Mười Kiếp Chờ Hoa Nở

Chương 6: Bảy trăm năm sau ta cũng chưa từng thấy ai cười đẹp hơn chàng

Ta cười ha ha hai tiếng, thầm nghĩ nếu biết ta chính là kẻ đã câu hồn của mẫu thân y đi thì y sẽ có cảm tưởng gì nhỉ? Nhưng ngoài miệng lại nói: “Vậy ta làm sinh nhật cho ngươi nhé, được không? Buổi tối ngươi ở trong phòng chờ ta nhé!”

Lúc phủ tướng quân mở tiệc rượu mừng sinh nhật con trai trưởng thì ta lén chuồn ra ngoài, nhân tiện thu mấy hồn phách gần đó lại.

Ánh mắt Tiểu Hắc quét qua xiêm y của ta từ trên xuống dưới thì tỏ vẻ khinh thường: “Ngươi đang mở phường nhuộm đấy à?” Cái màu đỏ chót thế kia.

“Không phải ta ở đây để quyến rũ đàn ông à?” Ta còn thướt tha vén mái tóc dài, mặt Tiểu Hắc vốn đen sẵn rồi lại càng đen hơn.

“Nếu hoàn thành xong việc này là ta có thể đi đầu thai rồi! Tiểu Hắc à, lúc ấy nhớ đến câu hồn của ta nhé.”

“Mẫu Đơn, ngươi thực sự muốn đầu thai à?”

“Tiểu Hắc, huynh thực sự là mặt đen à?”

“…Có chuyện gì với mặt ngươi vậy?” Hắn mặc kệ câu hỏi của ta, ánh mắt rơi trên vẻ tuyệt sắc khuynh thành trên mặt ta.

Ta sờ sờ da mặt:“Đẹp chứ, đây chính là dung nhan của Công chúa Điện hạ đấy.”

“Dáng vẻ đẹp sẽ gây chuyện đấy.”

Ban đêm trăng mờ gió thổi, ta và Tiểu Hắc ẩn thân chậm rãi đi trên đường ngõ tối tăm yên tĩnh.

Dáng người Tiểu Hắc rất thẳng, mắt nhìn phía trước, lúc bước đi bạch ngọc đeo bên hông cùng với vỏ đao chạm vào nhau phát ra những tiếng kêu nho nhỏ.

Sông nước thành Giang Nam đắm mình trong ánh trăng mờ nhạt tựa như một dải núi ngọc, cây cầu hình vòm bắc ngang qua con sông dài uốn lượn nối liền hai bên bờ nhà cửa san sát nhau, chiếc chuông gió treo trên mái hiên bị gió nhẹ khẽ đu đưa, va vào nhau phát ra những âm thanh khe khẽ.

Ta dừng lại trên cầu hít một hơi thật sâu, hai tay đặt trên lan can đá trên cầu: “Nhân gian quả nhiên tốt thật, vẫn là ở đây có linh khí hơn, thật muốn được đi đầu thai một lần.”

Tiểu Hắc đứng một bên im lặng không nói gì.

***

Lúc ta trở lại phủ tướng quân, yến hội cũng đã sắp tàn, ánh nến tàn hơn nửa yếu ớt lờ mờ chiếu lên bức mành trướng sợi vàng. Tì và gia đinh túm năm tụm ba dọn dẹp mọi thứ, khách khứa say rượu loạng choạng, liêu xiêu chắp tay chào nhau rồi sau đó từng người lên xe ngựa nhanh chóng ra về.

Bỗng dưng ta nhớ dáng vẻ say rượu của Thương Âm, trong ký ức của ta cũng chỉ có một lần, sau khi ta dìu chàng về nhà chàng liền hôn ta, hôn đến mức ngã lên giường, dùng sức rất mạnh. Ta khóc thê lương, muốn chàng dừng lại nhưng chàng càng dùng sức, hơi thở nồng mùi rượu hòa với hương thơm của chính chàng phả vào mặt ta, có chút ý vị say lòng người.

Ngày hôm sau ta giận dỗi chàng, là lần duy nhất không thèm để ý tới chàng, chàng còn cố trêu chọc ta, dâng đồ ngon nước ngọt đến cho ta, còn xuống bếp tự tay làm một đĩa Tây Hồ thố ngư (1) vô cùng khó ăn. Đôi mắt chàng nhìn ta tha thiết, cái bản mặt vốn dĩ tràn đầy khí chất hào hoa phong nhã lúc này đều vỡ vụn hết.

– Mẫu Đơn, đừng tức giận nữa mà, là vi phu đã sai rồi.

– Mẫu Đơn, có phải đã làm nàng bị đau không? Lần sau ta nhất định sẽ nhẹ nhàng.

Còn có lần sau nữa, ta đỏ bừng hết cả mặt lên, xấu hổ lườm chàng một cái, đôi mắt đen láy của chàng hàm chứa thứ ánh sáng dịu dàng, thật đẹp làm sao.

Thực sự rất đẹp, cho mãi tới bảy trăm năm sau ta cũng chưa từng thấy ai cười đẹp hơn chàng cả.

Nghĩ đến đây ta lấy tay áo quệt quệt qua đôi mắt, bước thẳng tới hậu viện phủ tướng quân.

Trong phòng tràn ngập ánh sáng, bóng của một cô hầu gái in lên vách tường, ta thầm nghĩ có người rồi, định rời đi, bỗng có một luồng khí tức thu hút sự chú ý của ta.

Ồ, có yêu quái.

Vẫn còn ở trong phòng nữa, ta ẩn thân đi vào phòng, Thương Âm bé đang đọc sách dưới ánh nến. Ta quan sát xung quanh, vẫn là cái binh thư khó hiểu kia, y còn chưa đến mười bốn tuổi kia mà. Ta lắc lắc đầu sau đó đưa tay ra, ngón tay nhằm vào cô hầu gái kia bắn ra, cô hầu gái xinh đẹp thướt tha ngã xuống đất.

Ta thầm nghĩ thật không tệ, ngay cả thị nữ hầu hạ cũng xinh đẹp như thế, tư thế ngã xuống đất cũng thướt tha như vậy được nữa.

Thương Âm bé ngoảnh lại, nhìn hầu gái một chút sau đó ánh mắt dời đến người ta đang cười khanh khách.

“Không chết đâu.”

“Ta biết.”

Ta thở dài: “Ngươi thực sự mới mười tuổi ư?” Ngẩng đầu lên theo luồng khí tức kia, quả nhiên trên xà nhà âm u có một bóng người nằm sấp, ta khụ một tiếng, bóng người kia rơi bịch một cái xuống đất, bụi bay mù mịt.

Dĩ nhiên âm thanh kia Thương Âm bé không hề nghe thấy được, y dừng một chút rồi hỏi: “Cô đã nói là sẽ làm sinh nhật cho ta mà.”

“Ừ.”

Thứ kia bị rơi xuống phía sau Thương Âm, ánh mắt ta lướt qua cái đầu nho nhỏ của Thương Âm mà nhìn sang. Ra là một con ma nữ lưỡi dài mặc đồ màu xanh, tóc tai bù xù mò mẫm bò dậy, khuôn mặt trắng bệch, liếc mắt ra hiệu với ta.

Đây không phải là yêu ma ở chỗ ngoặt đầu phố phố Tây Phong Đô, thường hay túm năm tụm ba cùng chơi mạt chược gì đấy với mấy ma nữ khác hay sao, khóe mắt ta giật giật.

Thương Âm bé thấy bộ dạng ngơ ngẩn của ta, theo ánh mắt ta mà định nhìn về phía sau, ta vội vàng xoay mặt y lại, đôi môi đỏ mọng nhằm vào khuôn mặt nhỏ bé trắng nõn của y mà hôn chụt một cái.

Có trời mới biết Thái tử Thiên Quân chuyển thế có Âm Dương Nhãn hay không, nếu có nhất định phải bảo vệ cho tâm hồn nhỏ bé yếu ớt của y không bị kích thích đó.

Y sững sờ rồi lập tức đen mặt lại.

Ta cười ha ha, ánh sáng trong mắt dần khóa lại chỗ ma nữ vận đồ xanh đứng đằng sau Thương Âm bé: “Đó, sinh nhật vui vẻ.”

Mặt y lại dần đỏ lên như nhuộm màu hoa sen tháng hai, nhìn rất đáng yêu.

Qủy nữ lưỡi dài kia tiến lên phía trước, đầu cúi xuống, mái tóc đen lướt qua lỗ tai Thương Âm bé, sau đó ngẩng đầu lên thè đầu lưỡi dài màu đỏ xuống tận ngực như con rắn đung đưa bên cạnh y.

Thương Âm bé gãi gãi lỗ tai, đầu lưỡi đỏ au kia nhanh chóng vươn tới một bên gò má béo mập của Thương Âm bé, định liếm lên thì bị ta đập cho một chưởng, nữ quỷ lưỡi dài bị đập vào tường uất ức kêu rên lên một tiếng oán trách.

“Cô làm gì vậy?” Y chau mày.

“Ha ha, có muỗi.” Ta thu tay lại, sửa sang xiêm y một cách tự nhiên, liếc thấy nữ quỷ lưỡi dài kia ai oán nhìn ta một cái, sau đó lấy tay áo gạt nước mắt rồi xuyên tường bay ra khỏi phòng. Ta thở ra một hơi rồi lấy một túi giấy dai từ trong tay áo ra.

“Đây mới là quà tặng, vừa nãy chỉ là đùa ngươi thôi.”

Mở túi giấy dai ra, một luồng hơi nóng lan tỏa, hương thơm dìu dịu từ ba chiếc bánh hoa đào nhỏ xinh màu hồng nhạt tản ra.

Thương Âm bé nhìn một chút, nhăn mặt, tỏ vẻ xem thường: “Đây là thứ đứa bé gái mới thích thôi.”

Ta hừ hừ: “Ta là bé gái đấy thì sao hả? Nếm thử đi mà, là mang từ chỗ đặc biệt tới đó, ăn ngon cực kỳ luôn.”

Ta không hề nói láo, ta vừa mới đi đi lại lại ở Phong Đô nên trên bánh ngọt mang theo ấy còn có âm khí nữa. Ta cầm một chiếc lên không nói gì mà nhét thẳng vào miệng nhỏ của Thương Âm bé, Thương Âm bé bị ta cưỡng chế nhét cho mấy miếng, mặt hơi ửng hồng.

Bóng đêm lặng lẽ, trong phòng cả dãy những cuốn binh thư đặt trên chếc bàn, chỉ có duy nhất một chiếc đèn chiếu sáng mông lung và mơ hồ, chút ánh sáng mỏng phủ lên hàng lông mi đen của y càng làm tăng thêm màu đen láy của đôi mắt y. Ta mỉm cười, đưa tay ra nhẹ nhàng lau bột phấn bánh ngọt trên khóe miệng y.

“Sau này ngươi muốn làm Tướng quân chứ?”

Y không hiểu vì sao ta lại hỏi như thế, trở nên nghiêm túc, khuôn mặt non nớt ra dáng vẻ chăm chú: “Dĩ nhiên rồi.”

“Nhưng mà làm Tướng quân là có thể cưới thật nhiều vợ bé, ngươi quả là có phúc.”

Thương Âm nheo nheo mắt, bộ dạng ra vẻ khinh thường trên khuôn mặt non nớt kia rất buồn cười đáng yêu: “Đó là Hoàng đế thôi, còn ta chỉ cần một người.”

Hoàng đế ư? Đáy lòng ta cười thầm, đúng thế, Hoàng đế sao lại chỉ cưới chỉ một người thôi chứ, vậy còn Thái tử tương lai thì sao đây?

Trải qua hai đời, ta và y cũng chẳng còn gì liên quan nữa, thực ra vốn dĩ là không nên có gì liên quan mới đúng. Một thượng thần vạn tuổi, một Thái tử cao quý một phương, căn bản sẽ không hề nhớ đến việc đã từng cưới một cô gái phàm trần, đã từng trở thành vợ chồng với nàng ta.

Hoặc là, trong mắt y đó cũng chẳng được tính là vợ chồng nữa kìa.

“Mẫu Đơn?”

Thương Âm gọi ta, ta mới hoàn hồn lại, gượng cười: “Gì chứ? Ngươi phải gọi là Mẫu Đơn tỷ tỷ chứ!”

Ta mới chỉ nói tên ta có một lần y đã nhớ kỹ rồi, ta vẫn cứ thấy có chút vui sướng.

“Mẫu Đơn.”

Y vẫn rất cố chấp mà gọi ta thêm một tiếng nữa: “Mẫu Đơn.”

“Ừ.”

Ta đáp lại, lẳng lặng nhìn khuôn mặt của công chúa Chiêu Cẩm được phản chiếu trong đôi mắt đen láy của y.

“Bánh hoa đào ăn ngon không?’

Y ngẩn ra, ánh mắt chuyển sang chỗ khác: “Khó ăn muốn chết.”

“Có phải vì ngươi rất thích ta nên mới nói với ta nhiều như vậy không?” Ta xoa xoa mặt y, cười đến đặc biệt kiều mị: “Vậy ngươi hãy nhớ kỹ, sau này ngươi phải cưới ta làm vợ đấy, ta sẽ chờ ngươi.”

Cái mũi nhỏ hừ một hơi tỏ vẻ khinh thường, thế nhưng nét mặt ửng đỏ lại phản bội tâm tư của y.

“Lão yêu bà.”

“Ta không phải lão yêu bà, ta là Mẫu Đơn.”

Rời khỏi phủ Tướng quân, nháy mắt ta đã bước đến trước mặt nữ quỷ đang trốn chạy trong khu rừng hoang vắng.

Nàng ta vội vàng quỳ gối nhận tội: “Tham kiến Hoa Nhi gia.” Bởi vì nàng ta ngậm đầu lưỡi nên phát âm vô cùng khó nghe.

Ta chậm rãi rút chiếc đèn lồng giấy ra rồi ra hiệu với nàng ta một hồi, nữ quỷ lưỡi dài vội cười nói: “Đùa chút thôi mà, Hoa Nhi gia chớ trách tội, thật không ngờ Hoa Nhi gia lại ở đây.”

“Đùa thôi? Ta nhớ rằng trước khi cô tới Phong Đô đều rất thích ăn nội tạng trẻ con kia mà.”

Thời đại này ma quỷ nào mà chẳng thích nội tạng trẻ con, trước đây khi nữ quỷ lưỡi dài bị Hắc, Bạch Vô Thường thu phục đã vô cùng nổi tiếng. Từ trước tới giờ đi săn đều trói đứa bé lại, vươn đầu lưỡi dài luồn sâu vào trong miệng đứa bé, nội tạng bị nước bọt của nàng ta hóa thành nước rồi bị hút vào theo các lỗ nhỏ ở đầu lưỡi.

Là cách thức ăn thịt người rất yêu dã, không thấy máu nhưng người đó cuối cùng chỉ còn lại cái xác khô.

Bốn trăm năm trước Tiểu Hắc đã thu hồi công lực của nàng ta rồi ném nàng ta vào Phong Đô ở, mấy trăm năm qua cũng coi như là yên ổn vô sự.

Ta vung giấy ra, đèn lồng Mẫu Đơn hiện hình, mặt nữ quỷ lưỡi dài vốn đã tái lại càng tái nhợt hơn nữa, tươi cười nói: “Hoa Nhi gia chớ nói đùa, ta thực sự chỉ là đến xem Hoa Nhi gia xử lý sự tình một chút xem như thế nào thôi mà, chuyện ăn thịt trẻ con ta đã không làm từ lâu rồi.”

“Cô cho rằng ta đang dọa cô à?” Ta thở dài, năm đó Tiểu Hắc đã tha cho nàng ta một con đường sống, thôi thì ta cũng chiếu cố vậy. Ánh trăng rọi xuống, chiếu rõ khuôn mặt cùng cái lưỡi dài đỏ tươi của nàng ta : “Cô có biết đưa bé vừa nãy kia là ai không?”

“Con trai của tướng quân, loại mầm giống tốt trăm năm khó gặp, là thứ vô cùng thuần khiết.” Nói tới đây đầu lưỡi nàng ta giật giật, hẳn là muốn liếm liếm miệng, nhớ ra ta còn ở đây liền chặn lại.

Ta liếc nàng ta một cái: “Quả nhiên là cô tới vì muốn ăn nội tạng của nó.”

Tây hồ thố ngư