Mỹ Nhân Ngư Hóa Omega Tàn Tật

Chương 29

Trì Yến Hành đêm qua vừa nghe hát rồi nên đêm nay Ngu Tố không cần “tăng ca”, có cho mình một buổi tối nhàn hạ.

Tới giờ đi ngủ, cậu ngoan ngoãn như một con cá gỗ nằm trên giường vàng nhạt kingsize, thỉnh thoảng trộm đánh giá người bên trong phòng tắm.

Trì Yến Hành luôn miệng nói sẽ không ăn cá, cậu hiện đang an toàn… Chắc vậy, Ngu Tố chẹp miệng, nhìn đèn được đổi thành đèn trân châu lớn.

Haiz… Trì Yến Hành đừng tốt như vậy thì tốt quá, cậu tâm trạng không tốt có thể nhào lên cắn trả, thỉnh thoảng làm loạn trong nhà.

Nhưng Trì Yến Hành tốt quá.

Ngu Tố nghĩ tới Alpha này, tâm trạng vừa thân thuộc vừa không cam lòng.

Muốn cho anh những gì tốt nhất, giống như chỉ cần đối phương nở nụ cười là tốt rồi.

Ngu Tố lại thở dài.

Quá nguy hiểm, rõ ràng cậu mới là loài có thiên phú mê hoặc lòng người.

Đang mải nghĩ ngợi thì cửa phòng tắm mở ra. Alpha trút bộ cánh nghiêm túc sơ mi quần tây, tóc mới gội rũ xuống không giống bộ dạng thường ngày, nháy mắt làm Ngu Tố tưởng tượng ra hình ảnh thời niên thiếu.

Trong sáng và sạch sẽ không vướng bụi trần.

Trì Yến Hành mặc đồ ngủ màu xám giống Ngu Tố, chân sải bước tới.

Ngu Tố siết chăn, kéo lên che kín cằm.

“Em ngủ lúc nào cũng ngoan ngoãn thế này à?”

Trì Yến Hành đột nhiên hỏi.

Ngu Tố ậm ừ: “Chắc vậy…”

Alpha hôm qua bị coi như kẹo mài răng chắc là tin chuyện này, tin thì bị ma làm rồi.

Trì Yến Hành nhìn hai mắt Ngu Tố: “Ngu Tố của tôi, em đang khẩn trương cái gì?”

“Không không không có mà, em chỉ hơi buồn ngủ…”

Trì Yến Hành im lặng, xốc chăn lên nằm chung ổ chăn với Ngu Tố.

Ngu Tố cả thân thể lẫn trái tim đều rung động, đệm lõm xuống còn có hơi thở lành lạnh ùa vào.

Yết hầu giật giật, sau cổ nóng lên.

Không khí yên lặng một hồi lâu.

Trì Yến Hành không biết đã nhích lại gần từ lúc nào.

Ngu Tố giãy nảy lên: “A-a-a-a-a-anh tính làm gì? Em không muốn có bầu đâu!”

Trì Yến Hành: “…Em tỏa pheromone ra kìa, không phát hiện ra?”

“….”

Ngu Tố lắp bắp: “À… Biết rồi, ngủ thôi.”

Trì Yến Hành cạn lời, lúc nói chuyện giọng khàn đi nhiều: “Sợ là ngủ không nổi, em sợ bị chích còn không cho tôi cắn, để thêm chút nữa là có bầu thật đấy.”

Ngu Tố: “!!!”

“Cắn thì cắn! Cắn đi! Anh tới hay em tới? Thế nào cũng được!”

Cá biển quyết đoán.

Trì Yến Hành giống như đang thở dài, chậm rãi cúi người xuống. Ngu Tố theo bản năng nhắm chặt mắt, nhưng hình như tay đối phương đang vòng qua chỗ mình.

Lạch cạch.

Là tiếng tắt đèn đầu giường. Xung quanh tối thui, Ngu Tố nheo mắt nhìn bóng Alpha trước mặt.

Người vừa tắt đèn nâng cằm nhỏ của Ngu Tố lên.

“Nghiêng đầu, xoay người đi em.”

Ngu Tố ngoan ngoãn cực kì, bảo gì làm nấy.

Cậu cảm nhận một nửa người của mình bị ép sát vào, sau cổ bị phả lên hơi thở cực nóng.

Ngu Tố tim đập thình thịch, tuyến thể cũng giật giật theo.

“Cá nhỏ…”

Trì Yến Hành thì thầm.

Ngu Tố chưa kịp lên tiếng thì cổ nhói đau. Pheromone biển sâu đối với mỹ nhân ngư chính là liều thuốc trấn an không gì sánh nổi, ánh mắt dại ra, cả người giống như đang đắm mình trong làn nước.

Lần đánh dấu này dài hơn, qua một lúc Ngu Tố mới gãi góc chăn thỏ thẻ: “Anh… Anh cắn xong chưa?”

Trì Yến Hành dùng giọng mũi ừm một tiếng đáp lại, nhả dần dần: “Xong rồi.”

Tiếng hít thở dồn dập đồng điệu, một giọng nói nhàn nhạt vang lên: “Dùng xong rồi ném đi, mỹ nhân ngư bé nhỏ bạc tình.”

Ngu Tố muốn giận dỗi nhưng lại chột dạ.

Cậu hừ hừ đáp lại: “…Sao anh thích chơi trò đánh lén thế? Nửa đêm sợ hết hồn!”

Trì Yến Hành không hiểu nổi cậu đang nghĩ gì: “Nếu tôi thương lượng tốt với em, em có cho tôi ôm em không?”

Ngu Tố im lặng.

“Em xem, làm bạn đời hoàn mỹ nhưng lại không phối hợp với tôi chút nào, nhưng tôi khi đứng trước mặt em, lý trí và sự kiên nhẫn đều bay sạch, tôi phải làm thế nào đây Ngu Tố?”

Trì Yến Hành giả bộ buồn rầu thả mồi câu cá.

Ai ngờ Ngu Tố im lặng nửa ngày nói: “Chỉ ôm ấp thôi sẽ có bầu ư?”

Trì Yến Hành nhịn không nổi phải bật cười.

“Không đâu, chỉ khi tôi và em làm chuyện thân mật hơn, sâu hơn mới có nhãi con chào đời.”

Ngu Tố không hiểu rõ về thế giới con người cực kì thành thật: “Ừm… Em cho anh ôm ấp nhưng đừng đánh lén, thật ra cũng thích lắm… Em cũng thấy thoải mái.”

Trì Yến Hành đứng hình, nghe Ngu Tố nói xong mới cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi Ngu Tố.

“Như vậy được không?”

“Được.”

Alpha tìm tới đuôi mắt Ngu Tố.

“Thế này thì sao?”

“…Cũng được.”

Trì Yến Hành bật cười thành tiếng.

“Cá nhỏ ngốc nghếch.”

Ngu Tố nhăn mày: “Anh nói ai ngốc?”

Trì Yến Hành ôm Ngu Tố vào lòng, vuốt vuốt mái tóc mềm mại dỗ dành: “Tôi là đồ ngốc, ngủ đi em.”

Ngu Tố trừng mắt một cái, tìm cho mình một vị trí thoải mái rồi làu bàu chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Trì Yến Hành ôm Ngu Tố xuống nhà.

Trì Yến Hành ôm Ngu Tố đặt lên ghế, quen tay bưng một bát cháo ngọt ngào, đưa qua đưa lại dưới mũi của cá nhỏ tham ăn.

“Vừa thơm vừa mềm, gạo ngon nấu chung với thịt bò viên, còn có rau dưa…”

Ngu Tố chẹp chẹp miệng.

“…Thơm quá, mấy giờ rồi?”

“7h sáng.”

“Ưm… 7h, mới có 7h thôi anh đã phải rời giường đi kiếm tiền, anh là ông chủ thật à?”

Ngu Tố chắc không biết doanh nghiệp nhà họ Trì từng thâu tóm cả Hải Thành, ngáp một cái. Kiếm sống không phải việc dễ dàng.

Trì Yến Hành buông bát: “Đương nhiên tôi là ông chủ.”

Chiều nay muốn dẫn Ngu Tố đi chơi thì sáng phải lên sớm hơn, tranh thủ xử lý công việc.

“Em ngoan ngoãn một chút, chúng ta lên xe ngủ tiếp.”

Ngu Tố đáp lại coi như đồng ý, Trì Yến Hành đút cho cậu một thìa cháo.

Ngu Tố vội vàng giật lại cái thìa.

Để người ta mặc quần áo rửa mặt hộ đã đủ xấu hổ rồi, giờ còn để bón cháo cho.

Ngu Tố vùi mặt vào chén cháo.

Ăn xong bữa sáng no nê lại buồn ngủ, Ngu Tố chào hỏi tài xế rồi lên xe nằm vật ra.

“Ngu tiên sinh… Sức khỏe vẫn chưa khôi phục ạ?”

Trì Yến Hành nhìn Omega khỏe như vâm nhà mình, ở trước mặt người ngoài nói đỡ vài câu: “Đêm qua hơi mệt, tinh thần không tốt lắm.”

Tài xế ngầm hiểu, phóng xe cũng cẩn thận hơn nhiều, sợ Omega bé nhỏ xinh đẹp của ông chủ bị làm sao.

Có Ngu Tố bên cạnh nên thời gian trôi đi rất nhanh, thời gian đi lại buồn tẻ mỗi ngày trôi qua trong tiếng hít thở đều đều ngoan ngoãn.

Xe dừng lại, tài xế nhỏ giọng hỏi: “Tổng giám đốc Trì không mang xe lăn, Ngu tiên sinh…”

“Em ấy hồi phục rất tốt, đã có thể đi chầm chậm rồi.”

Tài xế vui vẻ gật đầu, đang muốn hỏi thêm có muốn đánh thức người nọ dậy không thì Trì Yến Hành đã nhanh tay chậm rãi bế Ngu Tố lên, âu yếm cụng trán rồi để người nọ chôn mặt vào áo vest đắt tiền.

Tài xế: “…”

Trong sảnh lớn, một cái kim rơi xuống cũng có thể nghe được.

“Tôi… Vừa thấy sếp ôm vị kia…”

“Xe lăn cũng không được xài…”

“Đây là mị lực của Alpha gen trội sao? Ông chủ y như có hào quang xung quanh… Tôi luôn nghĩ đàn ông biết kiếm tiền đã đủ đẹp trai rồi, hiện tại nhìn lại, đàn ông biết thương vợ lại càng đẹp trai hơn…”

“Cút cút ra, người ta chỉ muốn pheromone hoàn hảo thôi.”

Trong đám người đủ loại âm thanh rên rỉ, tiếng gót giày bén nhọn vang lên.

Đây là một cỗ máy, mỗi người là một bộ phận đảm nhiệm chức năng khác nhau.

…Trừ Ngu Tố ra.

“Nghe ngóng hình như bên kia đánh tiếng ký quỹ cho chúng ta…”

*bla bla bla*

“Hạng mục trên giấy tờ đã ghi rõ, nên biết điều một chút, phá luật thì dọa cho nó khóc đến kêu cha gọi mẹ là được.”

*lạch cạch lạch cạch*

Trợ lý nỗ lực bỏ qua tạp âm tiếp tục báo cáo: “… Đây là đệ trình của bác sĩ Ôn ý muốn đổi người phụ trách hạng mục thuốc ức chế, nói mình chỉ làm nghiên cứu chứ không làm kinh tế ạ…”

Trì Yến Hành rũ mắt nhìn tài liệu: “Không cần xen vào, hoa đào của Ôn Biệt nở rồi, quấy rầy người già neo đơn không tốt.”

Trợ lý cong khóe miệng, nghĩ thầm mấy lời này không nên để bác sĩ Ôn hay ghi thù nghe thấy.

Ngu Tố uống hết trà sữa, nhai trân châu nói: “Mọi người nói đến bác sĩ Ôn ạ? Anh ấy làm sao?”

Trì Yến Hành ngẩng đầu: “Không có gì. Em đừng ăn vặt nhiều quá, ăn nhiều không tốt.”

Ngu Tố: “À… Anh sắp xong chưa, 12h đến nơi rồi!”

Trì Yến Hành đưa tài liệu cho trợ lý: “Cứ vậy đã nhé, chiều nay tôi không ở văn phòng, mai xử lý tiếp.”

Trợ lý vâng một tiếng rồi xoay người đi luôn.

Ngu Tố phủi bụi bánh quy: “Kiếm tiền khó ghê.”

“Vẫn ổn.” Trì Yến Hành đẩy ghế dựa vào, “Vẫn nuôi được em.”

Những lời này làm Ngu Tố hơi xấu hổ, vội vàng đổi đề tài: “Chúng ta đi luôn chứ? Anh tìm được địa điểm chưa? Dù sao cũng không quen, em sẽ đi theo anh!”

Trì Yến Hành gật đầu: “Giờ đi luôn đây, nhưng em phải ăn cơm đã. Yên tâm, tôi sẽ không lạc mất em đâu.”

Ngu Tố sờ sờ bụng, cảm thấy mình còn ăn được mấy con cá to nữa, nghĩ nghĩ rồi nói: “Em muốn tới nhà hàng cá kia thường xuyên! Cá biển siêu ngon!”

Trì Yến Hành đương nhiên sẽ đồng ý.

Hai người giữa trưa mới ra ngoài, Ngu Tố không để Trì Yến Hành ôm nữa mà tự đi từng bước nhỏ phía sau.

“Vẫn chịu ảnh hưởng của đánh dấu, thoạt nhìn không cần xe lăn cũng có thể đi đường!”

Ngu Tố cực kì vui vẻ.

“Ừ, tôi sẽ xem xét việc bỏ xe lăn.”

Ngu Tố nhìn tài xế đang cung kính giữ cửa không xa: “Lỡ em bị lạc thì sao giờ… Ngồi trên đường cái đi cũng không được, bị phơi nắng còn không có nước. Thảm ơi là thảm…”

Trì Yến Hành quay đầu: “Sao có thể? Gặp chuyện khẩn cấp tôi sẽ luôn ở bên em, không có xe lăn thì tôi ôm em. Trước kia tôi từng nói rồi, đuôi cá của em, tôi sẽ giúp em che giấu nó đi.”

“Trì Yến Hành, anh tốt quá…”

Trì Yến Hành nhìn cậu: “Em là Omega của tôi cũng là cá của tôi nuôi, tôi không tốt với em thì tốt với ai?… Đừng nhìn tôi với ánh mắt ấy, tôi chưa muốn có con, em đừng sợ.”

Ngu Tố chậm rì rì đáp lại, nhìn về hướng khác.

Thật ra thì…

Với gen của cậu và Trì Yến Hành, nếu như có con thì đảm bảo vừa xinh xắn vừa đẹp trai, nhìn lớn nhỏ y như soi gương, đẹp như vậy chẳng phải ngư sinh sẽ viên mãn?

Ngu Tố cứ như vậy chìm trong ảo tưởng, ăn hẳn ba khúc cá kho ở nhà hàng.

Trì Yến Hành ngồi đối diện dùng bữa, thấy cậu dừng đũa thì hỏi: “Em ăn no chưa?”

Ngu Tố nấc một tiếng, sau đó ngượng ngùng che miệng: “Ừm, no rồi…”

Trì Yến Hành đưa giấy ăn cho cậu: “Ăn no thì đi thôi, dẫn em tới phố buôn bán của Hải Thành.”

Ngu Tố đứng dậy theo Trì Yến Hành ra ngoài. Cậu ăn luôn mồm từ sáng, hơn nữa còn ăn bữa trưa no nê, bụng nhỏ hơi nhô lên.

Trì Yến Hành đi trước, Ngu Tố đi sau xoa bụng.

Hai người đi tới ngã rẽ, cửa bên cạnh cũng mở ra.

Hai người một cao một thấp, thoạt nhìn vẫn còn trẻ trung lắm.

“Chủ tịch Giản cũng tới dùng bữa ạ?”

Ngu Tố được che chở phía sau không thấy rõ, chỉ nghe thấy một giọng nam trầm ổn: “Tổng giám đốc Trì đấy à? Khó lắm mới có dịp gặp. Thủy Thủy, đây là vị Alpha hậu bối họ Trì, chính là vị gần đây hợp tác với Nhiêu Không.”

Một giọng nói khác du dương trầm bổng cất lên: “Chào cháu, tôi là ba của Nhiêu Không.”

Ngu Tố hơi nhíu mày, âm sắc này…

Chỉ là gặp gỡ ngẫu nhiên nên Giản Phong và Trì Yến Hành cũng chỉ tùy tiện chào hỏi xã giao vài câu, chờ tới lúc Ngu Tố sốt ruột lay vai Trì Yến Hành thì họ cũng khuất dáng.

Nhưng chính bóng lưng kia làm Ngu Tố kinh ngạc.

Trì Yến Hành dừng bước: “Sao thế? Em mệt à?”

Ngu Tố lắc đầu: “…Không, chỉ thấy người kia quen quen thôi.”

“Người nào?” Trì Yến Hành hỏi, “Cái người cao cao nói chuyện với tôi?”

“Cái người đi cùng cơ…”

Trì Yến Hành à một tiếng: “Là bạn đời của Chủ tịch Giản, hai người còn có một đứa con Alpha tên Giản Nhiêu Không, tuổi tác cũng gần như em, gần đây chúng tôi đang có hạng mục hợp tác.”

Thì ra là vậy. Trách không được Trì Yến Hành phải đứng lại xã giao, nghe giọng trẻ vậy mà con lớn ghê…

Trì Yến Hành không nói tiếp về nhà họ Giản, thấy cậu xoa bụng thì vươn tay ra, dùng một tay thì chụp lên vừa đủ.

“Lần sau trước khi ăn cơm đừng ăn vặt linh tinh nhiều quá.” Trì Yến Hành nghĩ tới kinh nghiệm nuôi cá của chính mình, “Cá nhỏ đừng ăn nhiều quá, căng hết cả lên rồi.”

Ngu Tố bỏ qua cuộc gặp gỡ vừa nãy, lườm Trì Yến Hành muốn rách cả mắt: “Em đâu giống đám cá ấy? Anh coi thường em vừa thôi — hiccup…”

“…”

Trì Yến Hành: “…”

“Anh dám cười em?”

“Tôi còn chưa có nói gì…”

“Em thấy anh muốn cười!”

“Được rồi, tôi cười.”

Trì Yến Hành cười thật, khóe mắt cũng cong lên ý cười dịu dàng.

Mắt thấy Ngu Tố chuẩn bị thẹn quá hóa giận, anh vội dập lửa ngay: “Ngư Ngư không giận dỗi, giận dỗi sẽ không xinh đẹp.”

Lỗ tai Ngu Tố đỏ lên.

… Trì Yến Hành tiến hóa thành cái gì thế này?