Chương 99: Edit: Vũ Beta: Khả Tịch Nguyệt ------------------------------------------ << Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>
Ngày thứ hai, hai người không nói gì, không hiểu ra sao đến công ty.
Hôm nay các nhân viên công ty ai cũng có cảm giác, khí tràng Tổng tài đại nhân thấp hơn nhiều, mà Tống thư ký thì không để ý. Trên thực tế, Tống thư ký không để ý tới Tổng tài đại nhân, Tổng tài đại nhân không thể ra sức làm việc, nghĩ thầm qua mấy ngày là cậu sẽ ổn thôi.
Tống Đàn Vũ công bố danh sách giảm biên chế xong thì vẫn chờ Lam Hinh. Cậu rất sợ Lam Hinh thương tâm, làm việc chuyên nghiệp đến vậy, cuối cùng bị cắt, ngẫm lại chắc chắn nhất định sẽ không phục.
Đợi nửa ngày trời, Lam Hinh không tới làm, Tống Đàn Vũ thêm phiền muộn, đành gọi cho Lam Hinh, phát hiện Lam Hinh đã thay đổi số điện thoại.
"Làm gì vậy chứ!" Tống Đàn Vũ muốn đập di động.
"Tống tổng thư ký, anh làm sao vậy?" Tiểu Ấm mới tới quan tâm hỏi Tống Đàn Vũ.
"Sao Lam Hinh không tới làm?" Tống Đàn Vũ hỏi Tiểu Ấm.
Tiểu Ấm lắc đầu nói: "Không biết, mấy ngày trước chị Lam Hinh đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, hình như không định ở lại công ty nữa."
"Mấy ngày trước?" Tống Đàn Vũ không rõ hỏi.
"Ừm, mấy ngày đó đang có bão! Công ty mới cho phép nghỉ mấy ngày, lúc chính thức làm việc chị Lam Hinh bắt đầu thu dọn đồ đạc." Tiểu Ấm bất đắc dĩ nói, "Nghe nói là tổng giám đốc không cho chị ấy làm việc nữa nên trực tiếp sa thải."
"Cái gì!" Tống Đàn Vũ muốn nhảy dựng lên, "Cái tên Diệp Mặc này muốn thế nào đây!"
Tiểu Ấm chết đứng không dám nói lời nào, Tống thư ký gọi thẳng tên huý của Tổng giám đốc như vậy có lẽ sẽ cảm thấy không có chuyện gì, mà quan trọng chính là tổng giám đốc đang đứng ở cửa nhìn bọn họ.
Tiểu Ấm yên lặng lùi qua một bên, làm như không biết chuyện gì.
"Anh không phục sao?" Diệp Mặc nhàn nhạt mở miệng hỏi Tống Đàn Vũ.
"Cậu..." Tống Đàn Vũ thật sự rất muốn đánh người này, cậu cho rằng Diệp Mặc không phải loại người không biết phân biệt công và tư, không vì quan hệ tốt đẹp giữa cậu với Lam Hinh mà sa thải cô ấy.
"Chúng ta nói chuyện một chút." Tống Đàn Vũ đẩy Diệp Mặc vào văn phòng, khóa trái cửa.
"Nói chuyện gì?" Diệp Mặc hỏi cậu.
"Cậu dựa vào cái gì sa thải Lam Hinh?"
"Tôi là tổng giám đốc, sa thải một người không phải là chuyện đương nhiên sao?" Diệp Mặc nói như chuyện rất đương nhiên, "Đúng là anh, có phải quá quan tâm Lam Hinh không?"
"Cô ấy theo tôi lâu như vậy, chưa từng phạm sai lầm, như cậu đây chẳng hiểu đầu đuôi ra sao đã sa thải cô nàng, tôi đương nhiên phải hỏi rõ ràng!" Âm thanh Tống Đàn Vũ còn cao hơn mấy cái máy đo dB.
"Tôi chỉ có thể nói, đây là sự lựa chọn của chính cô ta." Diệp Mặc nhàn nhạt nói, "Chuyện Lam Hinh đã quyết, chúng ta không cần vì một người phụ nữ làm xấu quan hệ."
"Đây không phải quan hệ với một người phụ nữ, mà là vấn đề nguyên tắc của tổng giám đốc cậu đó." Ngôn từ Tống Đàn Vũ nghĩa chính, "Lần này cậu nhất định phải phân công tư rõ ràng, không thì sau này làm sao quản lý công ty."
"Tôi biết rõ bản thân đang làm gì." Diệp Mặc có chút căm tức, nhưng hắn vẫn tận lực ở áp chế lửa giận của mình.
"Vậy tại sao sa thải Lam Hinh?" Tống Đàn Vũ tỉnh táo lại hỏi.
Diệp Mặc trầm mặc một chút, hỏi: "Nếu như không phải Lam Hinh, anh còn quan tâm sao?"
Tống Đàn Vũ lập tức không có lời gì để nói, nếu như không phải Lam Hinh cậu sẽ như vậy sao? Tống Đàn Vũ lắc đầu, hẳn là không đâu!
"Thực ra người không phân công tư chính là anh." Diệp Mặc bất đắc dĩ nói, "Căn bản anh không biết nguyên do chuyện này, mà dù sao anh không biết cũng được, như vậy anh còn sẽ tin tưởng thế giới này mỹ mãn tốt đẹp."
Tống Đàn Vũ không có nghe những lời vừa nãy, cậu còn xoắn xuýt cái vấn đề kia, nếu như không phải Lam Hinh, cậu hẳn là sẽ không chấp nhất như vậy.
<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>
"Ngoan, đừng nên nghĩ nữa." Diệp Mặc sủng nịch sờ đầu cậu nói, "Chuyện này đã qua."
" Chuyện này không dễ qua đâu." Tống Đàn Vũ kiêu căng nói, "Cậu không nói cho tôi lý do trước, chúng ta vẫn cần tỉnh táo một chút."
Diệp Mặc thật sự muốn ném Tống Đàn Vũ lên giường thao một trận, sau đó chuyện này đi vào quá khứ.
Chẳng qua hiện tại không thể làm thế, phải chờ Tống Đàn Vũ bình tĩnh một chút rồi nói sau!
Mấy ngày sau đó, tầng cao nhất của Du Diệp nhiệt độ cực kỳ thấp, không ai dám nói chuyện lớn tiếng.
Trước đây tuy rằng tổng giám đốc lạnh mặt, nhưng chí ít sẽ không tìm người nào đó gây phiền phức, gần đây hắn luôn kén cá chọn canh đâm chọc, hơn nữa Tống tổng thư ký cũng vậy.
Mọi người đều biết, hai người cãi nhau, ngày đó trong văn phòng hai người vì chuyện chị Lam Hinh bị sa thải mà làm ầm ĩ lên, truyền ra toàn bộ Du Diệp.
Mọi người cảm giác, Tống thư ký quả nhiên là một người tốt, nếu như cậu ta vẫn là tổng giám đốc thì hay quá. Còn Diệp tổng giám đốc mới tới, tuy nhiều công trạng, nhưng làm người ta không thích, cũng không chiếm được lòng nhân viên. Mọi người vẫn thích người có tình có nghĩa, rất thích Tống Đàn Vũ thích cười kia.
"Tống tổng thư ký, anh đưa cà phê cho tổng giám đốc đi!" Tiểu Ấm điềm đạm đáng yêu nói.
"Không đi, không muốn gặp hắn." Tống Đàn Vũ nhíu mày nói.
Tiểu Ấm khóc không ra nước mắt, từ sau vụ hai người cãi nhau, việc đưa cà phê liền rơi xuống trên người thư ký khác, mọi người không muốn nhận củ khoai lang bỏng tay này, chỉ có thể đưa cho người mới Tiểu Ấm làm.
Trong lòng Tiểu Ấm run sợ đi đưa cà phê, đẩy cửa phòng làm việc một cái, nhiệt độ thấp khủng bố, rõ ràng điều hòa là 20℃, sao cứ cảm giác như dưới 0℃ là sao chứ!
"Tổng giám đốc, cà phê của anh." Tiểu Ấm cẩn thận từng li từng tí một nói.
"Đem ra đi." Diệp Mặc không cầm lấy ly.
Tiểu Ấm khóc không ra nước mắt, lập tức đi ra ngoài. Tiểu Ấm ngồi ở vị trí của mình, cảm giác bất đắc dĩ, tiếp tục như vậy cô khẳng định không qua được thời gian thử việc mất.
Suy nghĩ một chút, vẫn nên gọi điện thoại cho chị Lam Hinh, suy cho cùng chuyện này bởi vì chị Lam Hinh mà ra. ( Chỉ có một số người mới biết số điện thoại của Lam Hinh)
"Chị Lam Hinh." Tiểu Ấm trốn trong nhà vệ sinh gọi điện thoại.
"Tiểu Ấm à! Làm sao rảnh rỗi gọi điện thoại cho chị vậy." Lam Hinh hỏi cô.
"Chị Lam Hinh, chị mau trở lại đi! Lúc chị đi rồi, tổng giám đốc với Tống tổng thư ký huyên náo không ngừng nên bây giờ cả tầng lầu người người đều gặp phải tai ương."
"Làm sao?" Lam Hinh quan tâm hỏi.
Tiểu Ấm nói đại khái nói chuyện xảy ra cho Lam Hinh nghe một lần, Lam Hinh trầm mặc một hồi mới nói: "Chuyện này xác thực nguyên nhân bắt nguồn từ chị, buổi trưa em hẹn Tống thư ký đi quán cà phê cách đó không xa, chị ở đó chờ anh ấy."
"Chị Lam Hinh, chị có thể giải quyết sao?" Tiểu Ấm lo lắng hỏi, "Nếu muốn giải quyết chuyện này, em cảm giác chỉ có chị Lam Hinh mới có thể kết thúc."
"Đi làm khẳng định không thể." Lam Hinh bất đắc dĩ cười nói, "Chuyện này chị giải thích rõ ràng là ổn rồi, thực ra tổng giám đốc là một người tốt, sau này các em sẽ biết."
"Chị Lam Hinh, em thật tò mò, tại sao tổng giám đốc sa thải chị."
"Đây là chuyện của chính chị." Lam Hinh cũng không giải thích, cúp điện thoại.
"Thực sự là kỳ quái." Tiểu Ấm không hiểu gì cả.
Tiểu Ấm đi tìm Tống Đàn Vũ.
<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>
"Tống tổng thư ký, buổi trưa hôm nay chúng ta đi quán cà phê ăn trưa nhé." Tiểu Ấm thịnh tình mời.
"Được!" Tống Đàn Vũ hoàn toàn quên bình thường buổi trưa cậu ăn cơm cùng Diệp Mặc.
Buổi trưa Tống Đàn Vũ trực tiếp quên luôn Diệp Mặc, thật vui vẻ cùng Tiểu Ấm đến tiệm cà phê.
"Tống tổng thư ký, anh vào đi!" Tiểu Ấm cười nói, "Chị Lam Hinh đang chờ anh."
"Lam Hinh?"
"Ừm, chi ấy muốn giải thích một chút."
"Giải thích cái gì?" Tống Đàn Vũ hỏi.
"Không biết nũa." Tiểu Ấm bất đắc dĩ nói, "Chị ấy chỉ nói cùng anh, có lẽ em vẫn không có quan hệ tốt với chị ấy như hai người"
Tống Đàn Vũ gật đầu, rồi đi vào.
~~end chương 99~~ đừng quên cmt và vote nha các thân ái <3