Mười Năm Để Chó Ăn

Chương 19: Cùng nhau chen chúc

Nước mưa trút xuống đất đá trên đường tạo thành những tiếng nổ tanh tách ầm ĩ, Diêu Lương nói không lớn, Trương Dịch Văn chỉ nghe được đại khái.

Trương Dịch Văn kéo người vào ô, che chắn trong tay, trở lại cửa nhà Diêu Lương.

"Cậu ngốc hả! Lao ra ngoài mưa to, muốn cảm lạnh chắc? Chỉ một câu như vậy cậu đứng ở đây la lên tôi cũng nghe được mà!"

Nhìn Trương Dịch Văn không được đứng đắn cho lắm nhưng dù sao cũng là một con nhà giàu chính hiệu, vẫn rất ý tứ, đây là lần đầu tiên Diêu Lương thấy Trương Dịch Văn quát tháo người khác không để ý hình tượng như vậy.

Nhất thời, Diêu Lương cũng hơi sững sờ trước tiếng gầm của Trương Dịch Văn.

Trương Dịch Văn sau khi rống xong mới nhận ra mình hơi thất lễ, lúng túng ngậm miệng không nói nữa.

"Ôi chao, sao còn không vào nhà đi, người ướt hết cả rồi này."

Bà nội của Diêu Lương có lẽ nghe được thanh âm hai người bên ngoài nên đến xem, nhìn xong thì sợ hết hồn, hai đứa nhỏ cả người đều ướt sũng, vắt quần áo ra có khi còn được nửa thùng nước.

Bà vội vàng đưa hai người vào nhà rồi lập tức lấy khăn và quần áo để thay, bảo họ nhanh chóng lau khô người, tắm nước nóng để tránh bị cảm lạnh.

Trương Dịch Văn vốn chuẩn bị đội mưa về nhà, nhưng không lay chuyển được bà cụ, đành phải ở lại.

Người tới là khách, đương nhiên Trương Dịch Văn được tắm trước, nhưng Diêu Lương đã phải thuyết phục mãi hắn mới chịu vào phòng tắm.

"Đây có phải là người bạn cháu từng nói với bà không?"

Bà cụ pha trà gừng nóng, Diêu Lương vừa lau khô tóc vừa uống trà bà nội đưa.

"Dạ."

"Nhìn rất đẹp trai, cậu ấy có bạn gái chưa?"

"Chưa ạ."

"Làm sao có thể, mấy cậu nhóc đẹp trai bà xem trên tivi tuổi này đều đã bắt đầu yêu đương rồi."

Xem ra khi ở nhà một mình bà cụ thường xem rất nhiều bộ phim thanh xuân.

"Bọn trẻ các cháu bây giờ còn chưa quen bạn gái à. Bằng tuổi cháu, bà nội đã lấy ông cháu rồi."

Khi nhắc tới chồng mình, bà cụ không giấu được sự dịu dàng trong đáy mắt.

Khi Diêu Lương còn nhỏ, người đàn ông nọ cũng từng kể chuyện tình yêu của ông bà nội cho anh nghe, bảo rằng ông nội là người đàn ông tốt, cả đời chỉ yêu mỗi mình bà.

Diêu Lương nhớ rằng mỗi khi người đàn ông kể chuyện này, ông ta luôn nói thêm một câu ba và mẹ con cũng sẽ như vậy, vẻ mặt ông ta rất kiên định, ngay cả đôi mắt cũng sáng ngời.

Đáng tiếc, ông ta làm được rồi, nhưng người lẽ ra nên ở bên cạnh ông ta cả đời lại không làm được.

Diêu Lương sững sờ nhìn bà, mỗi lần bà nói về ông nội, anh lại cảm thấy bà nội như trở lại thời con gái, ôm một mối tình trong sáng thơ ngây.

Diêu Lương không thể hiểu tại sao một người có thể muốn ở bên ai đó cả đời, và họ làm thế nào để làm được điều ấy chứ.

Nếu đã là tình yêu thì người đàn ông nọ cũng yêu người phụ nữ kia rất nhiều, vậy tại sao ông ta vẫn chẳng thể hoàn thành ý nguyện.

Ngay khi Diêu Lương đang suy nghĩ về điều đó, cửa phòng tắm mở, hơi nóng theo cánh cửa lan ra, người bước ra khỏi phòng tắm bị một luồng hơi nóng bao vây.

Diêu Lương nhìn người nọ, tựa như thần tiên xa cuối chân trời, và giống như nhân vật bước ra những bài thơ cổ.

Dù là thần tiên hay là người, đều nằm ngoài tầm với của Diêu Lương, anh chỉ biết rằng mình không thể ở bên hắn dài lâu.

"Diêu Diêu, cháu còn đứng đây làm gì, mau tắm đi."

Bà cụ ngoắc tay ra hiệu Trương Dịch Văn:

"Bạn của Diêu Diêu, lại đây ngồi đi, bà nội rót trà gừng nóng cho cháu."

Trong vô thức, biệt danh của Diêu Lương đã bị bà nội anh tiết lộ, khi Diêu Lương định bảo bà đừng gọi biệt danh của mình nữa, Trương Dịch Văn đã ngắt lời anh.

"Diêu Diêu."

Trương Dịch Văn lướt qua Diêu Lương, cúi đầu gọi tên anh, môi của hắn suýt nữa đã chạm vành tai Diêu Lương,đảm bảo anh có thể nghe thấy hai chữ ấy rõ ràng.

Lời nói của Trương Dịch Văn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, nhưng khi bay đi, trên mặt hồ xuất hiện những gợn sóng, Diêu Lương lập tức bịt tai lại, hoài nghi nhìn Trương Dịch Văn. Trương Dịch Văn cười rạng rỡ đi về phía bà cụ.

Theo ý Diêu Lương, đây là một nụ cười đắc thắng sau khi mưu kế thành công, nhưng đối với bà nội, đây là một nụ cười ấm áp như làn gió xuân.

Bà nội Diêu Lương không để ý rằng cháu trai của bà vẫn đang ở đó bịt tai chưa chịu đi, lòng bà nghĩ người bạn này của cháu mình rất dễ nhìn, nên vô cùng thân thiện chào hỏi Trương Dịch Văn.

Diêu Lương bất lực thở dài, có vẻ như cháu trai này bị nhốt vào lãnh cung lạnh lẽo rồi, liếc nhìn bà nội đang ngồi tán gẫu với Trương Dịch Văn, cười tít cả mắt, Diêu Lương bất giác cười theo.

Từ khi người đàn ông ấy mất, bà cụ đã rất lâu rồi mới cười vui vẻ như bây giờ, Diêu Lương coi như tạm thời buông bỏ lo lắng, đi vào phòng tắm.

Nhưng Diêu Lương không ngờ rằng, lúc anh vừa bước vào phòng tắm vừa tắm, già trẻ lớn bé bên ngoài cùng nhau lật xem tất cả album thời thơ ấu của anh.

"Diêu Diêu hiện tại cả ngày đều lạnh mặt, nhưng khi còn bé ngược lại nói rất nhiều, Tiểu Văn, nhìn cái này."

Diêu Lương nghi ngờ nhìn Trương Dịch Văn, mới một lúc mà bà đã gọi Tiểu Văn rồi.

Trương Dịch Văn không để ý đến ánh mắt của Diêu Lương, chỉ nhìn vào bức ảnh theo ngón tay của bà cụ, hắn không khỏi bật cười.

Diêu Lương vội vàng đi xem bức ảnh bà nội chỉ, Diêu Lương trong ảnh ước chừng hai ba tuổi, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng thẳng lưng trên ban công, trông rất buồn cười.

"Nó cứ kêu nóng cả ngày, không thích mặc quần áo, vừa mặc vào đã bị nó cởi ra. Lúc chụp bức ảnh này, nó vẫn còn giận ông nội, còn nói sợ rằng đời này của nó phải tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như vậy. "

Gốc gác của Diêu Lương sắp bị bà nói ra hết rồi.

Diêu Lương liếc nhìn Trương Dịch Văn, chỉ thấy mặt người đó đỏ bừng, có lẽ là vì xấu hổ không dám xằng bậy trước mặt người lớn nên mới cố nhịn cười.

Diêu Lương nhướng mày, có thể đoán được người này sẽ cười nhạo mình như thế nào, khi hai người còn đang cười vui vẻ, Diêu Lương lập tức đem cuốn album trả về chỗ cũ.

"Muộn rồi, ngày mai các cháu còn phải lên lớp, đêm nay Tiểu Văn chịu khó chen chúc một phòng với Diêu Diêu nhé."

Bà vỗ nhẹ vào mu bàn tay Trương Dịch Văn với ánh mắt yêu thương, Trương Dịch Văn cười đáp rằng không sao, người không biết còn tưởng hai người mới là bà cháu ruột.

Dặn dò xong, bà cụ trở về phòng, Diêu Lương dẫn Trương Dịch Văn vào phòng mình.

Phòng của Diêu Lương không nhỏ nhưng đầy đồ đạc. Trương Dịch Văn sợ rằng chỉ có thể ôm chân ngủ, nhưng giường của Diêu Lương khá lớn nên không thành vấn đề.

Nhưng vấn đề là ai sẽ dám cùng người mình thích nằm chung một giường, hơn nữa đây còn là tình cảm từ hai phía, cô nam quả nam, ai biết có thể phát sinh chuyện gì hay không.

Diêu Lương đang loay hoay không biết nên làm gì thì Trương Dịch Văn đã ngồi xuống giường.

"Bà nội không phải kêu chúng ta chen chúc nhau à."

Giọng điệu của Trương Dịch Văn khá bình thường, như thể họ là bạn tốt ngủ chung giường mà thôi, như thể họ đã quên rằng mình suýt thì hôn đối phương.

Diêu Lương hơi buồn bực, hắn không quan tâm, anh cũng chẳng cần nghĩ nhiều như vậy.

Diêu Lương tắt đèn, để Trương Dịch Văn ngủ bên trong, anh ngủ bên ngoài.

Diêu Lương muốn đi ngủ, nhưng người bên cạnh cứ nhìn Diêu Lương không lên tiếng, khiến cho anh muốn ngủ cũng ngủ không được.

"Nhìn tôi làm gì?"

"Đang nghĩ xem cậu có đột nhiên nói nóng rồi cởϊ qυầи áo không."

Xem ra Trương Dịch Văn nhất định sẽ nhớ mãi chuyện này.

"Cậu có gì muốn hỏi tôi à?"

Diêu Lương gần đây cảm thấy tốc độ nói chuyện với Trương Dịch Văn càng ngày càng nhanh.

Nhưng đúng là anh có một câu muốn hỏi Trương Dịch Văn.

"Làm thế nào cậu biết được?"

"Người cậu thích ấy."

Diêu Lương hỏi, sau khi suy nghĩ xong lại nói thêm một câu.

Hai câu này không thể coi là hoàn chỉnh, nhưng Trương Dịch Văn có thể hiểu được, hắn học Diêu Lương, thẳng đầu nhìn trần nhà.

"Khi nhận được lời tỏ tình từ nữ sinh kia, tôi đã hỏi cô ấy tại sao lại thích tôi, cô ấy suy nghĩ thật lâu nhưng vẫn không nói được nguyên nhân."

"Trong lúc chờ đợi câu trả lời từ nữ sinh đó, tôi đã nhìn thấy người ấy. Phản ứng đầu tiên là muốn đuổi theo người ấy, tất nhiên, tôi không làm như vậy. Dù tôi cố nghĩ những chuyện khác, nhưng hoàn toàn vô dụng, người ấy vẫn cứ ở mãi trong tâm trí tôi."

"Thành thật mà nói, người ấy không phải mẫu người tôi thích. Tôi thích da trắng hồng hào, người ấy hơi ngăm. Tôi thích mắt to, nhưng mắt người ấy dài nhỏ. Tôi thích có da có thịt, toàn thân người ấy không được mấy lạng thịt."

Diêu Lương nghe vậy muốn trợn mắt nhìn Trương Dịch Văn, có ai nói về người mình thích như vậy không?

"Tôi nghe người ta nói thích một người chẳng cần có nguyên do, nhưng nghĩ đến cậu ấy, tôi có thể liệt kê đầy một trang, cậu nói xem, tôi có thích cậu ấy hay không."

Diêu Lương vẫn ở đó khinh bỉ nhìn Trương Dịch Văn, nhưng anh không ngờ rằng người này đột nhiên quay đầu đối diện mình một cách nghiêm túc.

Diêu Lương còn chưa điều chỉnh vẻ mặt, vốn muốn tránh cái nhìn của Trương Dịch Văn, nhưng ánh mắt này giống hệt ngày ở nhà Diêu Lương hôm đó, nóng đến mức khiến người ta không thể tránh được. Hai người nằm sát vào nhau, trong mắt vẫn là bóng hình đối phương, nhịp tim cũng hòa làm một.

Yết hầu Diêu Lương khẽ động, toàn thân như đang bốc cháy.

"Bài hát cậu cho tôi nghe hôm nay tên gì thế?"

Câu trả lời của Diêu Lương và câu hỏi của Trương Dịch Văn chẳng liên quan gì nhau, dù không cùng chủ đề nhưng lại có cùng ý tứ.

Câu nói này như là một chất xúc tác mạnh mẽ, sức nóng trong phòng ngày càng tăng.

Diêu Lương làm sao có thể không biết bài hát kia chứ, làm sao không hiểu ca từ, làm sao không thể biết lí do người này bật nó cho mình nghe được, nhưng điều mà Diêu Lương muốn là một câu trả lời chính xác từ miệng Trương Dịch Văn.

Nhưng Trương Dịch Văn chỉ nhìn anh, ánh mắt rất sáng, rất sâu, nhưng không phải sâu không thấy đáy, trái lại liếc mắt một cái là có thể thấy rõ, nhưng Diêu Lương cảm thấy chỉ cần bị đôi mắt này nhìn, anh đã mất đi lí trí, như sự cám dỗ của linh hồn ma quỷ vậy.

Trương Dịch Văn mấp máy môi, chỉ bình thản nói một câu:

"Cậu không biết à, thôi ngủ đi."

Ngay trước khi Diêu Lương sắp sa vào lời dụ dỗ, linh hồn ma quỷ kia đã thu lại những cám dỗ của mình, như một thùng nước lạnh băng dội thẳng lên đầu Diêu Lương, trong phút chốc tất cả nhiệt lượng đều tan biến.