Chương 62: Edit: Vũ Beta: Khả Tịch Nguyệt --------------------------------- "Vậy hiện tại cậu nói cho tôi biết không phải cũng như nhau sao?" Tống Đàn Vũ không rõ hỏi hắn.
"Hiện tại nói cho anh, anh cũng không tin." Diệp Mặc kéo hành lý tiến đi vào gian phòng bên cạnh Tống Đàn Vũ.
"Tôi đi làm." Tống Đàn Vũ theo bản năng nói ra câu này.
Diệp Mặc khẽ gật đầu, âm thanh có chút ý cười: "Về sớm một chút."
Lúc này Tống Đàn Vũ mới ý thức được, cuộc đối thoại vừa nãy của họ thật giống như một vợ một chồng nói chuyện bình thường.
Tống Đàn Vũ nhanh chóng bổ sung ngay: "Chỉ cho một tháng, một tháng sau phải dọn ra ngoài."
Diệp Mặc ngừng tay việc đang dở bên trong, sau đó tiến về phía Tống Đàn Vũ.
Theo bản năng, Tống Đàn Vũ lùi về phía sau, nhưng Diệp Mặc không cho cậu cơ hội này, trực tiếp nắm lấy tay Tống Đàn Vũ, cưỡng chế để Tống Đàn Vũ không thể động đậy.
"Cậu làm gì..." Tống Đàn Vũ có chút hoảng, khả năng chiến đấu Diệp Mặc quá cao, cậu đánh không lại a!
"Buổi trưa tôi đi đưa cơm cho anh!" Diệp Mặc đề nghị, "Tôi vẫn muốn thử nghiệm nấu ăn, anh sẽ là người đầu tiên."
"Tôi cảm giác tôi có thể sẽ chết." Tống Đàn Vũ đảo mắt, trả lời.
Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh ( **v**)
Tống Đàn Vũ nhớ tới em gái mình, hiện tại khả năng nấu nướng của cô nàng không tệ, nhưng những sản phẩm thất bại trước đó của cô đều là do cậu ăn hết, suýt chút nữa cậu chết trong tay em gái cậu rồi.
"Không có chuyện gì, sẽ không để cho em nguy hiểm đến tính mạng." Diệp Mặc nhẹ nhàng khom lưng hôn trán Tống Đàn Vũ một cái, nói, "Tôi không thể chịu được việc mất đi em."
Tống Đàn Vũ sửng sốt một chút, chờ lúc phản ứng lại Diệp Mặc đã bắt đầu bận rộn chuyện của chính mình, mặt cậu lại không nhịn được cứ đỏ.
Tống Đàn Vũ nhìn Diệp Mặc, không được, tiếp tục như vậy không thể thường xuyên ở nhà đợi được, vậy một tháng này mỗi ngày đều tăng ca đi! Như vậy thời gian sẽ qua nhanh là tốt rồi, qua nhanh là tốt rồi.
Tống Đàn Vũ vừa muốn rời đi như mọi khi, vừa có chút hoảng hoảng hốt hốt lái xe, suýt chút nữa liền vượt đèn đỏ.
Cậu phanh lại, sau đó không nhịn được tự hỏi mình một câu: "Thật sự cứ như vậy bỏ qua có được không?"
Không có đáp án, cậu chỉ có thể chăm chỉ làm việc để lấp đầy đại não của bản thân mà tất cả đều là Diệp Mặc mà thôi.
Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh ( **v**)
Diệp Mặc có chứng cưỡng bách, tất cả mọi thứ đều sắp xếp hướng về phía đông, gian phòng quét tước không nhiễm một hạt bụi, chăn ga trải giường gối cũng đổi toàn bộ thành màu trắng.
Đỗ Vũ nhìn Diệp Mặc, hỏi: "Cậu sẽ không thật sự thích anh ta chứ!?"
"Ừm." Diệp Mặc nhàn nhạt đáp.
"Anh ta là nam." Tuy Đỗ Vũ cảm giác mình không nên nói câu thế này, thế nhưng vẫn là nói ra.
"Ừm, tôi biết."
"Cậu thích anh ta ở điểm nào?" Đỗ Vũ biết mình không khuyên nổi Diệp Mặc, nên chỉ có thể yên lặng mà tiếp thu loại giả thiết này.
"Vui vẻ và dịu dàng! " Diệp Mặc không chắc lắm trả lời, hắn cũng không rõ ràng mình thích Tống Đàn Vũ ở điểm gì, ngược lại hắn không có cách nào quên cậu là được rồi.
"Vậy anh ta có thích cậu không?" Đỗ Vũ cảm giác người được Diệp Mặc thích có thể cũng sẽ không vui lòng lắm đâu.
Anh ta quen biết Diệp Mặc đã được tám năm, người này mắc chứng cưỡng bách thì cũng thôi đi, trọng điểm là bệnh thích sạch sẽ thật sự rất nặng, hơn nữa còn không thích nói chuyện, đẹp trai thì có đẹp trai, những đó cũng chỉ là một khuôn mặt mà thôi. Tính cách còn vô cùng ác liệt, nói chuyện cũng hoàn toàn phải nhìn tâm tình.
Tâm tình tốt, hắn sẽ tốt với bạn, tâm tình không tốt, ha ha, chính bạn nên cẩn trọng một chút.
Vì lẽ đó Đỗ Vũ có cảm giác, người được Diệp Mặc thích nhất định là một thảm họa.
"Vẫn không thích tôi lắm."
"Cứ nói đại là không thích đi." Đỗ Vũ nói thẳng ra, Diệp Mặc trầm mặc một chút.
"Vì vậy tôi đang theo đuổi anh ta!"
"Cậu truy người..." Đỗ Vũ cảm giác hình ảnh kia có chút khủng bố, Diệp Mặc mà truy người thì khả năng là tiết tấu mạnh mẽ một cái liền đánh gục người đó.
"Không nên nghĩ quá nhiều, tôi không thích ở mặt tình cảm mà cưỡng ép đối phương." Diệp Mặc nói rất chăm chú.
"Này ngược lại là một tính cách rất tốt đấy." Đỗ Vũ có chút ý vị trêu chọc.
~~end chương 62~~