Muôn Vàn Lệ Quỷ Xếp Hàng Tỏ Tình Với Tôi

Chương 69

Chương 69

Editor: ThmaiD

.....

Những người chơi khác đương nhiên không thể tiếp tục đứng yên ở một chỗ trơ mắt nhìn Cố Vô Kế cặm cụi làm việc, thấy bà lão kia không có hành động gì quá khích liền sôi nổi bước xuống ruộng rau.

Sau khi ngắt hết những lá rau ở phần đất của mình, Cố Vô Kế liền tiến lại gần người đàn bà già nua kia, khuyên bà ta hãy về nhà nghỉ ngơi trước, việc ngoài này cứ để thanh niên bọn cháu làm nốt cho. Những người chơi khác thấy thế đều không khỏi thắc mắc, không hiểu tại sao Cố Vô Kế lại phải quan tâm săn sóc một NPC đến như vậy.

Bà lão khẽ lắc đầu từ chối ý tốt của Cố Vô Kế, ánh mắt trước sau không rời khỏi mảnh đất trồng rau, trong miệng liên tục lẩm bẩm: "A Anh, A Anh, tôi phải tìm được A Anh, tôi phải tìm được A Anh, tôi phải tìm được con gái của tôi, con bé từ nhỏ chưa bao giờ rời khỏi tôi lâu đến như vậy, con bé hiện tại chắc hẳn đang cảm thấy vô cùng sợ hãi......"

Người đàn ông trung niên dẫn đường gần đó khẽ thở dài, tâm sự với Cố Vô Kế: "Dì Ba bị như vậy đã lâu, từ khi A Anh ra đi, dì ấy đã phải hứng chịu một cú sốc tinh thần rất lớn...... Cho dù chúng tôi có an ủi thế nào cũng đều không có tác dụng, dân làng chúng tôi cũng rất muốn giúp đỡ dì, nhưng lòng dì đối với chúng tôi vẫn còn mang khúc mắc, hoàn toàn không chịu tiếp thu ý tốt của dân làng chúng tôi."

Những người chơi khác nghe tới đó, trong mắt đều lóe lên vài phần khinh thường, khẳng định con gái của bà lão kia đã bị dân làng bắt đi hiến tế cho Sơn Thần, nên bà ấy mới có thể sốc đến độ tinh thần xuất hiện vấn đề....... Dân làng này vì dục vọng của bản thân mà giết hại nhiều thiếu nữ trẻ tuổi, trong đó có con gái của người góa phụ tội nghiệp. Người đàn bà này vốn đã mất đi chồng, dân làng còn nhẫn tâm cướp đi niềm hy vọng cuối cùng của bà ta, kiểu này không bị bức điên mới là lạ. Dân làng này đúng kiểu buồn cười, đã hủy hoại gia đình người ta, bức điên người ta, còn làm như không có chuyện gì xảy ra, còn muốn người ta phải tiếp thu ý tốt của mình, giả làm người tốt cho ai xem, người ta chỉ không phản ứng thôi đã là nể tình xưa nghĩa cũ lắm rồi á!

Bởi vì bức xúc thay cho bà cụ, trong lúc nhất thời cả nhóm người chơi người nào người nấy đều ra sức hái rau, động tác trên tay thoăn thoắt như những người nông dân thực thụ.

"Mọi chuyện đều sẽ ổn thôi." Cố Vô Kế nắm lấy tay của bà lão, đem giỏ rau vừa hái được giao cho bà, rồi dùng ngữ khí chân thành nhất, khuyên nhủ: "Dì cứ về nhà trước, con sẽ tìm được A Anh rồi đưa em ấy về nhà với dì."

Cậu vừa thốt ra những lời này, mọi người xung quanh đều lâm vào trầm mặc, ánh mắt của người đàn ông trung niên khi nhìn về phía Cố Vô Kế đều phải mang theo vài phần khiếp sợ, biểu cảm trên mặt như nuốt phải ruồi bọ, hắn có vẻ muốn mở miệng nhắc nhở Cố Vô Kế, ở chỗ này không được phát ngôn tùy tiện, nhưng rồi lại thôi.

Huống hồ dì Ba đến người cùng làng còn không tiếp thu thì chắc gì đã tin tưởng lời nói một kẻ ngoại lai như Cố Vô Kế.

Không ngờ rằng, sau khi bà cụ nghe xong những lời khuyên nhủ chân thành của Cố Vô Kế, chỉ thoáng trầm mặc một chút, liền dùng ánh mắt cảm kích nhìn về phía cậu, cũng đem địa chỉ nhà nói ra, rồi mới xoay người rời đi.

Người đàn ông trung niên lúc này đã há hốc mồm vì kinh ngạc, sau đó dùng ánh mắt tràn đầy thương hại nhìn về phía Cố Vô Kế, suy cho cùng....... Trong ngôi làng này có một số thứ là cấm kỵ, không thể tùy tiện nhắc đến, một lời hứa hẹn tưởng chừng vô hại, nhưng lại có thể rước họa vào thân, người thanh niên kia nhất định sẽ phải trả một cái giá thật đắt cho lời nói ngông cuồng của mình, và rất có thể sẽ bị một vài 'thứ' không sạch sẽ bám vào người.

Sau khi bà lão rời đi, không bao lâu liền vang lên tiếng hét tràn đầy sợ hãi, một nam người chơi sắc mặt cực kỳ khó coi nhìn xuống phần đất dưới chân, và bàn tay hái rau đã dính đầy máu tươi của mình: "Đất, đất ở nơi này toàn là máu tươi!"

Những người chơi còn lại đều phải hít một hơi thật sâu để bình bình ổn tâm tình, biểu cảm trên mặt vốn đang thả lỏng cũng bắt đầu ngưng trọng lên, qua mấy ngày sinh sống ở trong ngôi làng này, mặc dù bọn họ hiện tại nhìn qua vẫn còn có thể tung tăng nhảy nhót, nhưng nguy hiểm đụng phải tính ra cũng không phải là ít....... Ngôi làng này vào một vài thời điểm nói là động quỷ cũng chẳng ngoa, không ít người đã phải kích hoạt đạo cụ cứu mạng khẩn cấp, mới có thể từ tình thế nghìn cân treo sợi tóc tìm được một đường sinh cơ.

Dĩ nhiên là cuối cùng tất cả bọn họ đều bình an sống sót, mấy lần cái chết cận kề, Tiêu Thành đều hiện ra như một vị thần...... Vươn tay kéo bọn họ từ địa ngục trở lại trần gian, làm bọn họ càng thêm tín nhiệm Tiêu Thành.

Như ước lượng được nguy hiểm sắp ập đến, Tiêu Thành lập tức lên tiếng chỉ đạo: "Mọi người, nhanh chóng lùi lại, có nguy hiểm!"

Hắn vừa dứt lời, máu tươi trên mặt đất nhanh chóng khuếch tán ra, bọn họ muốn né tránh nhưng đã quá muộn, chờ đến khi máu tươi lan đến chân, thân thể bọn họ như bị thứ gì đó ghim chặt trên mặt đất, có cố gắng thế nào cũng không thể di chuyển được.

Mọi người cứ như vậy bị cố định ở một chỗ, mồ hôi lạnh trên mặt tuôn ra như suối, đạo cụ phòng thân đã cầm sẵn trên tay, lo lắng đề phòng chờ đợi quỷ hồn sắp xuất hiện.

Về phần người đàn ông trung niên đứng cạnh đó, vẻ mặt lúc này đã vô cùng hoảng loạn, hoàn toàn không nghĩ tới việc bản thân mình chỉ mới dẫn đám người này đi xuống ruộng hái thử vài ngọn rau thôi, mà lại có thể đụng phải cảnh tượng kinh khủng đến như vậy, sợ tới mức thân thể theo bản năng muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng hai chân lại bị máu tươi cố định trên mặt đất, không thể cử động được.

"Sao, sao lại thế này?! A, A Anh, tôi không phải là người hại cô mà!!"

Tiêu Thành đã biết thân biết phận của nữ quỷ ở ruộng rau này từ sớm, trong lòng tự cho rằng mình ưu việt hơn hẳn những người chơi khác ở đây, nhưng bên ngoài vẫn cố tỏ ra cực kỳ khẩn trương: "Không xong, quỷ hồn ở nơi này không đơn giản, mọi người nhất định phải hết sức cẩn thận......."

Hắn còn chưa kịp nói hết câu, một cánh tay trắng bệch đột nhiên xộc thẳng lên khỏi mặt đất, bất thình lình xuất hiện ngay bên cạnh Cố Vô Kế, máu tươi sền sệt từ đầu ngón tay không ngừng trượt xuống, tạo ra một cảnh tượng hết sức khủng bố đánh sâu vào thị giác của những người có mặt tại đây.

Những người chơi khác thấy vậy đều sợ đến mức nín thở, trong lòng Tiêu Thành lúc này không khỏi cười lạnh, ai bảo tên Tôn Thời kia vừa nãy phát ngôn tùy tiện, nói cái này gì mà nhất định sẽ đưa nữ quỷ về nhà, vừa vặn phạm vào điều cấm kỵ ở nơi này, quả nhiên đúng như dự đoán, trở thành kẻ xấu số đầu tiên bị nữ quỷ kết liễu.

Nghĩ là nghĩ như vậy nhưng mặt ngoài Tiêu Thành vẫn diễn tròn vai anh em tốt, vẻ mặt lo lắng đến run rẩy, quả thực như hận không thể xông lên chắn đòn cho Cố Vô Kế: "Tôn Thời --"

Nháy mắt tiếp theo, dưới ánh mắt không thể tin nổi của mọi người, Cố Vô Kế khẽ cúi người, vươn một tay nắm lấy bàn tay máu me của nữ quỷ, rồi trực tiếp kéo đối phương ra khỏi bùn đất.

Bất thình lình được chiêm ngưỡng nữ quỷ trong khoảng cách gần, những người chơi khác đều quên cả sợ hãi, kinh ngạc đến đơ người, nhưng điều khiến bọn họ cảm thấy sốc nhất chính là, biểu cảm trên mặt Cố Vô Kế khi đối diện với nữ quỷ thế nhưng lại vô cùng thân thiết, chẳng những không sợ hãi, mà ngược lại còn rảnh rỗi tám nhảm với đối phương mấy câu, gì mà em ăn cơm chưa? Anh đứng đây hái rau từ chiều......

Mọi chuyện thế quái nào lại có thể phát triển một cách vô lý như vậy a?! Tại sao cậu ta lại có thể thốt ra mấy câu hỏi thiếu muối đến như vậy chứ!

Biểu cảm lo lắng trên mặt Tiêu Thành nháy mắt đọng lại, hắn lại một lần nữa cảm nhận được sự thất bại từ trên người Cố Vô Kế, hắn lúc này thậm chí cũng không biết, rốt cuộc là phải làm thế nào mới có thể khiến Cố Vô Kế bị tổn thương!

Cố Vô Kế nói: "Anh đến đưa em về nhà."

Nữ quỷ nhìn vào mắt Cố Vô Kế một lúc lâu, xác định lời cậu vừa nói là thật lòng, liền khẽ gật đầu, thân thể cũng thoáng lui về phía sau.

Sau đó mọi người liền nhìn thấy vũng máu cố định chân mình toàn bộ trôi vào trong lòng đất, nếu không phải ký ức về khung cảnh đáng sợ khi nãy vẫn còn hằn rõ trong trí não, bọn họ có khi sẽ hoài nghi bản thân mình mấy phút trước có phải là mơ ngủ hay không.

Kế tiếp Cố Vô Kế nhặt cái xẻng đặt ở gần đó lên bắt đầu đào đất, còn không quên vẫy Tề Vân Tu đến đào cùng với mình cho vui.

Người đàn ông trung niên nơm nớp lo sợ nói: "Dừng lại, các cậu không thể đào đất ở chỗ này!! Bằng không, bằng không sẽ......."

"Sẽ thế nào?" Cố Vô Kế nhướng mày nhìn sang.

Sẽ có nữ quỷ xuất hiện a!

Người đàn ông trung niên run rẩy nhìn sang nữ quỷ đứng gần đó, bị ánh mắt lạnh lẽo của đối phương quét qua, sợ đến mức hai chân mềm nhũn ngã phịch xuống nền đất ẩm ướt, không còn dám mở miệng phản đối gì nữa.

Những người chơi khác nhìn thấy một màn này, cũng vội vàng tiến đến hỗ trợ.

Cuối cùng, dưới sự đồng tâm hiệp lực của tất cả mọi người, thi thể của nữ quỷ - hiện tại đã phân hủy hoàn toàn, chỉ còn lại một bộ xương trắng đục. Có lẽ là do bị chôn ở dưới nền đất âm ướt quá lâu, lại còn bị nhiều loại côn trùng độc hại đục phá, bộ xương của nữ quỷ nhìn qua không được toàn vẹn cho lắm, có nhiều bộ phận đã bị bào mòn, thậm chí còn mục nát, đã bắt đầu có dấu hiệu ngả vàng.

Mà nữ quỷ A Anh lúc này, biểu tình có chút phức tạp nhìn vào hài cốt của mình, sau đó thân thể liền từ từ phai nhạt đi.

Tình cảnh này có lẽ sẽ khiến cho những người bình thường khẩn trương sợ hãi, nhưng mấy người chơi ở đây cảnh tượng khủng bố gì mà chưa từng thấy qua, hơn nữa nhóm người chơi bọn họ vừa mới cùng nhau nỗ lực làm được một việc tốt nên ai nấy không ít thì nhiều đều cảm thấy có chút thành tựu, trong lúc nhất thời bầu không khí được lây nhiễm cảm xúc của mọi người mà trở nên khá là sôi động.

Sau khi Cố Vô Kế đem xương cốt của nữ quỷ bọc gọn vào trong cái áo khoác của mình, liền dùng ánh mắt ra hiệu cho người đàn ông trung niên chật vật ở gần đó, mở miệng nói: "Hiện tại anh hãy dẫn chúng tôi đến nhà của dì Ba."

Người đàn ông trung niên vẻ mặt trắng bệch lắc đầu lia lịa: "Không được, các người làm như vậy sẽ khiến Sơn Thần đại nhân tức giận! Ngài ấy nhất định sẽ không buông tha cho các người......."

Hắn lúc này chỉ muốn chửi lão trưởng thôn một trận để giải tỏa cảm xúc, lão ta sai hắn đi làm hướng dẫn viên du lịch cho mấy kẻ ngoại lai này trước là để quan sát tình huống chân thực của bọn họ, sau là dẫn bọn họ đi loanh quanh vô nghĩa trong làng giết thời gian. Người đàn ông trung niên vốn chẳng thèm đặt nhóm người chơi vào mắt, thầm nghĩ, chẳng qua chỉ là một đám trẻ trâu chưa trải sự đời, hắn chỉ cần nói dăm ba câu kiểu gì chả tin sái cổ, ai mà đoán trước được đám trẻ trâu này lại có thể điên rồ đến như vậy, mới quanh đi quẩn lại một cái mà đã thọc ra được một cái hố siêu sâu, thậm chí sinh mệnh của hắn còn rất có thể sẽ bị chôn vùi ở nơi này.

"Sẽ không có chuyện gì đâu, anh chẳng qua chỉ là một người dẫn đường bình thường mà thôi."

Những người chơi khác cũng ngầm đồng ý với Cố Vô Kế, nếu cái vị Sơn Thần đại nhân kia có thể dễ dàng giết chết tất cả bọn họ, thì nhóm người chơi bọn họ đã toàn diệt từ lâu rồi, đâu cần phải nhẫn nhịn đợi đến khi màn đêm buông xuống, mới trộm hút khô một người, đây khẳng định chính là mặt hạn chế của phó bản....... Đương nhiên, mặt hạn chế này đúng vào ngày cử hành nghi thức, sợ là sẽ được khắc phục triệt để, cho nên hiện tại bọn họ phải cố gắng điều tra thêm được càng nhiều manh mối, thì mới có thể sống sót thông qua phó bản này.

Người đàn ông trung niên mặc dù rất muốn cự tuyệt, nhưng nhóm người trước mắt này hiển nhiên không phải hạng dễ đối phó gì, huống hồ A Anh lúc này đã hóa thành quỷ, không biết khi nào sẽ lại hiện ra, hắn cuối cùng cũng chỉ có thể cắn răng dẫn đám người này đến nhà của dì Ba.

Trên đường đi, Cố Vô Kế dò hỏi người đàn ông trung niên ngọn nguồn bi kịch của gia đình nữ quỷ A Anh.

Người đàn ông trung niên sao có thể dễ dàng vạch trần mặt tối của ngôi làng cho người ngoài biết, hắn cứ cố tỏ ra ngơ ngác rồi pha trò nói lái sang chuyện khác. Nhưng sau đó, Cố Vô Kế 'không cẩn thận' đưa tay vào túi áo trong, lấy con dao phay dính máu huyền thoại ra, múa 'nhẹ' vài đường lên không khí.

Những người chơi khác đều nín thở trầm trồ, cho đến bây giờ bọn họ vẫn còn nhớ rõ, tư thế vung dao chém quỷ thần sầu của Cố Vô Kế vào đêm hôm trước nữa.

Người đàn ông trung niên hoảng sợ, "Cậu, cậu muốn làm gì?"

"Anh đừng tự suy diễn linh tinh, tôi đột nhiên cảm thấy tay mình có vẻ trống trải quá nên muốn lôi một thứ gì đó ra nắm mà thôi." Cố Vô Kế mỉm cười thân thiết: "Anh cứ để tôi tự nhiên, không cần phải quan tâm đến tôi đâu."

Nụ cười tỏa nắng của Cố Vô Kế dưới lăng kính của người đàn ông trung niên quả thực khủng bố đến rợn người, đã thế con dao phay trên tay đối phương hoàn toàn không giống một con dao phay bình thường! Tuy nhìn qua khá cũ, nhưng sát khí mà nó tỏa ra chắc cũng chẳng kém lưỡi hái của tử thần là bao....... Nói nó từng thọc chết trăm nghìn sinh mệnh thì hắn cũng không cảm thấy bất ngờ cho lắm.

Huống hồ Tề Vân Tu đi phía sau Cố Vô Kế lúc này, cũng dùng ánh mắt lạnh băng nhìn qua, tầm mắt kia không chút độ ấm như đang xem màn trình diễn cuối cùng của một kẻ sắp đi vào lòng đất vậy.

Người đàn ông trung niên thậm chí còn sinh ra suy nghĩ, bản thân mình vào một thời điểm nào đó không biết, đã làm phật lòng lão trưởng thôn, nên lão ta mới ném mình cho mấy kẻ điên rồ này, bề ngoài làm người dẫn đường, nhưng thực chất lại là vật hy sinh.

"Chúng tôi thật sự chỉ là một nhóm khách du lịch đi lạc bình thường mà thôi, bước vào ngôi làng này vốn là để xin giúp đỡ, nhưng ở nơi này lại thường xuyên xảy ra nhiều sự việc hết sức kỳ quái mà bản thân chúng tôi không thể lường trước được, điều này làm chúng tôi cảm thấy rất bất an." Cố Vô Kế thở dài: "Mong anh hãy thấu hiểu cho chúng tôi."

ĐẬU XANH RAU MÁ!! Các người rốt cuộc bình thường ở chỗ nào?!

"Tôi nói, tôi nói là được chứ gì." Người đàn ông trung niên lập tức sửa miệng.

"Cô bé tên A Anh kia, chính là tân nương được hiến tế cho Sơn Thần mười mấy năm về trước......" Hắn hướng về phía bọn họ nói, vốn định lấp liếm vài chi tiết, nhưng khi nghĩ đến mức độ 'biến thái' của nhóm người trước mắt này, phỏng chừng đã biết được gần hết, liền tiếp tục nói: "Nhưng ngay sau ngày cử hành nghi thức, thi thể bị dập nát của A Anh bị người ta phát hiện tại ruộng rau vừa rồi...... Không một ai biết vào đêm hôm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

Nói đến đây, vẻ mặt của người đàn ông trung niên lộ ra vài phần sợ hãi, hiển nhiên thi thể thiếu nữ A Anh năm đó, đã để lại trong tâm trí hắn một bóng ma khó có thể xóa nhòa.

Đã thế thi thể của A Anh cho dù có dùng bất kỳ biện pháp nào cũng không thể chuyển ra khỏi ruộng rau, cuối cùng những người dân trong làng đành phải đào một cái hố sâu, chôn thi thể của thiếu nữ xấu số xuống, rồi làm như không có chuyện gì xảy ra, và dặn dò những người có mặt tại đó giữ kín bí mật này. Rốt cuộc trong tiềm thức của nhiều thôn dân, những thiếu nữ 'may mắn' được gả cho Sơn Thần đại nhân, từ nay về sau đều sẽ được hưởng một cuộc sống an nhàn hạnh phúc.

Những tân nương trước đó ít nhất đều một đi không trở lại, nhưng không ai ngờ rằng tân nương lần này lại bị phanh thây đến chết, sự việc này thực sự quá mức kinh hoàng, làm bọn họ cho dù có tâm che dấu, nhưng cũng không thể bịt kín được miệng của tất cả mọi người.

Và điều gì đến cũng đến, sự việc này cuối cùng cũng bị thổi đến tai dì Ba - mẹ ruột của thiếu nữ xấu số A Anh, người đàn bà khốn khổ này vốn đang phải hứng chịu một nỗi đau giằng xé tâm can, hay tin con