Mỹ Nhân Ngư Hóa Omega Tàn Tật

Chương 1

Biển sâu thăm thẳm.

Phía sau tảng đá đen sì có thứ gì đó lắc lư, dòng chảy tĩnh lặng chia đôi, bong bóng sủi tăm lên rồi mất hút.

Đây là một nơi cực kì yên tĩnh, xung quanh âm u thích hợp cho việc săn đuổi và giữ bí mật.

Trong làn nước, một đôi tay trắng nõn nà khẽ vươn ra, ngón tay khẽ đẩy thứ bé nhỏ lén lút đi theo về chỗ cũ. Đuôi cá màu vàng nhẹ nhàng đong đưa, kéo theo cơ thể mảnh mai lướt vụt đi một đoạn.

Xung quanh dòng hải lưu lại vang lên tiếng bọt nước ùng ục, cậu ta chưa bơi đi quá xa. Hai con bươm bướm biển bờ Bắc lại đuổi theo, thiếu chút nữa bị đuôi cá to kia tiễn đi.

Chỉ có đám sinh vật cấu tạo đơn giản này mới dám đuổi theo người cá. Người cá chính là con cưng của biển cả, trời sinh mang theo hấp dẫn cực mạnh, nhưng cũng là thợ săn tài tình.

Ngu Tố nhe răng nanh muốn dọa chúng nó đi, thế nhưng… Hiệu quả cực kì nhỏ.

Làm một chàng tiên cá còn đẹp hơn các nàng tiên cá trong tộc, Ngu Tố phát huy sức hấp dẫn tối đa, thế nhưng khoản săn bắn thì chẳng liên quan lắm… So với đồng tộc, móng tay của Ngu Tố không sắc bén, răng lợi cũng vậy, ăn một con cá cũng phải hai miếng mới nuốt trôi.

Ưu thế của Ngu Tố chính là vẻ bề ngoài đứng trên đỉnh của chóp trong tộc người cá.

Đáy biển không lọt ánh mặt trời, dưới hoàn cảnh tối tăm tới vậy thì cũng có thể nhìn ra bóng dáng mơ hồ của một người cá cực kì xinh đẹp.

Đuôi cá màu vàng không lẫn tạp sắc, lớp vảy còn mang theo ánh sáng trắng nhàn nhạt, vây cá bán trong suốt đong đưa theo từng nhịp chuyển động. Đây chính là con cưng của tạo hóa.

Hai con bươm bướm biển kia bị vẻ ngoài đẹp đẽ này làm cho mê muội.

Ngu Tố dở khóc dở cười, dùng phép thuật tạo một làn nước ngầm dẫn chúng nó vào một nơi vắng vẻ.

“Về đi, ở nơi này, phàm thứ gì càng xinh đẹp càng nguy hiểm.”

“Ngu Tố! Cuối cùng chú em cũng quay về rồi! Sao rồi, bờ Bắc chơi không vui hả? Lần sau đưa tôi đi cùng nhaaa? Tôi có thể bảo vệ cậu trên đường đi!” Một người cá có đuôi màu xanh bơi qua bơi lại quanh Ngu Tố.

Ngu Tố nhìn chóng hết cả mặt, cho bạn thân một cái quẫy đuôi vào eo: “Phía Bắc ấy hả… Haiz, quá lạnh lẽo, thứ ăn được quá ít, không thích hợp với người cá sinh sống ở vùng ôn đới như chúng ta đâu.”

A Ninh cười ha hả: “Lạnh lẽo? Ây dô Tố Tố nhà chúng ta mảnh mai quá đi, chẳng ra dáng giống đực gì cả, tương lai tìm bạn đời như nào đây.”

Ngu Tố phun ra mấy cái bóng nước: “Ông đây méo cần tìm.”

“Hả?”

“Lớn lên được như ông đây ấy hả, đều là đứa khác tới tìm tận nhà.”

A Ninh hậm hực nhìn Ngu Tố, nhìn một đường từ khuôn mặt nhỏ nhắn đến đuôi to màu vàng, làu bàu than thân trách phận: “Chẳng công bằng gì cả!”

“Ai biết.” Ngu Tố cố tính vươn tay nghịch vây cá nửa trong suốt của mình, “Đi ngàn dặm mới gặp nổi, xem ra mấy thứ ‘ban phúc của Thần Biển’ đều đủ cả.”

A Ninh cạn lời chẳng biết nói gì, không phải người cá nào cũng có phúc như Ngu Tố được sinh ra với vây cá lụa.

Cả tộc người cá đều là đám nhan khống, ở hoàn cảnh này sinh ra một người cá trẻ tuổi giá trị nhan sắc cực cao, còn có vây cá cờ bồng bềnh. Đợi đến khi Ngu Tố động dục, đám phụ nữ nhiệt tình sẽ theo từng đoàn tới hiến thân… Không cẩn thận gặp được chân ái, dựa trên tính cách của bạn tốt, chắc sẽ ngây thơ tới mức cắt phăng vây lụa làm vật định tình!

Nghe nói rất đau đớn…

A Ninh chua ơi là chua, nhưng mấy ông bà cụ còn đó, xoa xoa mái tóc mềm mại của Ngu Tố. Nhãi con mảnh mai suốt ngày mơ mộng hão huyền trở thành lực điền, tương lai không chừng còn phải dựa dẫm sự cưng chiều của bạn đời.

“Thôi bỏ đi, chẳng phải cậu thích xem náo nhiệt lắm à. Tôi có cái này xem vui lắm, còn liên quan tới việc sinh sản, đi không?”

Bạn tốt hiển nhiên hiểu rõ con người thật mà Ngu Tố che dấu.

Người cá trời sinh lạnh lùng, hằng năm cô đơn một thân một mình, chỉ có lúc bênh vực người nhà và đồng tộc mới nhảy cồ cồ lên.

Ngu Tố thì khác. Cậu hoạt bát tựa như một người cá lởm. Mối quan hệ dưới đáy biển chỉ có hai, ăn uống và người thân bạn bè.

Mắt Ngu Tố sáng lên, chần chừ hỏi: “Có gần bờ biển không?”

A Ninh nháy mắt: “Anh lạ gì chú em nữa. Chú Ngu từ nhỏ quản nghiêm, dòng biển dao động mấy ngày này sẽ không quá lớn. Đến gần bờ san hô trắng thôi, có thể phát tín hiệu liên lạc về.”

Đối với người cá, rặng san hô trắng kia chính là biên giới, lướt qua đó là tiến vào khu vực nước nông, cần chú ý thuyền bè đánh cá và vùng cạn.

Ngu Tố đần thối ra, cậu chưa từng rời khỏi vòng tay của cha mẹ.

Có lẽ đi rèn luyện vài vòng sẽ khiến cậu trở thành một người đàn ông mạnh mẽ như cha, tương lai cũng có thể bảo vệ người mình yêu thật tốt…

A Ninh khều khều bạn thân đang ngu ngơ: “Này, Tố Tố? A Tố? Bé cá con?”

Ngu Tố đột nhiên duỗi tay chụp lấy đuôi cá của A Ninh, bị sức nước cản lại nên chỉ phát ra tiếng òm ọp.

A Ninh: “….Gãi ngứa hả?”

Ngu Tố vận đan điền tìm những từ ngữ xúc phạm nhất có thể, cuối cùng phun ra một câu: “Đi thì đi!”

Lần này Ngu Tố với bờ Bắc là có lý do cả. Cha cậu từng là người cá phương Bắc. Nơi đó khí hậu không ôn hòa, sóng to gió lớn đến đáy biển cũng không yên ổn, dần dần người cá phương Bắc ai ai cũng cường tráng.

Người cá cũng có ý thức cao về lãnh địa. Bọn họ cả đời sẽ không rời xa quê hương, trừ tình huống đặc biệt.

Ngu Tố theo sau rùa biển, nhìn dòng hải lưu phân nhánh thành năm đường mà ngu cả người.

Mẹ của cậu sinh ra và lớn lên ở nơi này, ham chơi nên mới gặp cha cậu. Người cá giống đực vì bạn đời cố gắng thay đổi nếp sinh hoạt hàng chục năm, sau này lại tòi thêm Ngu Tố “chậm lớn”, trực tiếp định cư tại nơi này.

“Haiz haiz, cá viên là sự cố ngoài ý muốn…” Ngu Tố thở dài khi quá giang đám cá bạc.

Rặng san hô trắng như ẩn như hiện, ánh nắng không hề bủn xỉn chiếu xuống dưới đánh lên đuôi cá của Ngu Tố, làm mọi thứ dường như bừng lên ánh vàng rực rỡ.

Gần tới rặng san hô, cá bạc không ngừng ùa theo, có con còn mạnh bạo chơi đùa với vây cá cờ của Ngu Tố, vô tình được đầu ngón tay người cá vuốt ve cũng làm nó nhảy cẫng lên vì sung sướng.

Tiên cá, trời sinh là con cưng của biển cả.

Đàn rùa biển hơn nửa đã đi qua rặng san hô. Ngu Tố ló đầu ra nhìn, ánh nắng làm mắt cậu híp lại.

Cậu cảm nhận từng dòng nước đang cố đẩy mình nhào ra, con đường màu vàng bên trên chính là vùng ven biển.

Là thế giới của con người, cũng là thế giới của chủng tộc khác biệt hoàn toàn so với họ.

“Tiễn chúng mày tới đây thôi, cha không cho tao tới vùng nước nông, đẻ xong trứng đi rồi tao đưa chúng mày về.”

Ngu Tố lại đắm mình vào làn nước, gõ gõ mai một con rùa biển: “Rắn chắc ghê, lên bờ nhớ chú ý an toàn nhé. Sinh sản không dễ dàng, ngoan ngoãn sinh ra một đám lít nhít, hi vọng chúng mày thuận lợi một đường.”

Chờ tới khi không nhìn thấy đàn rùa biển, Ngu Tố mới bẻ một nhánh san hô mang về cho A Ninh.

Chưa đi nổi 2m thì khựng lại.

Đáy biển rất an tĩnh, mấy con cá chỉ biết há mồm ra mà thở, chỉ vài con có thể phát ra âm thanh, dưới hoàn cảnh như vậy sẽ bị người cá tóm lấy.

Thứ to lớn gì đây.

Con mắt màu lam nhạt của Ngu Tố giật giật, đưa đàn cá xung quanh vào khe hở rồi mới vẫy đuôi rời đi. Vừa mở được mắt thì thấy một đám vây cá sắc nhọn xẹt qua, xem ra đang trực tiếp hướng về phía đàn rùa.

Rùa biển cứng cáp không dễ bắt, đám kia chỉ muốn chơi đùa ác ý nhưng đàn rùa đang ở kì sinh nở, Ngu Tố không nghĩ chúng có thể vượt qua sóng gió này.

Ánh nắng xuyên qua mặt biển. Chàng tiên cá ngoi lên mặt biển, vai lưng tuy gầy yếu nhưng vẫn có thể xuyên qua làn nước, nháy mắt đối mặt với đám cá mập.

Sóng ngầm mãnh liệt, dòng hải lưu quay cuồng.

Một cái đuôi vàng óng xinh đẹp rẽ nước, không có lực cản làm bọt nước tung tóe.

Bọn chúng chạy trốn điên cuồng dưới uy áp trời sinh của người cá, một đám nhỏ vẫn kiên trì theo đường cũ, nhưng đa số vẫn là chạy trốn. Ngu Tố lâu rồi mới tìm được đàn cá thế này, đong đưa đuôi đuổi theo.

Rặng san hô trắng sớm bị bỏ lại phía sau.

Ngu Tố đắm chìm trong cuộc đuổi bắt nào biết, đám sinh vật giảo hoạt này cũng nhận ra phía trước là đường chết, bắt đầu phanh gấp quay lại. Ngu Tố không kịp đề phòng suýt thì bị va phải vội vàng tránh né, đàn cá mập nhanh chóng chìm xuống đáy biển.

… Thế này là thế nào?

Ngu Tố chạm rãi cúi đầu, lấy làm tự hào quơ quơ đuôi cá trên cát.

Đây là độ sâu cực kì nguy hiểm.

Chàng tiên cá hít một hơi thật sâu rồi vụt vào làn nước, con đường màu vàng vàng ngày càng gần hơn, thậm chí có thể nhìn thấy từng con rùa chậm rãi bò lên.

“Hỏng rồi…”

Ngu Tố chưa kịp nói hết, con sóng phía sau đánh người cá bé bỏng xinh đẹp đầy bọt nước, eo gắn với đuôi cá muốn gãy.

Tư thế này không cân bằng nổi. Sóng biển ngày càng gần, Ngu Tố không cẩn thận bị xô đi, lần này cũng xô luôn cậu ra khỏi đụn cát.

Ngu Tố không hề xem xét tới chuyện mình không phải người đàn ông sức dài vai rộng như cha, cũng không phải như A Ninh, con sóng lớn như vậy đánh cậu trôi đi khá xa rồi.

Rặng san hô trắng chìm trong bùn đất, Ngu Tố sợ hãi muốn quay về nhưng không thể. Vùng nước nông so với đáy biển, nơi nào nhiều nước như vậy cho cậu mượn lực quẫy đuôi?

Hoàn cảnh xung quanh ép cậu không có thời gian mà thở dốc, sóng nhỏ hợp lại thành sóng lớn ập vào người Ngu Tố.

Đồng tử co lại vì sợ hãi, vùng nước ôn hòa từng chơi đùa hằng ngày không còn chút thương hoa tiếc ngọc nào. Ngu Tố chỉ cảm giác như bị lăn qua lăn lại vài vòng, mở được mắt ra đã nằm trên bờ cát rồi.

Thời gian dừng lại vài giây.

Ngu Tố theo bản năng cuộn tay lại chỉ nắm được vài hạt cát bẩn thỉu, ngay cả đuôi vàng óng ánh cũng bị vây quanh bởi nước vẩn đục.

Không có biển che chở, ánh mặt trời chiếu thẳng vào làm Ngu Tố ho khan hai cái, đuôi hơi đau đau.

Cho nên…

Chả hiểu kiểu mẹ gì, ông đây mắc cạn rồi sao?!

(TBC)