Anh và cô lớn lên cùng nhau. Anh và cô đều bằng tuổi. Anh và cô có một gia đình hạnh phúc. Mọi thứ tưởng chừng như đều yên ổn cả nhưng dần cô em gái bé bỏng của anh đã trở thành một cô thiếu nữ xinh xắn, đáng yêu bước vào lứa tuổi 16- một lứa tuổi thay đổi mọi thứ.
Lại cái mùa hè nóng oi bức! Anh và cô chạy liền một mạch tới tiệm tạp hóa dưới cái nắng rát.
- Nè! Mặc áo khoác vô. Không thấy nóng à?
- Không thích.
Cô liền lè lưỡi giễu cợt anh. Tưởng chừng sẽ được khuyên bảo nhè nhàng nhưng đời không như là mơ. Anh liền gõ đầu cô một cái thật mạnh, hét lớn:
- Cái đồ con trai!!!!
Cuộc rượt đuổi lại bắt đầu như mọi khi. Tranh giành nhau lấy vị kem dứa yêu thích của cô, lại chạy về nhà. Vậy mà cô cũng bám được theo. Đúng là sức dai bền bỉ.
- Con về rồi mẹ!
- Anh đứng lại
- Lêu lêu! Có ai điên mới đứng lại cho em bắt.
Mẹ chỉ nhìn hai đứa mà lắc đầu, chắc là muốn đập cho hai đứa một trận mới chịu thôi đây mà.
Qủa thật không sai Mẹ liền cầm gậy truyền thuyết rượt đánh mà sức có tuổi không bằng sức trẻ
- Được lắm. Tối nay nhịn ăn cơm.
- Mẹ!!!!!
Mặt trời cũng tới lúc nhường chỗ cho mặt trăng. Tiếng cửa đóng quen thuộc của bố đi làm về.
- Hai đứa trong giờ ăn không được nghịch phá.
- Mẹ tại anh không cho con mượn khăn tắm.
Sự ngây thơ hồn nhiên của cô khiến bầu không khí trở nên ngượng ngùng và mẹ quát lớn:
- Khăn con đâu mà lấy của anh, lại vứt lung tung rồi chứ gì.
- Đâu có mẹ. Rõ ráng con để nó chỗ ghế sofa.
Giọng cười khúc khích của người anh,khiến cô trở nên tràn đầy sát khí, lườm một cái đã thấy lạnh người.
- Đúng đó mẹ. Con gái con nứa gì bừa bộn.
- Anh...
Cổ tức không nói lên lời và còn bị phạt rửa chén. Người kiện giờ lại thành người có tội thật là bất hạnh. Cô nắm chặt tay liền thầm chửi rủa:
/QUÂN TỬ TRẢ THÙ 10 NĂM CHƯA MUỘN/
Cô nhẹ nhàng khẽ gót chân lên phòng,từa áp vào cánh cửa xem tình hình dò xét thì nghe tiếng cười khúc khích. Vì sự tò mò quá lớn,cô liền xông vào phòng thấy người anh đang chơi game. Thấy chả có gì đặc biệt liền bèn lấy cớ mượn vợt để tránh khó xử.
- Nè! Cho mượn vợt.
Anh chỉ tay ngay góc, cô liền chạy tới lấy nhưng không may lại vấp phải tấm thảm khiến cho cả người cô nằm đè lên anh. Hai lồng ngực ấp tựa vào nhau,hai trái tim như đồng điệu từng nhịp đập khiến cho bầu không khí trở nên ngại ngùng.
- Tim anh sao đập nhanh quá vậy?
Lời nói ngây ngô ấy khiến cho trái tim càng đập mạnh hơn. Lúc này, anh chỉ mong ước rằng thời gian có thể dừng lại, có thêm cảm nhận thêm hương thơm dịu ngọt của mái tóc, thân hình nhỏ nhắn của cô em. Trong đầu anh trở nên mông lung,bất giác được một lúc thì đã bị cô em đẩy ra. Lè lưỡi trêu chọc anh và chạy thẳng vào phòng mình.
Anh thầm nghĩ:
- Liệu rằng điều đó đúng hay sai?
Câu hỏi ấy cứ trằn trọc anh suốt cả đêm,một tình cảm vốn không nên có. Anh chỉ tự nhủ với lòng mình:
- Chắc chỉ là tình cảm anh em thông thường mà thôi...
Cứ thế mà trời đã sáng, anh thức dậy với tâm thế nặng nhọc, chưa kịp trở mình thì đã bị cô em nghịch ngợm nhảy vô tới cùng với giọng trêu ghẹo:
- Anh của em sao thành gấu trúc rồi. Haha... Mắc mẹ anh hai khóc gì gái. Lêu lêu...
- Cái con này.
May rằng anh bắt được cô, tóm tóc, tóm chân, cột cô lại, giọng đe dọa:
- Im nghen chưa. Đừng để bổn công tử hành xử ngươi.
- Mẹ ơi!!!
Cô gào thắt thật lớn khiến cho anh chỉ biết lắc đầu, trầm cảm với cô em này. Bỗng giọng mẹ gọi hai người:
- Tôm! Cua! Xuống ăn cơm.
Thật ra hai cái tên này được đặt do bà ấy thích ăn nhất khi sinh nở hai người, nên lúc nào anh và cô cũng trêu ghẹo nhau bởi thế không ngờ nào ngăn cản được.
- Mẹ xem. Mắt anh hai đen giống như khóc vì...
Chưa kịp dứt lời thì đã bị anh nhét bánh bao vào miệng, chiến tranh bằng ánh mắt tràn đầy sát khí cứ tiếp tục diễn ra khiến cho người mẹ phải đau đầu nhức óc.
Kì nghĩ hè bắt đầu khi anh và cô thi chuyển cấp xong, thì điều may mắn gì đó khiến cho hai người cùng đậu một trường và cùng học chung một lớp. Nên vì cái tính thích sự nhộn nhịp nên cô dẫn anh đi mua sắm đồ.
- Bộ này đẹp không anh?
Cô vừa bước ra trong chiếc váy hồng thật xinh xắn toát lên vẻ hồn nhiên nhí nhảnh trong cô của độ tuổi mới lớn. Chính vì thế mà anh mất đi y thức chìm đắm trong sự đẹp đẽ ấy mà lỡ thốt lên:
- Em trong mắt anh luôn luôn đẹp.
- Hả?
Cô dường như không nghe thấy, anh chỉ biết thở phào cho việc hồ đồ của mình.
Cô tiếp tục khoác tay anh kéo đi từ shop này sang shop khác, nhông nhông trên chiếc xe cup50 mà ba vừa mới mua cho hai anh em để đi học. Cô em ngồi sau, anh ngồi trước,hình ảnh ấy cứ in đậm trong tâm trí anh, sự đáng yêu như thể cứ tiếp tục tồn tại. Đột nhiên một chiếc xe đi với tốc nhanh lấn đường người khiến cho anh phải phanh gấp, còn cô thì lao người anh.
- A! Đau quá. Đi xe kiểu gì thế. Không biết đi à?
- Thôi. Đừng chửi nữa. Lỡ rồi, ai biểu không chịu ôm chặt chi. Ôm anh như thắt dây an toàn vậy. Yên tâm đê.
Có vẻ như cô bị anh hù dọa nên đã ôm trọn ấy anh, cái ôm của sự tin tưởng, cái ôm tưởng chừng như không bao giờ tách rời.
Đi cả ngày anh và cô dường như mệt mỏi, liền bèn chạy tới quán bún riêu gốc bên hẻm gần nhà mà anh và cô thường hay ăn. Vừa phanh xe như thoi quen hai người phóng như tên chạy tới bàn kêu gọi inh ỏi trong quán đông khách:
- Dì! Cho con hai tô bún riêu.
- Một tô không hành, bỏ thêm trứng cút nha Dì.
Chắc vì mệt mỏi mà cô quên đi thói quen ăn uống của mình, cũng may là có anh luôn nhớ những điều cô thích hay không thích, cô cảm giác người anh hôm nay của mình như đáng giá ngàn vàng.
Lúc ăn anh không ngần ngại bỏ phần trứng qua mình cho cô như thể đã trở thành thói quen hằng ngày và đáp lại sự chiêu đãi của anh là nụ cười ngọt ngào, ánh mắt long lanh nhìn chằm về phía anh, như thể xung quanh đông đúc người nhưng thực chất như thế giới riêng của hai anh em họ. Trái tim anh lại bắt đầu dựng đứng nhảy nhót, mặt đỏ ửng.
- Có anh thật tốt. Em không lấy chồng đâu nha!
- Ừm. Anh nuôi em.
Sự đáp trả đầy ngọt ngào ấy tưởng chừng như nghĩa vụ của người làm anh nhưng thực chất cô có hiểu được tấm lòng của anh đối với cô...