Ngày thi đến cận kề.
Một tuần cuối cùng, học sinh ở nhà tự học. Trong tủ lạnh nhà cô đầy nước tăng lực. Trên bàn có thuốc nhức đầu.
Không khí trong nhà im lặng tuyệt đối với chỉ có tiếng ồn dù chỉ một chút Nhất Chu cũng phát điên. Cô nàng học từ sáng đến tối, ngủ dậy xong lại học. Giải đề từ văn đến sử không thiếu môn nào.
Khi đến 2-3h sáng vẫn sẽ thấy phòng của cô mở đèn, trên bàn là nước tăng lực đang uống dở. Cô và Tư Nam cũng không liên lạc. Cả hai tập trung tuyệt đối.
Tư Nam học quản trị kinh doanh, nguyện vọng là trường cao điểm nhất thành phố cô. Còn Nhất Chu phải vào đại học luật.
Mỗi đêm, Lâm Nhất Chu đều mơ thấy thơ hay là dãy số, cụm từ tiếng anh. Đến nỗi cô sợ cục phân mình ị ra cũng có hình hàm số.
Chị sợ cô quá mệt mỏi nên thường xuyên nhắc nhở cô phải ngủ sớm, sắp thi rồi thả lỏng người ra.
Sáng hôm đi thi văn đầu tiên.
5:30 sáng.
Mẹ dậy sớm nấu đồ ăn cho cô.
Lâm Nhất Chu ở trong phòng soạn đồ, chắc chắn mình không đem thiếu thứ gì mới yên tâm đeo balo lên.
Vừa bước ra tới cửa thì nghe tiếng chị cô mơ màng nói:
"Thi tốt nhé!"
Cô xuống nhà vừa ăn vừa mở điện thoại nghe giảng online trên mạng.
Trước khi vào thi, Tư Nam tới xoa đầu cô bảo thi tốt, bình tĩnh làm bài.
Lòng Lâm Nhất Chu tràn đầy căng thẳng, mồ hôi đổ liên tục. Lúc cầm đề thi văn, cô đọc một lượt từ trên xuống dưới, sau đó bắt đầu làm bài.
Cuối cùng cô dừng bút ở mặt thứ hai của tờ giấy thứ ba, thời gian cũng vừa hết.
Lúc bước ra, ngay cổng trường có rất nhiều anh chị tới tiếp sức mùa thi. Thấy cô ra một chị gái đưa cho cô thanh socola. Khuôn mặt lạnh nhạt của Nhất Chu lộ ra nụ cười ngọt ngào khẽ nói:
"Cám ơn chị."
"Nghỉ ngơi lấy sức, chiều thi tốt nhé!" Chị gái nhẹ nhàng cổ vũ.
Tới chiều thì thi anh.
Các anh chị vẫn ở đó, dường như họ cũng đang thi cùng với các cô vậy.
Một anh nọ đưa cho cô chai nước suối nói gấp: "Đừng căng thẳng, làm bài tốt, chúc em may mắn."
Lâm Nhất Chu cúi đầu cám ơn rồi mới nhìn rõ chai nước trước mặt là nước suối có gas, đây là lần đầu cô uống.
Cuối cùng bước vào phòng thi, Lâm Nhất Chu để chai nước xuống dưới ghế, bình tình đợi phát đề thi.
Mọi người đều đang cố gắng hết sức vì tương lai mình, vì 12 năm học qua đều dồn cả vào khi thi này.
Hôm sau là ngày thi toán và 3 môn tổ hợp.
Tối về, Lâm Nhất Chu không làm thêm đề mà coi đi coi lại 40 câu đầu tiên. Nắm chắc 40 câu đầu là được 8 điểm, đây là mục tiêu của cô.
Sáng hôm sau, chị vẫn cài báo thức giờ đó dạy chúc cô thi tốt rồi ngủ tiếp.
8h30- bắt đầu thi.
Đề thi được phát xuống, mọi người đều không lãng phí giây nào.
Chỉ còn lại tiếng bấm máy tính và tiếng giấy sột soạt.
Buổi chiều, cô thi xã hội, anh thi tự nhiên.
Bên phòng tự nhiên phát ra tiếng lạch cạch của mấy tính.
Cứ hết 45 phút, lại có tiếng trống chuyển sang môn khác.
Thời điểm kì thi kết thúc, tất cả mọi người bước ra đều cười nhẹ nhõm.
Ngày tháng ôn tập đến chết đi sống lại cũng kết thúc.
Bọn cô đã lên kế hoạch đi du lịch, là đi biển. 3 ngày 2 đêm. Gồm cô, An Chi và đám của Tư Nam.
Bọn họ khởi hành vào lúc 6 giờ sáng, đi bằng xe máy.
Cô ngồi sau lưng của Tư Nam nhìn thật lâu. Bờ vai của anh rất rộng, là kiểu vai mà cô thích. Trên người anh chổ nào cũng là kiểu cô thích.
Cả đám dừng chân ăn lót bụng một chút mới đi tiếp. Lúc tới đã là buổi trưa, nhận khách sạn. Mọi người quyết định 5 giờ chiều hẹn gặp ở sảnh.
Bồ ai nấy ở. Đi tới đây đều đủ 4 cặp.
Nhất Chu vừa tới liền nằm lên giường. Cả người mệt mỏi không chút sức lực.
Tư Nam cười cười nhìn cô, lấy vali ra soạn quần áo. Sau đó cũng leo lên giường nằm.
Cả hai nằm yên mắt nhìn lên trần nhà.
Được một lúc anh nhìn qua thì thấy cô đã ngủ liền nở nụ cười cưng chiều.
Cô ngủ một mạch đến giờ hẹn vẫn chưa dậy, Tư Nam bất đắc dĩ phải kêu cô dậy.
Hôm nay, cô nàng mặc chiếc đầm dây ngắn bó sát người, để lộ hai chân thon dài.
Cô ngồi trước gương thoa son liền bị Tư Nam trùm áo khoác vào liền ngơ ngắc hỏi:
"Em không lạnh mà?"
"Anh lạnh." Tư Nam nghiến răng nói.
"Không được, đang đẹp mà." Phụ nữ chính là chịu lạnh chứ không chịu xấu.
"Nếu em không muốn lăn giường thì cứ cởi ra." Tư Nam hờ hững nhìn cô.
Ánh mắt cô nàng chuyển xuống đũng quần của Tư Nam nhìn chằm chằm, câu này cô hiểu.
"Lâm Nhất Chu."
Thế là Nhất Chu vội vã thay bộ đồ mới. Chiếc quần thể thao màu xám, phía trên là áo croptop màu trắng.
"Được chưa?"
Ánh mắt Tư Nam cứ chuyển động quanh bộ ngực cô nàng, khiến cô hận không thể móc mắt anh ra.
"Chúng ta đã nói gì anh nhớ không?"
Nghe vậy, anh kéo Nhất Chu lại, tay sờ sờ vòng eo cô nói:
"Chuyện anh hứa anh sẽ giữ lời, bé ngoan."
Lâm Nhất Chu đứng lên lạnh lùng hừ một cái nói: "Đàn ông là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới."
"Đàn ông nào?" Chung Tư Nam nắm bắt trọng tâm chủ đề.
Cô không thèm trả lời mà mở cửa ra ngoài.
Cả đám đi lanh quanh ăn tạm gì đó rồi mua bia về phòng uống.
"Này này ăn sạch sẽ một chút." An Chi nói to khi thấy mọi người đi loạn trong phòng cô.
Lúc đồ ăn được bày ra, mới bắt đầu ngồi xuống một chổ.
Cả hai đôi đũa đều gắp đồ ăn hướng về chén của Nhất Chu.
"Nhất Chu, em không phải là của mình anh nữa rồi." An Chi đau buồn ôm tim nhìn cô.
"Thân thể của em mãi là của anh." Nhất Chu bỏ thức ăn vào miệng trả lời.
Thế là nhận được anh mắt cay nghiệt từ mọi người.
Nhất Chu và Tư Nam nói rất ít, cả hai chỉ ngồi nghe là nhiều. Tư Nam vừa nghe, vừa hút thuốc.
Tư Nam từ lúc quen cô đã hút rất ít nên cô cũng chưa bao giờ ép anh bỏ thuốc.
Cả đám nói chán liền xoay qua đánh bài. Anh không đánh mà ngồi phía sau cô, hơi thở vì uống bia mà nóng rực, phả vào cổ khiến cô không thoải mái.
An Chi uống một hồi liền mơ hồ ôm cô thủ thỉ.
"Không học cùng lớp, sao gặp nhau mỗi ngày."
"Mấy ngày gặp cũng được, mấy tháng cũng được, năm cũng được. Chúng ta có xa lạ đâu mà sợ." Nhất Chu xoa xoa mặt cô nàng cưng chiều nói.
"Không được, như vậy mày sẽ rất cô đơn. Không có tao làm sao được, họ không hiểu mày." Cô nàng lắc đầu thật mạnh.
Hứa An Chi không sợ gì chỉ sợ cô nàng đầu gỗ này bị người ta ức hiếp, cô quá nhân nhượng lại không thèm để ý người khác.
"Không thể nào, bị ức hiếp thì tao gọi cho mày là được chứ gì."
Thấy An Chi bắt đầu nói nhảm mọi người cũng lục đục giải tán.
Lúc cả hai về phòng, Tư Nam không bật đè liền đè Nhất Chu xuống giường hôn đến. Vừa hôn tay vừa thò vào trong áo khẽ nắn quả đào của cô.
"Umm." Lâm Nhất Chu khẽ cựa quậy.
Nhưng Tư Nam cũng không làm tiếp chỉ sờ một chút liền lật người.
Thấy anh khó chịu, cô nhích người hỏi khẽ:
"Em giúp anh."
Tư Nam xoay qua nhìn thấy hai mắt cô đang nhìn mình, hết sức ngây thơ làm anh nghĩ mình quả thật không bằng cầm thú.
Anh ngồi dậy rút điếu thuốc châm lên xoay người thả hơi khói hỏi cô, giọng điệu đầy cợt nhả:
"Giúp thế nào?"
Cả căn phòng chỉ có ánh sáng phát ra từ điếu thuốc, anh nương theo đó nhìn cô.
Thấy cô nàng xoè bàn tay trắng nõn của mình ra.
"Học ở đâu đấy?" thấy vậy anh liền bật cười.
"Phim."
"Còn từng coi qua cơ đấy."
"Chưa ăn thịt heo bao giờ, cũng phải từng thấy heo chạy chứ." Nói rồi hai tay cô mò đến đũng quần anh.
Cô nàng hơi khom lưng xuống, cổ áo trễ ra, để lộ rãnh ngực sâu.
Cô vừa chạm vào anh liền thấy không ổn, bắt tay cô lại hỏi:
"Thật?"
"Anh khó chịu còn gì." Cô không thấy rõ vẻ mặt anh.
Chung Tư Nam dù gì cũng là tuổi ăn tuổi lớn, liền buông tay để cô giúp mình.