Mười Năm Xa Cách

Chương 20

Cả bữa ăn Diệp Kha và Từ Lạc không nói với nhau câu nào, không khí nặng nề bao phủ.

Lúc tiễn Diệp Kha ra về, Từ Lạc bất chợt nói:

- Diệp Kha, mong anh sau này đừng làm những hành động khiến người khác hiểu lầm.

Diệp Kha không trả lời, bước nhanh, gân xanh nổi trên cổ, trên trán anh, suýt nữa anh đã đá bay cánh cửa nhà Từ Lạc.

Hai hôm liền Từ Lạc và Diệp Kha không nói chuyện với nhau.

Từ Lạc đứng ngẩn người xem thông báo của công ty, cô xem đi xem lại cả chục lần. Chị Linh đi tới, ôm vai cô:

- Đồng nghiệp Từ Lạc.

- Dạ?

Từ Lạc giật mình.

- Em làm sao thế này? Em đứng đây được 15 phút rồi.

Từ Lạc nở nụ cười ngượng ngùng:

- Xin lỗi, em cảm thấy hơi khó chịu.

Chị Linh mỉm cười:

- Vậy thì xem xin nghỉ mấy hôm cũng được.

- Cảm ơn chị, em sẽ khỏe ngay thôi.

Từ Lạc vuốt tóc ra sau, sau đó day huyệt ở bàn tay.

Sao cô phải để ý đến lời Diệp Kha chứ, dù gì cũng chỉ là một trò đùa.

Từ Lạc thu dọn lại tài liệu, cất đi cẩn thận. Cô lục tìm gói kẹo cao su trong túi, vị quế , cô bóc một viên bỏ vào miệng nhai, lập tức xốc lên mũi, cô bóp mũi.

Mong là nó cũng làm thông thoáng đầu óc của cô.

Từ Lạc ra khỏi công sở, đến máy bán hàng mua một cốc cà phê nóng, rồi ngồi ở ghế đá nơi quảng trường thành phố, nhìn sự chuyển động của mọi người, trời cũng mỗi lúc một tối, ánh đèn dần được thắp sáng.

Lúc này Từ Lạc nhìn sang bên cạnh, một cô gái đang ngồi ở đấy. Đôi mắt cô gái này hướng xa xăm, hình như là sinh viên, mái tóc thực sự rất dài. Cô ấy khoác một chiếc áo màu hạt dẻ, chân đi giày thể thao màu nâu. Khuôn mặt nhìn nghiêng hiền dịu khiến người ta yêu thích, cô ấy đeo tai nghe, ngồi lẩm bẩm theo lời nhạc. Hình như có tiếng nức nở, vai run lên bần bật nhưng cố kìm nén tiếng khóc.

Từ Lạc thở dài, cô nhắm mắt. Mỗi người là một câu chuyện, là trải nghiệm. Mỗi khó khăn khiến ta trưởng thành hơn, cái nhìn cũng khác.

Lúc này một anh chàng khác chạy đến, là mùa đông nhưng cậu ta chỉ mặc một chiếc áo trắng, là đồng phục sinh viên, người ướt đẫm, khá cao, khuôn mặt tuấn tú với đôi mắt sáng như sao.

Cô gái kia tỏ vẻ ngạc nhiên:

- Cậu.... cậu đến đây làm gì?

- Ai bảo chị không nói không rằng nghỉ việc, làm tôi tìm chị mệt muốn chết!

Cô gái ấy cúi đầu:

- Cậu về đi, tôi không muốn gặp lại cậu nữa.

Chàng trai nắm lấy tay cô gái:

- Cái gì mà không gặp! Anh ta không lấy chị thì tôi lấy, chị bị ngốc sao mà không thấy tình cảm của tôi?

Từ Lạc đứng dậy, cô nghĩ nơi này vắng người, tốt nhất cô nên dành cho họ sự riêng tư.

Từ Lạc về nhà, khi cô đang ăn cơm thì có cuộc gọi đến, là Liễu Tranh.

- Tiểu Tranh.

- Lạc Lạc à, tuần sau mình về nhé.

Từ Lạc đứng bất động, không chớp mắt.

*****

- Anh Diệp, đi sang Nhật Bản phải mua quà về cho đàn em đấy. - Trương Gia Long định bá vai Diệp Kha thì anh xoay người làm Trương Gia Long suýt ngã nhào xuống đất.

- Tôi không rảnh.

Diệp Kha lạnh lùng nói, anh lấy điện thoại ra, nhấn một dãy số , đang định nhấn nút gọi thì điện thoại vang lên, là số ấy. Diệp Kha ngẩn người, khoé môi anh cong cong:

- Từ Lạc.

- A lô. Anh Diệp, tôi có chuyện muốn nói với anh.

- Em nói đi.

Từ Lạc hít một hơi thật sâu:

- Chúng ta... chấm dứt đi.

Diệp Kha lập tức tắt cuộc gọi. Anh mở thiết bị định vị.

*****

Chuông cửa vang lên, Từ Lạc ra mở cửa. Diệp Kha như một con thú trong cơn đói khát, lao đến đè Từ Lạc vào tường.

Từ Lạc từ bé đến lớn không được con trai yêu thích, sống đến 27 tuổi đời, cuối cùng Từ Lạc đã biết thế nào là nụ hôn. Hiện tại cả người cô run lên bần bật, cả mặt cô là hơi thở của người đàn ông cô yêu. Nồng ấm, ngọt ngào, như thuốc phiện, môi anh đè lên môi cô, chân thực đến động lòng người.Từ Lạc lại có thể gần anh đến mức này, cô nhìn thấy rõ đôi lông mày anh hơi nhíu lại, mái tóc anh hơi rối, mang mùi hương nồng đậm, hàng mi của anh khẽ rung theo nhịp chuyển động, cái sống mũi cao của anh chạm vào da thịt cô.

Khi Diệp Kha định đưa lưỡi vào trong, Từ Lạc đẩy anh ra.

Diệp Kha nhìn sâu vào đôi mắt Từ Lạc, trắng trợn, kiêu ngạo, không cho cô cơ hội được cúi xuống.

Từ Lạc nhận ra hai vai đau đớn, cô khẽ nhăn mặt.

- Anh Diệp!

- Cái gì mà chấm dứt. Từ Lạc , tôi đi Nhật Bản 5 ngày, trong 5 ngày này, tối nhất em suy nghĩ cho kĩ, nếu em vẫn không thay đổi quyết định, tôi trở về sẽ theo đuổi em.

Từ Lạc trợn mắt.

Cái này.... là tỏ tình?

Diệp Kha cúi xuống hôn lên cổ Từ Lạc. Sau đó anh thả cô ra, trực tiếp mở cửa ra ngoài.

Diệp Kha vừa xuống xe vừa gọi điện:

- A lô, Trần Tiểu Lâm.

- Đội trưởng, anh gọi em có việc gì?

- Cậu có số của những người trong CLB không?

- Tất nhiên rồi, em là quản lí mà.

- Vậy cho tôi số của một người.

- Đội trưởng , anh muốn tìm ai?

Diệp Kha nhếch môi, dưới ánh trăng, ánh nhìn của anh càng trở nên sắc bén:

- Dưới tôi một khoá, tên Liễu Tranh.

*****

Lương Gia Thần mời Từ Lạc đến lễ đính hôn của anh ta, cô cũng ngại từ chối.

Từ Lạc nhìn mình trong gươm trang điểm mà không thể tươi tỉnh lên chút nào, dù cô đã cố gắng che đi vết thâm quần trên mắt, nhưng đôi mắt vô hồn làm sao giấu nổi?

Nơi tổ chức lễ đính hôn là một nhà hàng sang trọng, mỗi nơi đều lung linh ánh đèn, các loại xe con hạng sang đều xếp thành một hàng thẳng tắp, phô trương vẻ hào nhoáng của nó. Từ lối vào trải thảm, hoa phủ kín lối vào, những vị khách ăn mặc sang trọng, Từ Lạc nhác cái đã nhận ra đều là dân làm ăn, những mỹ nữ mặc váy hở hang, như muốn lộ hết cả ra.

Có người thì liếc mắt đưa tình, có kẻ nhìn các mỹ nữ mà rỏ dãi, một mình Từ Lạc đứng yên lặng, bất động nhìn từng loại người.

Cô đứng một góc nhìn Lương Gia Thần và vợ anh đeo nhẫn, họ hôn nhau trong sự chúc tụng của mọi người. Lễ đính hôn đã diễn ra trong sự trọn vẹn.

Cô đã thực sự bị nhấn chìm trong sự xa hoa này.

- Từ Lạc!

Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Từ Lạc quay sang.

Lương Gia Thần mỉm cười rạng rỡ, giơ cao tay vẫy chào, rồi tiến đến chỗ cô.

Trong tim Từ Lạc có một sự bồi hồi xúc động khó tả...

Mười năm đã qua, mười năm đã làm thay đổi mỗi người...

Như người đàn ông trước mắt cô kia. Cô chứng kiến tuổi trẻ của anh. Từ lúc Lương Gia Thần còn là một thiếu niên đa tình, ăn mặc phá cách, mái tóc nhuộm xanh nhuộm đỏ, đi gây chuyện khắp nơi, là thiếu niên ấy, người mà mỗi khi cô ngồi ghế đá nghe nhạc, anh lại từ phía sau dựa tay vào ghế, lấy một bên tai nghe của cô đeo lên tai anh. Cùng cô trải qua hai năm thanh xuân.

Còn bây giờ, anh đã là một người thành đạt, có sự nghiệp, có gia đình.

Cô mừng cho anh.

Khi Lương Gia Thần đứng trước mặt Từ Lạc, cô cười:

- Anh giỏi thật, lại tìm được em.

Anh nở nụ cười tỏa nắng:

- Tất nhiên rồi, chỉ cần liếc mắt anh cũng nhận ra em.

Từ Lạc bật cười:

- Em chúc anh chị hạnh phúc nhé.

- Cảm ơn đàn em. Tiếc thật, Diệp ca lại không đến được.

Từ Lạc nhún vai, cô cười như mếu, chớp chớp mắt, liên tục nuốt nước bọt:

- Anh đã trêu ghẹo bao nhiêu cô gái rồi, bây giờ phải đối xử thật tốt với cô ấy đấy.

Lương Gia Thần nhìn đôi mắt đen huyền của Từ Lạc, anh có chút lưỡng lự, nhưng anh vẫn kiên quyết:

- Từ Lạc này, tôi có chuyện muốn nói với em.

- Là chuyện gì ạ ?

- Ai da. Trước khi anh đính hôn, anh phải giải quyết việc này với em.

Từ Lạc nghiêng đầu chờ đợi.

Gương mặt Lương Gia Thần trở nên đặc biệt nghiêm túc:

- Từ Lạc, làm sao em biết hồi ấy tôi không thực sự thích em?

Từ Lạc nghẹn giọng, cảm giác thốt nên lời thật khó khăn.

Lương Gia Thần mỉm cười, anh giơ tay lên, định xoa đầu Từ Lạc, nhưng cuối cùng lại thu tay về.

-Em và Diệp Kha phải thật hạnh phúc nhé. Kẻo cậu ta lại đến tìm anh gây sự.

- Tìm anh gây sự?

- À, chắc em Diệp Kha không nói cho em biết, cậu ta kiêu ngạo đến thế cơ mà. Chắc em vẫn thắc mắc vì sao anh lại không theo đuổi em nữa phải không?

- Chẳng phải là do chán sao?

- Không phải.- Lương Gia Thần dứt khoát trả lời- Từ Lạc à, hồi ấy, vì em, lần đầu tiên cậu ta đến đánh anh một trận, sau đó nói với anh: " Cậu có thể động đến bất kì cô gái nào khác, nhưng riêng cô ấy thì không được. Cô ấy là của tôi."

Tất cả mọi thứ như dừng lại, trước mắt Từ Lạc mờ đi, cảm giác như bị hàng vạn trái tim đâm vào kim, cô đặt tay lên tim, ngồi thụp xuống, cả người run lên bần bật. Trong đầu Từ Lạc vang lên cả ngàn câu " Không thể nào!"

Lương Gia Thần đỡ Từ Lạc dậy:

- Cảm ơn em đã đến chúc mừng anh, anh nghĩ bây giờ em bên về nghỉ ngơi.

- Anh rể, cô ấy là ai?

Một giọng nói cất lên, Từ Lạc bối rối lau nước mắt.

Đứng trước cô là hai người con gái. Một người là vợ Lương Gia Thần, người còn lại... chính là cô gái tóc dài Từ Lạc thấy tối hôm trước!

Dáng người nhỏ bé, đôi mắt thật ngọt ngào, nụ cười tỏa nắng với mái tóc dài quá hông được bện gọn gàng, cuốn một dải ruy băng xanh, Từ Lạc thấy dễ mến đến kì lạ.

Lương Gia Thần mỉm cười:

- Em dâu, giúp anh đỡ cô ấy nhé.

Cô gái ấy gật đầu:

- Vâng.

- Không cần đâu.- Từ Lạc dịu dàng nói- Tôi có thể tự về được.

Lương Gia Thần gật đầu:

- Vậy cẩn thận.

Từ Lạc quay sang hai cô gái kia:

- Chào mọi người.

- Từ Lạc này, anh ấy đã yêu em từ rất lâu. - Lương Gia Thần cao giọng.

Từ Lạc khẽ cười, cô quay người bước đi. Mái tóc cô che hai bên, nước mắt cứ chảy, Từ Lạc lại lấy mu bàn tay lau nước mắt.

Trong biển người, Từ Lạc lại đơn độc như vậy.

Vợ Lương Gia Thần quay sang hỏi anh:

- Ông xã, cô gái ấy là ai?

Lương Gia Thần hôn lên trán vợ anh:

- Là người mà Diệp Kha yêu hơn cả bản thân mình.