Cả ba chạy vội vào nhà, người nào cũng phì phào thở như mới tham gia một trận chiến khốc liệt.
- Làm gì mà mấy đứa con chảy mồ hôi nhiều thế kia.
- Mẹ ơi! Xe buýt nóng lắm, nãy còn nghe mùi hôi nách của ông kia nữa. Nghĩ mà ớn.
Anh cô than vãn, như muốn ói tới nơi.
- Tui mới là người chịu khổ này cô nương, đang yên đang lành, tự nhiên quay sang thấy bà chị kia đang nôn. Eo! làm ơn hãy cứu vãn đầu óc con.
Còn về phía Dũng chỉ ngồi cười thầm, ánh mắt chăm chú dõi theo từng hành động cử chỉ của Minh, khi anh ấy cười thì anh cũng cười, khi anh ấy nũng nịu với mẹ thì anh xem điều đó thật dễ thương và cũng có lúc anh rơi vào trầm tư, dặn hỏi lòng mình.
/ Tình cảm này vốn là thế nào? /
Chợp mắt một cái thì cũng đã tối, bầu trời hôm nay thật đẹp, những ngôi sao xa xôi kia cứ sáng lấp lánh trên khoảng bầu trời rộng và cũng chính vì khoảng trời quá rộng ấy mà những vì sao kia luôn tìm điểm nổi bật nhất để bản thân luôn là điểm nhấn để mọi người hoặc một ai đó chú ý đến.
- Wow! Đêm nay đẹp quá. Nghe bảo đêm nay có sao băng, hai người phải thức cùng em ngắm sao băng đấy.
- Thật không đó. Sao tui không nghe gì.
- Tại vì cậu mãi chơi game, đâu cập nhật tình hình.
Lời nói phản bác ấy đã khiến cho anh chú ý đến hắn và tiến bước lại gần.
- Á chà chà! Qua nay tui tưởng nhóc im im, hiền lành, nay cũng biết làm xấu hổ bổn gia gia đây à.
- Là cậu không chịu thừa nhận. Đồ cứng đầu.
Minh cười với hắn một cái, lộ rõ má lúm đồng tiền khiến cho trái tim hắn như chết đứng, đầu óc mông lung chỉ biết cười nhẹ đáp trả.
Ánh trăng một ngày một sáng, sáng tới nổi như có thể nhìn thấu được tâm can của một người. Một người ta có thể nói là tri kỉ hay một người ta đã định nghĩa sẽ dắt tay nhau mỗi đêm ngắm ánh trăng nồng đượm tình này. Gió khuya, đêm lạnh, sương trắng xuống phủ vai người mà lòng người nơi đây cứ háo hức, trông mong điều kì diệu sẽ đến.
Cô thấy anh trai mình dường như sắp ngủ,liền tát vào má anh một cái khiến cho anh giật mình.
- Dậy đi! Xuống dưới lấy bịch khô gà với coca kìa anh trai thân yêu của em.
- Nhỏ này! Sao lúc này mới nói.
- Quên.
Cô cười tươi, lộ rõ răng cửa trắng khiến anh không thể trách móc nữa mà ngoan ngoãn xuống lấy.
- Dũng hát cho Ngân nghe đi. Chưa nghe Dũng hát bao giờ luôn đấy.
- Thôi! Không hay đâu.
- Hát đi.
Anh ấy phì cười hối thúc hắn phải hát, bởi vì đêm đã khuya lại ngồi trên chiếu, trên sân thượng, vừa hát, vừa nhâm nhi, vừa thưởng thức bầu trời đêm yên tĩnh, gió mát, tất cả cùng hòa nhập chill từng lời ca, tiếng hát trong trẻo, thất thanh trên khoảng không gian rộng lớn bao la, cứ ngỡ lòng mình không thể nào dừng lại trong sự tự do, hạnh phúc của tuổi trẻ. Bỗng điều kì diệu đã đến, cả ba nhìn ngắm sao băng lần lượt bay ngang qua, cùng cầu nguyện ngước nhìn những ngôi sao băng lần lượt đem đi điều ước của họ và một ngày nào đó trở thành hiện thực. Sự ngây ngô, tươi sáng của cái tuổi 16 ấy có lẽ sẽ đọng mãi trong lòng mỗi người.
Có lẽ vì quá mệt, Dũng đã ngủ thiếp lúc nào mà chẳng hay biết, cô em bằng dọn và xuống ngủ trước. Còn anh lặng lẽ bế hắn lên một cách nhẹ nhàng, từng bước, từng bước khẽ bước xuống bậc cầu thang thì miệng hắn bỗng thầm thì mà anh chẳng thể nào nghe được, chỉ biết cười bởi sự đáng yêu đó. Anh đặt hắn lên giường một cách gọn gẽ, đắp chăn cho hắn và ngước nhìn khuôn mặt thư sinh trắng trẻo ấy. Khăn rèm cửa sổ cứ bay phấp phơi trong gió, thấy thế anh liền đóng cửa và lặng lẽ đi ra, nhưng khi anh định mở cửa đi ra thì một giọng nhỏ nhẹ truyền bên tai anh.
- Cậu thật quá đáng.
Anh ngẩn người quay lại thì nhìn thấy hắn vẫn còn đang ngủ và lẩm bẩm.
- Ngốc thật.
Tiếng chuông báo lại kêu inh ỏi, Minh làm theo thói quen cũ, lại tắt báo thức rồi ngủ tiếp và không biết sự hiện diện của cô em và Dũng đang đứng nhìn và sắp làm điều gì đó.
- Dậy! Cái anh trời đánh này.
Cô và Dũng hợp sức lấy gối chăn vứt xuống giường, đánh vào mặt anh tới tấp và những lời đe dọa từ mẹ đã khiến anh phải chịu thua, gục ngã.
- Lười nhớt xương rồi nghen chưa. Thấy Dũng chưa, sáng sớm đã dậy phụ mẹ rồi.
- Tại con ngủ khuya chứ bộ.
- Sao lại ngủ khuya. Mẹ thấy mấy đứa ngủ sớm mà.
- Tại con nhỏ này...
Cô em vội nhét bánh bao vào miệng anh, ngăn cản mẹ biết không là sẽ bị ăn mắng cả ngày. Thấy tình hình mờ ám mẹ định mở lời thì đã được Dũng tinh ý trợ giúp.
- Dạ cô! Cháu ăn xong rồi. Cháu xin phép cô đi học ạ.
Thấy Dũng đã mở đường cho lối thoát cô và anh liền hùa với nhau mà chạy bắn ra ngoài.
- Đúng là Dũng vẫn là người thông minh nhất.
- Anh cũng thông minh nha.
Anh chỉnh tề, hạ giọng ra vẻ nghiêm túc như một người trưởng thành khiến cô em cười không ngớt.
- Anh thông minh hơn học sinh mẫu giáo hả.
Hai người cứ thế lại cãi nhau inh ỏi trên con đường đầy ắp những con người bận bịu cho cuộc sống, họ mặc kệ mọi thứ có gì thay đổi, mặc kệ bản thân mình đã ăn sáng hay chưa nhưng thật may trên con đường này cũng đã có người quan tâm đến sự thay đổi của nó, đó chính là sự vô tư hồn nhiên của ba cô cậu học trò đang tung tăng đi bộ, ngắm những bụi cúc nhỏ được trồng hai bên đường đang khoe sắc dưới ánh ban mai của buổi sáng tinh khôi, đầy ắp sự tươi trẻ hồn nhiên của cái tuổi 16 đang rạng ngời. Bỗng tà aó dài của cô em bay phấp phới trong gió, tiếng còi xe phía sau kêu tới khiến ba người họ phải quay lưng lại nhìn. Xe hơi dừng lại, tiếng mở cửa và bàn chân trắng lộ ra bước xuống, mái tóc được vắt bên tai bằng chiếc kẹp đính kim cương nhỏ trắng, còn tôn lên khuôn mặt đẹp hoàn mỹ ấy.
- Uả? Quyên.
- Mọi người đi chung xe với mình đi.