Muốn Đi Hả? Dắt Em Theo Đã

Chương 49: Chương 49

Đã hả hê cơn khát máu của mình. Tôi lầm lầm lì lì quay đầu bước đi ra phía con 67 của mình, không quên để lại cho bọn LL một nụ cười nguy hiểm. Tôi lên xe và lái đi thẳng, bỏ lại phía sau những con mắt kinh hãi tột độ cùng với những lời bàn tán của chúng: “Tên này… Quỷ chứ không phải người…!”…

Tôi chạy xe về trường trong hoàn cảnh thân tàn ma dại, bầm tím đầy mình. Cái chân bị đánh đau nhức đến tận xương tủy. Dắt xe vào trong trường thì đương nhiên, tôi bị giám thị bắt lại lôi đầu lên phòng hiệu trưởng uống trà…

Hiệu trưởng nhìn tôi một lúc rồi lên tiếng:

-haiz… thật là hết thuốc chữa…

-Dạ… em xin lỗi thầy – Tôi tiu ngỉu

-Mới nãy bên LL có gọi điện tới đây, em làm vụ này coi bộ hơi bị lớn đấy… nói thầy nghe, có chuyện gì?

-…

-Nói thầy nghe đi… không sao đâu, mọi chuyện thầy sẽ giải quyết…

-Bọn nó tấn công bạn em trước…

-Bạn em? Ý em nói là…

-Là đám bạn ở lớp em, có cả Nhi… thưa thầy! – Tôi thở dài.

-NHI?... Hôm qua em nói Nhi đi tìm người giúp mà? sao lại thành ra bị tấn công được…

-Nhi định nhờ bọn đó giúp nhưng không được, còn bị bắt nạt, May mà chạy kịp nên không bị sao cả…

-Trời ơi – Thầy hiệu trưởng ôm trán tỏ ra vô cùng lo lắng rồi tiếp tục lên tiếng – Được rồi thầy hiểu rồi… nhưng em làm vậy là hoàn toàn sai rồi.

-Em biết… em xin lỗi thầy.

-Mọi chuyện để thầy lo, nhưng em cũng phải chịu trách nhiệm, lần này sẽ không hề nhẹ đâu. Có thể em sẽ bị đình chỉ học một thời gian.

-Em hiểu… - tôi cúi đầu ngoan ngoãn chịu phạt.

-Giờ em tới phòng ý tế xem xét coi thử đi rồi tiết sau vào lớp… Hình thức sử phạt em nhà trường sẽ công bố sau, có thể sẽ là 2 tuần…

-Dạ… em chào thầy…

Sau khi lau vết thương, kiểm tra chân, được cái mọi thứ đều ổn cả, chỉ bị tổn thương bình thường. Một thời gian sau sẽ tự khỏi. Tôi khập khễnh từng bước về lớp mình. Lạnh lùng về lớp ngồi vào chỗ của mình. Bỗng mấy đứa bạn tôi xúm lại hỏi thăm đủ các kiểu:

-Trời ơi! Đã nói là đừng có đi rồi mà… - Nhi nhăn nhó – Tại thằng mập á…

-Xin lỗi – mập gãi đầu.

-Không sao đâu mấy đứa… chỉ bị đình chỉ một thời gian thôi mà… - tôi lên tiếng

-Đình chỉ á? – cả đám hốt hoảng

-Ờ…vậy là quá nhẹ rồi…

-Nghĩ gì mà liều vậy chớ?- Nhi

-Chết cmm rồi – Mập nhìn tôi lắc đầu.

-Thắng không mày? – Thằng Long cười cười.

-Sì… chuyện… anh mày mà! – tôi phì cười.

Cả đám cười phá lên như chưa hề có cuộc chia ly. Vậy là tôi sắp phải xa đám bạn hữu này một thời gian rồi. Nhưng chắc cũng không sao, không gặp trên lớp thì về nhà gặp, lo gì. Lúc đó lại cùng nhau đi quậy tưng bừng một góc cái thành phố này lên thôi. Bỗng phía sau tôi, LA lên tiếng:

-Giỏi quá ha? Tới trường người ta quậy luôn! Coi ông có khác gì đám DT hồi bữa ko? - ẻm chu mỏ

-Haha… khác nhiều chớ… lần này Ryu đi solo mà…

-Ờ… ông thì giỏi rồi, có ngày vào bệnh viện cho coi…

-Tới đó rồi tính. – tôi lại cười…

Sau buổi học hôm đó, tôi lại thong dong ra bãi gửi xe. Dắt con 67 của mình ra cổng mà trong lòng tôi tràn ngập những suy tư. Hôm nay thật là mệt mỏi, cái chân của tôi đang hành tôi một cách kinh khủng khiếp. Nó đau nhức như muốn rời ra ngoài. Cơn đau cũng làm cho tôi có cảm giác con 67 nặng nề hơn mọi ngày.

Đang thơ thẩn thì bỗng phía sau tôi có tiếng gọi: “Ryu ơi! Đợi mình với!”, Là Thúy cùng với con 67 của ẻm. Kì lạ thay, vẻ đẹp của Thúy thường ngày khiến tôi mê mẩn thì hôm nay lại khiến cho tôi có cảm giác nặng nề khác thường, tôi lại lo lắng về chuyện giữa hai đứa tôi rồi sẽ ra sao nếu thằng Quân chen vào giữa? nhìn thằng Quân là biết nó đang nhắm đến Thúy của tôi thay cho LA rồi. Tên này thật đáng ghét mà. Tôi lại không đủ tự tin để nói tình cảm của mình cho Thúy biết, càng không chắc Thúy có thích mình hay không. Thú thật, lúc trước tôi đã có một thời gian cảm nắng LA. Đúng lúc đó thì thằng Quân xuất hiện làm mọi thứ đẹp đẽ do tôi tưởng tượng ra đều sụp đổ. Lần này, khi tình cảm của tôi với Thúy vừa mới chớm nở thì một lần nữa nó lại xuất hiện khiến tôi linh cảm một chuyện như trước đây sẽ tiếp tục tiếp diễn. Tôi phân vân không biết mình nên theo đuổi đến cùng hay không, hay là từ bỏ để tránh bớt đi đau khổ. Mông lung không biết mình phải suy nghĩ theo hướng nào, tôi khẽ thở dài một cái. Nhìn thấy điều đó, Thúy lên tiếng hỏi:

-Sao vậy Ryu?

-Không sao cả - Tôi trả lời chán nản.

-Sao lại không sao? Kể ình nghe đi.

-Ryu sẽ bị đình chỉ học một thời gian… - tôi lại thở dài.

-Ryu đã làm gì z? lại còn bầm dập hết người nữa?

-Thúy không cần biết đâu… Thôi mình về đây… Bye

-Nè! Nói vậy mà nghe được hả?

-Sao lại không nghe được?

-Hừ… vậy là cậu không coi tui là bạn phải không? Tui không có quyền biết chuyện của cậu trong khi đám kia thì được biết chớ gì?... vậy thì Ok – Nói rồi thúy giận dữ dắt xe đi trước.

-…

Tôi tròn xoe mắt khi thấy thúy như vậy. Và hình như, tôi thấy được có cái gì đó trong đôi mắt của thúy. Tôi thấy mắt Thúy đỏ lên khi nói những lời đó với tôi. nhận ra là mình lỡ miệng làm tổn thương ẻm, tôi cố gắng gọi Thúy nhưng ẻm không thèm ngoảnh mặt lại. Cố gắng đuổi theo thúy nhưng cái chân đau của tôi lại không cho phép điều đó. Đứng hình được một lúc, tôi chán nản tự nhủ thầm: “Cũng tốt! nhân dịp này từ bỏ đi cũng được”

Và đó thực sự là một ý nghĩ hèn yếu nhất từ trước đến nay của tôi, vì tự ti không thể sánh nổi với thằng Quân nên tôi đã tự đưa mình vào bi kịch mà không hề hay biết…