Muốn Bên Anh Cả Đời

Chương 1

"Nhất Chu!!!"

Dưới cái nắng rực rỡ, cô gái nở nụ cười thật tươi, dáng người mảnh khảnh, chiếc áo sơ mi đi kèm áo gile, bên dưới là chiếc váy ngang gối. Cô lạng lách qua dãy người đi tới trước mặt cô gái vừa gọi mình.

"Tao đây, vừa vào mua đồ xoay người liền không thấy mày." cô gái không hài lòng, môi khẽ trách móc.

"Không phải tao thấy đông nên chạy qua đây để mày dễ thấy sao." An Chi nở nụ cười lấy lòng, mái tóc cô nàng vừa dài qua vai một chút, hai lọn tóc trước mắt được uốn nhẹ để lộ cái trán loáng bóng.

"Nóng quá, cầm đi, tạo cột tóc trước." Nhất Chu đưa hai lon nước cho An Chi rồi cột mái tóc dài đến ngang lưng của mình, chải lại cái mái thưa ngay ngắn rồi mới đi.

Bóng của cả hai trải dài trên sân trường, vừa đi vừa trò chuyện.

"Năm sau 12 rồi, mày nghĩ sẽ học gì chưa?" An Chi thả ống hút ra hỏi.

"Chưa biết mà tao học xã hội, mày chọn gì?"

"Xã hội nhưng không phải mọi người nói tự nhiên đi khắp thế giới sao?" cô nàng phàn nàn.

"Có bảng điểm rồi kìa!" An Chi ngay lập tức không cầm được liền kéo tay Nhất Chu chen vào xem.

"Dm, hạng 5, Nhất Chu mày điên rồi." An Chi bụm miệng lại, hai mắt to tròn xoay nhìn cô.

"Hạng 5?? Mày giỡn à?" Nhất Chu cũng bất ngờ, cô nhướng người nhìn bảng điểm trước mắt như không thể tin được.

Nói cũng đúng thôi, năm lớp 10 Nhất Chu không học hành gì, tới lớp thì nói chuyện, về nhà thì chơi game. Lúc thi một là không học, hai là phao. Điểm thi tệ tới mức là cây sảnh dài "1,2,3,4,5." điểm, lúc biết điểm An Chi không nhịn nổi hỏi "Mày ghiền đánh bài vậy hả?". Lớp 42 người, cô xếp hạng 38. Mẹ cô vừa chửi vừa đánh, cắt tiền tuần vẫn không làm cho cô khá hơn.

Tới cuối lớp 10, đột nhiên cô thay đổi, đầu năm 11 chăm chỉ học tập, dù không giỏi giang gì nhưng cũng được vào top giữa, đừng nói là mẹ cô, thầy cô, bạn bè, tới cô cũng bất ngờ. Cuối học kì hạng 5 của lớp, Nhất Chu không phát điên mới là lạ.

Bạn bè đi ngang qua đều vỗ vai khen cô giỏi.

"Ghê nha."

"Tiến bộ vượt bậc."

...

Tới hết giờ giải lao cô giáo vào lớp, còn tuyên dương cô trước lớp, cô chủ nhiệm dạy môn văn, năm nay mới 28 tuổi. Trường cô là trường mới nên giáo viên trẻ khá nhiều. Nhất Chu cũng rất thích cô chủ nhiệm năm nay của mình.

Còn lại vài ngày nữa là tới tổng kết, trường cô ấy chỉ có hạng 1,2,3 mới được nâng lên nhận giải, còn lại thì nhận ở lớp.

"Tùng!! Tùng!! Tùng!!"

"Đi thôi, mày đi ăn, rửa cái hạng 5 mới được." An Chi hưng phấn vỗ bàn.

"Tao mời!!" Cô nàng cũng không keo kiệt.

Cả hai vẫn mặc đồ học sinh bắt  xe tới trung tâm thương mại.

"Ăn lẩu đi,"Kichi-Kichi" kìa." Nhất Chu chỉ.

"... Ừm, cũng được."Cô nàng nghiêng đầu, suy nghĩ chốc lát rồi mới trả lời lại.

Đang ăn được một lúc, An Chi ngẩng đầu nhìn thấy được một nhóm người bước vào cửa, thấy là  đồng phục trường mình, cô nàng liền nhìn chăm chú.

"Ê, ê gu mày, nhanh, nhìn." cô đá chân của Nhất Chu dưới bàn.

"Từ từ, mày lộ liễu vậy sao tao nhìn." Nhất Chu cũng gấp gáp buông đũa xuống.

"Ây da, gớt đũa rồi."

Cô vừa nói vừa xoay người nhặt đũa.

"Hoiss, sao bất cẩn quá." An Chi cũng phụ họa.

Lâm Nhất Chu vừa quay lại thì nhìn thấy một đám người, nhưng cô vừa nhìn liền biết An Chi nói ai. Nổi bật nhất là bạn nam để mái tóc húi cua, bờ vai khá rộng, mặt chỉ một chữ "Đẹp", ai nói không đẹp cô liền đánh người đó, nhưng cũng rất dữ, chân mày cũng bị mất một đoạn nhỏ ngay phần đuôi.

"Cái chân mày đó, tóc đó, giám thị không bắt sao?" An Chi vừa ăn vừa nói.

"Bắt thì cùng lắm là làm bảng kiểm điểm thôi, như tao với mày đến đánh bài còn được thả mà" Nhất Chu cũng đã ngồi ngay ngắn ăn.

Năm lớp 10, một chữ "dở" cũng không được mô tả hết Lâm Nhất Chu, còn phải thêm chữ "Quậy", cô nàng nghỉ học, đi trễ, học ba tiết, hết tiết thứ hai mới vào. Vừa tết qua liền đánh bài ngay trong lớp, trong thời gian học thì chơi điện thoại. Mời phụ huynh, làm bảng kiểm điểm liên tục.

"Gu mày đúng không? Tao chắc chắn không sai." An Chi chóp chép miệng hỏi.

"Ừ." Cô thích người trông thật ngầu, thật "bad", bờ vai rộng, dáng người cao, biết ăn mặc.

"Trường mình đó, sao tao chưa thấy bao giờ."

"Ngoài cái căn tin ra mày đã đi đâu chưa?" Nhất Chu khinh thường nói.

"Cũng đúng."

"Ăn xong chưa? Về thôi." Nhất Chu buông đũa, xoa xoa cái bụng nói.

"Về? Chỉ nhìn một cái? Dâng lên trước mặt mà mày không ăn, điên hả?" An Chi gào lên.

"Aa, dm, cứu cái lỗ tai tao." Nhất Chu che tai nổi khùng nói.

"An Chi à, không phải chị đây không chỉ em mà là trai đẹp chỉ được nhìn không được ăn, cưng hiểu chưa? Ăn là hỏng đấy!" Cô với balo rồi đi lại quầy tính tiền, đi tới nửa đường liền nhìn nam sinh tóc húi cua nhưng cũng không ngừng động tác.

An Chi đi song song với cô, nhìn cô trả tiền thì khẽ thầm vào tai cô "Mày chắc chưa? Đời người bỏ lỡ là bỏ lỡ luôn đấy, không có cơ hội thứ hai đâu."

"Cái gì của mày thì là của mày, biết chưa?" Cô tán nhẹ vào mặt An Chi rồi bước ra ngoài.

Đi được lúc thì cả hai đồng thời dừng lại, ánh mắt đều tập trung vào quán trà sữa trước mặt. Có thể nói, họ chơi được tới giờ đều nhờ trà sữa. Vui, buồn, tức giận, đều uống trà sữa.

"Được rồi, đừng nhìn nữa, tặng mày một ly mừng hạng 5." An Chi gật gù đưa ra lý do đầy thuyết phục.

"Ừ ừ." Nhất Chu gấp tới không thể gấp hơn.

Cuối cùng cả hai giải tán đã là 7 giờ.

Cô về nhà mình, đưa bảng cho mẹ xem, mẹ liền nói "Ôi chao, copy ai đấy?", ai cũng bất ngờ, cô chỉ cười không nói.

Thật ra không phải cô đột nhiên chăm chỉ, tất cả đều có lý do cả, chỉ là từ trước đến nay chưa từng có ai biết.

Nhà cô có 4 anh, chị và em. Năm sinh ra em cô, cha mẹ ly dị, cha cô đánh bạc, ngoại tình. Ly dị chia tài sản, mẹ cô dẫn theo ba chị em, gánh theo một khoản nợ. 1 năm sau, nhà cô đón người đàn ông mới, cô gọi người ấy từ "Chú". Năm ấy cô được 12 tuổi.