngoài trời vào, mà tớ đúng lúc ra ngoài, thế là tớ đã đi ngang qua cậu.

“Em không đi!” Trịnh Tri Quân dỗ Trịnh Tri Lễ cả buổi, câu trả lời của Trịnh Tri Lễ vẫn là câu đó, điều này khiến Trịnh Tri Quân cực kỳ bất lực. Cậu nhặt cặp Trịnh Tri Lễ ném xuống đất lên, hỏi cu cậu: “Vậy em muốn thế nào? Anh cũng không thể xin nghỉ cho em.”

Trịnh Tri Lễ hừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn Trịnh Tri Quân: “Em muốn đến trường với anh cơ.”

Hạng Minh Qua:

“Bây giờ em mấy tuổi, còn muốn anh đi học với em?” Trịnh Tri Quân bật cười, lại nói, “Anh đi học với em chắc chắn là không được, cho dù anh bằng lòng, giáo viên của các em cũng không đồng ý.”

Nhưng Trịnh Tri Lễ kiên trì cách giải quyết này: “Nếu anh không đi học với em, em sẽ không đi!”

Đồng hồ trong phòng khách cần cù báo giờ, nói cho hai anh em biết bây giờ là tám giờ đúng. Trịnh Tri Quân thở dài, lấy điện thoại ra tìm số điện thoại của chủ nhiệm lớp Trịnh Tri Lễ, trước khi gọi điện thoại cậu giải thích với Trịnh Tri Lễ: “Vậy đi, hôm nay anh gọi điện cho chủ nhiệm lớp em xin nghỉ trước, hôm nay em sẽ không đi học được chứ? Xin nghỉ xong chúng ta lại thảo luận vấn đề em đi học được không?”

Tôi lại muốn ra oai lần nữa

Trịnh Tri Lễ lắc đầu nguầy nguậy: “Em không xin nghỉ! Hôm nay em muốn đi học.” Hốc mắt cu cậu đỏ lên, cuối cùng bằng lòng nói ra nguyên nhân sáng nay mình không muốn đi học: “Hôm qua em nghe anh nói chuyện với ba mẹ anh nói hôm nay anh cũng sẽ về trường! Em không muốn đâu! Ngày anh đi học rõ ràng muộn hơn!”

Tự hỏi rằng tình cảm chưa đủ, tự hỏi rằng không có lòng tin, thực sự là vì chưa đủ bản lĩnh.

[1]

Trịnh Tri Quân ngẩn ra, đặt di động sang bên cạnh, cậu nửa ngồi xổm xuống, đối mặt với em trai ngồi trên ghế. Trịnh Tri Lễ hít mũi, lại lau nước mắt, che mặt không cho Trịnh Tri Quân thấy nước mắt của cậu nhóc.

“Tri Lễ.” Trịnh Tri Quân nắm chặt cánh tay của em trai nói, “Em nhìn anh này, anh không giận vì lời em nói.”

Trịnh Tri Lễ bỏ tay xuống, nhưng cố chấp quay đầu đi không nhìn Trịnh Tri Quân, giọng cậu nhóc nức nở, nói đứt quãng: “Em, em biết anh sẽ không tức giận… Nhưng em, nhưng em giận bản thân. Em đã là, là đứa trẻ lớn rồi, hu hu… Anh ơi, em biết mình, lớn rồi… Nhưng em vẫn không vui, em không muốn anh đi sớm… Hu hu hu.” Cu cậu nói, nước mắt không cầm được chảy xuống.

Gần đây thời tiết đã chuyển lạnh, tớ là người rất sợ lạnh, cho nên tớ là người mặc áo lông sớm nhất trong ký túc xá bọn tớ. Khương Chí nói đùa tớ yếu ớt như con gái, nhưng thật ra tớ còn không bằng con gái. Không biết cậu có quan sát không? Dù sao theo như tớ quan sát, trong thời tiết gần âm độ này, một số bạn nữ trong lớp tớ vẫn mặc váy và tất chân (chắc là tất chân), cách ăn mặc của mấy bạn đó tớ suy nghĩ chút thôi cũng lạnh run.

Trong lòng Trịnh Tri Quân rất khó chịu, nhưng lại không biết an ủi em trai như thế nào, cậu ôm lấy Trịnh Tri Lễ, vừa vỗ lưng cậu nhóc vừa liên tục an ủi nói, “Không sao.”

“Có phải em ích kỷ quá không?” Trịnh Tri Lễ vẫn ôm Trịnh Tri Quân, cậu nhóc lo lắng hỏi anh mình.

Như thể ăn một quả chanh chua, trong lòng Trịnh Tri Quân chua xót, nhưng cậu khống chế được cảm xúc của mình, làm yên lòng em trai: “Em không hề ích kỷ, người ích kỷ là anh.”

Cậu nói: “Anh không nên quyết định về trường sớm mà không thương lượng với em.” Đây là lần đầu tiên Trịnh Tri Quân nhận ra rõ ràng nỗi sợ hãi của em trai, cho dù ngày thường Trịnh Tri Lễ biểu hiện ngoan ngoãn cỡ nào, cậu nhóc vẫn chỉ là một đứa trẻ – một đứa trẻ cô đơn vì bố mẹ luôn bận rộn, cho nên thường xuyên ở nhà một mình.

Trịnh Tri Quân hiểu rõ, trong cuộc đời của Trịnh Tri Lễ, dù mình dường như đã kiêm luôn chức vị của cha mẹ, nhưng từ đầu đến cuối không thể thay thế cha mẹ.

Lời bài hát trích kèm trong thư:

“Hôm nay anh không đi, khi nào bắt đầu học anh sẽ đi. Sau này anh cũng không đi trước nữa, khi được nghỉ cũng về nhà ngay lập tức. Ngoài ra, Tri Lễ à, buổi tối anh đến trường em đón em được không?” Trịnh Tri Quân sờ đầu em trai, hỏi cậu nhóc.

Trịnh Tri Lễ nín khóc mỉm cười, cũng không lo lắng mình đã khóc, cậu nhóc ngẩng đầu lên từ trong lồng ngực Trịnh Tri Quân, nhìn chằm chằm Trịnh Tri Quân hỏi: “Thật không ạ?”

Trịnh Tri Quân gật mạnh đầu, lúc này Trịnh Tri Lễ nhận ra mình đã khóc, thế là vội vàng đứng dậy khỏi ghế, vừa nói “Anh mau đưa em đi học”, vừa chạy vào nhà vệ sinh.

Sau khi Trịnh Tri Lễ vào nhà vệ sinh, Trịnh Tri Quân hít sâu mấy lần, lúc này mới cảm thấy trong lòng thoải mái hơn.

***