Mỹ Nhân Ngư Hóa Omega Tàn Tật

Chương 34

“Đây là danh sách khách mời, tiên sinh xem qua một lượt đi ạ.”Quản gia đưa tablet cho Trì Yến Hành.

“Trên cơ bản thì đều là giới thượng lưu Hải Thành, xét theo tính cách Ngu Tiên sinh thì nên mời người trẻ tuổi, cũng thêm cả đối tác của nhà chúng ta nữa.”

Trì Yến Hành đương nhiên hiểu. Ý quản gia đang hướng tới những người thừa kế, cũng được thôi. Tuổi trẻ thích vui đùa, địa điểm lại chính là biệt thự trên núi, Ngu Tố có thể thả lỏng.

“Em ấy vẫn ở bể bơi nhỉ?” Trì Yến Hành hỏi.

Quản gia lắc đầu: “Hình như ngài ấy lên nhà rồi ạ, đang ở hồ cá lớn ngoài ban công.”

Ngu Tố mấy hôm nay cực kì cố chấp. Ban ngày chìm dưới đáy bể bơi, ban đêm ngủ vùi trong hồ cá lớn muốn mơ lại ký ức cũ, nhưng mỗi lần ngủ đều dạo đi dạo lại vài cái thực đơn. Trì Yến Hành mỗi tối đều nghe mười mấy món ăn, không biết cá ngốc đang mơ mộng gì nữa.

“Nước biển đã vận chuyển tới chưa?”

“Tới rồi ạ, đã thay toàn bộ nước trong bể bơi cũng như hồ cá.”

Trì Yến Hành hài lòng gật đầu.

Cá nhỏ quý giá quá, nước ngọt nuôi không nổi.

“Nếu không còn gì thì tôi xin phép đi trước ạ.”

Trì Yến Hành gật đầu xem như đáp lại.

Đợi quản gia đi Trì Yến Hành mới cầm bút cảm ứng gạch đi vài cái tên, kéo xuống dưới mới thấy tên nhà họ Giản.

Chỉ có hai người.

Trì Yến Hành hơi ngây người, tự dưng có dự cảm không tốt lắm.

Ngu Miểu… Giản Nhiêu Không…

Trong đầu Alpha đã chôn xuống kíp nổ nhà họ Giản và Ngu Tố có quan hệ máu mủ, nghĩ tới tuổi tác của Giản Nhiêu Không thì hơi viển vông.

Trì Yến Hành đặt tablet xuống rời khỏi thư phòng, nhấc chân đi lên tầng 3.

Mỹ nhân ngư bé bỏng của anh đang phơi nắng ngoài ban công.

“Ngu Tố.”

Ngu Tố thổi vài cái bong bóng, ý bảo Trì Yến Hành nói chuyện.

Ông chủ Trì sớm đã quen với việc Ngu Tố so với mình càng giống ông chủ hơn: “Trước kia tôi chưa từng hỏi qua, tên húy của chú Ngu là gì nhỉ?”

Ngu Tố quẫy đuôi: “Sao tự dưng lại hỏi cái này? Anh muốn gặp người lớn cũng không được đâu. Cha mẹ em đi tận hưởng thế giới hai người, trừ khi họ chủ động quay về, không thì 1 2 năm mất hút là bình thường.”

Trì Yến Hành: “…Chưa gặp cô chú vội, chỉ hỏi một chút thôi, cho tôi biết được không?”

Cũng không có gì phải giấu, Ngu Tố thuận miệng đáp: “Cha của em tên Ngu Diễm.”

Trì Yến Hành theo bản năng lặp lại: “Ngu Diễm? Ba ngọn lửa?”

Ngu Tố gật đầu: “Đúng rồi, uy vũ không? Để em kể cho mà nghe. Cha chính là nhân ngư tiến hóa hoàn chỉnh nhất, vừa đẹp vừa cứng cỏi, vảy cá mang màu lam đậm cực kì hoàn mỹ. Mẹ em cũng xinh lắm, đuôi màu trắng, mái tóc mẹ thì có màu vàng bạch kim như em.”

Trì Yến Hành: “…”

Alpha khó khăn lắm mới mở miệng được: “Cha của em có thân thích nào cùng tuổi không?”

Ngu Tố ngạc nhiên lắc đầu: “Không có nha, chưa từng nghe cha kể, nhưng mẹ em thì có đấy. Em có mấy bác trai, đều là mãnh cá cường tráng.”

Gia tộc họ trừ cậu nhỏ nhắn xinh xắn ra, người lớn trong nhà đều là thợ săn đứng trên đỉnh, giá trị vũ lực cực cao, muốn nanh có nanh, muốn vuốt có vuốt. Cha tuy rằng không có anh em ruột nhưng lại có rất nhiều bạn bè ở Bờ Bắc, cô chú đều có thể dùng tay thọc xuyên vỏ thuyền gia cố của con người.

Trì Yến Hành: “…”

Giậu đổ bìm leo nó vừa vừa thôi…

Ngu Tố nhìn Trì Yến Hành xanh mặt chạy như bay, không biết lại nghĩ vớ vẩn gì rồi.

Ngu Tố thu tầm mắt bấm ngón tay tính ngày, hình như có thể hát cho Trì Yến Hành nghe rồi… Nhưng mai là yến hội gì đó, Trì Yến Hành sẽ kịp khôi phục chứ?

Thắc mắc của cậu được đáp lại ngay.

“Không liên quan.” Trì Yến Hành nói, “Em hát đi, để tôi có thể nhớ ra.”

Hiện thực không quá lạc quan, chậm một ngày chính là chậm một bước.

Hơn nữa ba của Giản Nhiêu Không khả năng cao chính là người cá, nhất định sẽ có biện pháp xác định thân phận đồng loại của Ngu Tố. Theo cách nhà họ Giản làm việc, ông ta tuyệt đối sẽ không chủ động tới tận cửa.

Tới lúc đó sẽ rơi vào cảnh giằng co hỗn loạn vô cùng.

Lui lại một bước, nếu như đúng như anh suy đoán, Ngu Miểu và cha Ngu Tố sẽ thật sự có quan hệ huyết thống… Dù Ngu Tố có biết thân phận Ngu Miểu hay không, mọi thứ đều sẽ được phơi bày nhưng không quá lộ liễu.

Không bằng để anh tự mình kiểm chứng, tự mình lấp đầy khoảng trống.

Cũng hơi thiếu tự tin… Khi đối mặt với mấy mãnh cá người lớn nhà Ngu Tố…

Trì Yến Hành nghiêng người, mặt đối mặt với Ngu Tố vì hát cho anh mà chấp nhận ngủ chung một chăn.

“Tôi sẽ nhớ ra, trăng rồi sẽ sáng thôi.”

Vạch ra mọi chuyện trong quá khứ.

Ngu Tố hơi khẩn trương. Nghĩ tới việc nhãi con may mắn ấy chính là mình, Trì Yến Hành năm 13 tuổi đến bờ biển rồi ôm trân châu cộng sinh biến mất, đáy lòng hơi nhói nhói lên đau đớn.

Không biết ai là người xóa đi ký ức của Trì Yến Hành… Phải tức giận cỡ nào cơ chứ, hát một lần không thể nhớ ra hết, phải hát thêm lần nữa…

Trì Yến Hành nhắm mắt, dường như đã chuẩn bị tốt.

Ngu Tố trong lòng ngũ vị tạp trần đủ cả, nghĩ nghĩ rồi lén lút nắm tay Trì Yến Hành, dịch sát vào người Alpha nhỏ giọng: “Không cãi nhau nhé daddy Trì, nếu anh nhớ ra được thì em sẽ không so đo mấy lời anh nói.”

“Tôi từng nói gì?”

Ngu Tố hình như dỗi rồi, kéo dài giọng nhõng nhẽo: “Cá – con – vừa – gian – vừa – béo.”

Trì Yến Hành: “… Xin lỗi, tôi sẽ cố nhớ ra.”

Ngu Tố dính càng sát hơn, duỗi tay che khuất đôi mắt anh: “Được rồi, không đùa anh nữa. Ngoan ngoãn ngủ cho em, ngoan ngoãn nằm mơ thật đẹp, cá nhỏ ở trong mộng đợi anh.”

Yết hầu Alpha hơi giật, nghiêm túc đáp lại.

Ngu Tố điều chỉnh nhịp thở ở bên tai Trì Yến Hành ưm một tiếng. Lần này cậu chỉ hát cho duy nhất người mình thích nghe mà thôi.
Bữa tối.

Trì Yến Hành chưa mất đến 5′ đã ăn xong phần của mình, cạch một cái đặt thìa xuống khay.

Trì Bỉnh cau mày: “Chú ý lễ nghi trên bàn ăn.”

Trì mama giận đùng đùng: “Lắm chuyện, cùng là người một nhà sao cứ soi mói nhau từng tí một thế? Yến Hành kệ ông ấy đi, đi chơi là phải vui vẻ! Mẹ thấy con ra biển đùa nghịch còn mang cả cá về, giỏi ghê!”

Trì Yến Hành mặt lạnh te đứng dậy: “Chạng vạng con muốn ra ngoài một chuyến. Gần đây nhiều cá lắm, con đi bắt một ít về ăn.”

Vẻ mặt Trì Bỉnh cực kì phức tạp: “…Cũng được. Thân là Alpha gen trội, con coi chính mình là lưới đánh cá à?”

Quản gia bưng một tô canh cá thơm phức, nở nụ cười cầu hòa: “Thiếu gia chỉ chơi đùa thôi, Chủ tịch đừng nóng. Đi biển chơi, tự mình câu vài con cá cũng là thú vui.”

Trì Bỉnh chỉ hừ một tiếng, không phản bác lại.

Trì Yến Hành xách xô đi, theo chú Hà vào bếp.

“Thiếu gia mấy hôm nay mang về nhiều cá quá, một ngày ba bữa ăn cũng không hết. Tôi nghĩ ngài tuổi ăn tuổi lớn nhanh đói nên để sẵn trong tủ lạnh, ngài nhớ lấy ra ăn nhé.”

Quản gia dặn dò kĩ càng.

Trì Yến Hành gật đầu: “Chú vất vả rồi.”

Quản gia vẫy vẫy tay, mang tô canh ra ngoài.

Trì Yến Hành đặt xô xuống chân, mở tủ lạnh ra.

“Cá khô… Em ấy nói hôm nay muốn ăn cá khô… À, tìm ra rồi!”

Thiếu niên kéo ngăn tủ lạnh ra, lần mò thức ăn bên trong.

“Còn chưa chịu cho mình sờ đuôi… Hôm nay cho ăn chắc sẽ được sờ, sắp khai giảng rồi…” Trì Yến Hành nhỏ giọng, đặt cá vào một cái hộp sạch sẽ rồi mới cho vào xô cát.

Quản gia đang múc canh, thấy Trì Yến Hành định đi ra thì gọi với theo: “Thiếu gia nhớ về sớm nhé! Chúng ta phải sắp xếp đồ đạc đấy!”

Trì Yến Hành vâng một tiếng, chào cha mẹ rồi sải bước ra cổng.

Mặt trời đang dần lặn xuống. Khung cảnh thật sự rất đẹp, đặc biệt là vào mấy ngày trời trong veo thế này. Màu sắc càng thêm rực rỡ, mặt biển cũng mang theo sắc vàng óng ánh.

Trì Yến Hành nhìn mặt biển, không biết hôm nay cá nhỏ sẽ ngoi lên từ chỗ nào.

Hoặc là lặng lẽ bơi theo, hoặc là đột nhiên ngoi lên sau tảng đá ngầm khiến mình giật nảy lên.

Alpha không biết mình vô thức nở nụ cười khi nào, đáy mắt đều là sự mong chờ và hạnh phúc. Đêm nay phải dỗ dành cá nhỏ dính người, sau đó hứa rằng cuối tuần sẽ quay trở lại bờ biển chơi với em ấy.

Trì Yến Hành đi tới bờ cát quen thuộc, vừa đặt xô xuống đã thấy một cái đuôi béo béo màu vàng.

Màu vàng so với mặt biển còn rực rỡ hơn.

“Hôm nay mi lại tới à?” Một giọng nói non nớt vang lên.

Trì Yến Hành gật đầu, sau đó lấy hộp cá khô trong xô ra đưa tới trước mặt Ngu Tố.

“Tôi lại tới… Cho cá ăn, đây là cá khô vừa mới làm xong, vừa giòn lại vừa mềm.”

Ngu Tố bĩu môi: “Nói bao nhiêu lần rồi, em đâu có xấu xí như cái đám ấy!? Anh hẳn nên gọi là cá nhỏ mới đúng! Cá – nhỏ!”

“…Cho cá nhỏ ăn.”

Thiếu niên ngượng ngùng.

“Giờ mới chịu gọi!” Ngu Tố nói, “Nhanh lên, cho một miếng đi, thơm quá!”

Alpha sớm đã quen với việc này, tiến lên lấy một miếng cá ném qua.

Ngu Tố nhảy lên bắt lấy, xé tan mặt biển đang ửng hồng ánh hoàng hôn.

“Ưm ưm! Ngon quá, đồ ăn của con người ngon ơi là ngon!”

Trì Yến Hành nở nụ cười, thiếu niên tuy khí chất cao ngạo nhưng lại mang theo nét thẹn thùng khó thấy.

Đối với con cá nhỏ duy nhất vừa biết ăn vừa biết chơi đùa.

Ngu Tố thì không hề để ý.

Cá trong mềm ngoài giòn, lớp da cá cũng được chiên vàng ươm cực kì thơm ngon.

Cậu nhóc ăn xong một miếng mới nói: “Trước kia toàn quên thôi, anh Yến Hành nhà ở bờ biển sao?”

“Tôi không ở đây, chỉ tới nghỉ dưỡng thôi.”

Mỹ nhân ngư bé nhỏ à một tiếng, giọng nói hơi mất mát: “Anh sắp phải về rồi à?”

“Tuy tôi không ở đây nhưng nơi này rất gần Hải Thành, dù có việc phải rời đi cũng có thể thường xuyên về chơi với em.”

Ngu Tố vẫn không vui vẻ nổi, dùng đuôi nghịch nghịch một cái đầu cá: “Nhưng mà… Em không biết mình còn cơ hội tìm anh không nữa…”

Thiếu niên hơi nhăn mày lại: “Sao lại không thể, không phải em luôn ở dưới đáy biển nơi này sao?”

Ngu Tố gật đầu: “Nhưng cha em sắp về rồi. Cha không thích con người, A Ninh cũng không muốn tới gần bờ biển. Mấy ngày nay A Ninh không đi theo em hộ tống, đều là em tự mình trốn ra ngoài.”

Trì Yến Hành biết A Ninh là ai. A Ninh là bạn thân của nhóc con này, hình như cũng là một người cá.”

“Có lẽ tôi có thể chung sống cùng họ, không phải em ban đầu cũng cảnh giác đấy thôi? Chưa tới nửa tháng chúng ta đã trở thành bạn tốt.”

Ngu Tố dùng đôi tay ngắn chụp lấy bọt nước: “Vì anh vừa đẹp trai còn thơm, chiều theo ý em nữa… Nhưng em có thể làm nũng với cha, cha yêu em nhất mà, không chừng sẽ để em lên bờ biển!”

Alpha gật đầu: “Em yên tâm. Bãi biển này là của nhà tôi, sẽ không nói cho ai biết… Biết về sự tồn tại của mọi người bên dưới.”

Ngu Tố trời sinh là một bé con lạc quan, u sầu chưa được bao lâu đã tan biến như bọt nước.

“Em tin anh Yến Hành mà, cho em miếng cá nữa đi, thơm quá!”

Trì Yến Hành không ném mà tiến lên vài bước: “Cá nhỏ lại đây, xa quá tôi với không tới.”

Ngu Tố do dự nhưng vẫn nghe lời nhích lên: “Anh Yến Hành muốn sờ đuôi cá chứ gì?”

Trì Yến Hành thành thật thừa nhận: “Muốn sờ, có được không?”

Ngu Tố suy nghĩ một lát: “Ừm ừm, cho anh sờ, nhưng một tí thôi nhé! Phòng ngừa anh không thèm quay lại, dư lại để lần sau cho sờ tiếp!”

Trì Yến Hành đương nhiên sẽ gật đầu. Sao lại không về, cá nhỏ mũm mĩm không hề sợ hãi mà còn cực kì thân thiết với mình, thích còn không hết. Hơn nữa giới tính được phân hóa còn là Alpha, bản tính độc chiếm tăng gấp bội. Trì Yến Hành hận mình không thể sống cạnh bờ biển.

Trước khi đi ngủ cũng có thể ra chơi với cá nhỏ, ngủ dậy cũng có thể ra gặp cá nhỏ.

Ngu Tố ôm đuôi cong cong lên: “Sờ đi.”

Trì Yến Hành chậm rãi duỗi tay, đem lòng bàn tay dán lên chóp đuôi.

Lạnh lạnh, mềm mềm, cảm xúc được vây lụa màu trắng kia cuốn lên tay thật sự rất tốt.

Trì Yến Hành nhìn sống lưng trắng nõn của Ngu Tố: “Cá nhỏ ăn gì lớn lên vậy, đáng yêu quá…”

Má phúng phính búng ra sữa, đôi mắt xanh tròn xoe lúng liếng.

Trì Yến Hành chưa từng gặp đứa bé nào xinh đẹp như vậy.

“Thích ăn gì thì ăn nấy, em dễ nuôi lắm! Đừng chê em bé nhỏ, hôm ấy còn đang đuổi theo muốn ăn thử thịt cá mập đấy.”

Trì Yến Hành đánh bạo sờ thêm lần nữa.

Ngu Tố lắc lắc đuôi: “Không cho sờ!”

Trì Yến Hành bình tĩnh nhìn bé người cá: “Tôi sắp phải đi rồi, chắc là mai đã theo gia đình rời khỏi đây. Trường học sắp khai giảng, cuối tuần được nghỉ sẽ về chơi với em.”

Ngu Tố quả nhiên đã nhận ra, hôm nay được chiều chuộng như vậy để bù đắp chuyện không vui…

“… Chúng ta nói cái gì vui vẻ đi, em sẽ không đi lung tung, ở đây chờ anh… À, đúng rồi!” Ngu Tố quẫy đuôi chìm xuống đáy nước.

Sau đó vài phút không có tin tức gì.

Trì Yến Hành đứng dậy nhẹ giọng gọi: “Cá nhỏ? Em ở đâu?”

Mặt trời sắp lặn, chỉ còn một tia vàng nhàn nhạt le lói. Màn đêm dần kéo xuống, ánh vàng biến mất, chỉ còn tiếng sóng và tiếng gió.

“Cá nhỏ? Ngu Tố? Em ở đâu?”

Thiếu niên dần nôn nóng.

“Đây nè!” Ngu Tố ngoi lên, trong tay còn ôm theo một viên trân châu lớn.

Đây là một viên trân châu cực lớn, Trì Yến Hành chưa từng gặp qua viên nào lớn như vậy, to gần bằng lòng bàn tay người cá nhỏ. Ánh trăng chiếu rọi, xung quanh nó cũng sáng lên rực rỡ.

“Đây là gì?”

“Đây là trân châu lớn của Ngư Ngư! Cũng là thứ Ngư Ngư yêu thích nhất!”

Trì Yến Hành khích lệ: “Đẹp quá.”

Ngu Tố đắc ý hất cằm nhỏ: “Đương nhiên rồi, đây là trân châu quý nhất, đẹp nhất do cha mang về cho em.”

“Vậy em mang tới làm gì?” Trì Yến Hành hỏi, “Để cho tôi ngắm à?”

“Đương nhiên không phải! Anh Yến Hành, bắt lấy nè!”

Trì Yến Hành theo bản năng duỗi tay, viên trân châu lớn kia nằm gọn trong lòng anh.

“Cái này…”

“Tặng anh đấy! Nhận rồi thì là người của em, không được tìm người cá khác chơi đâu nhé!”

Trì Yến Hành ngạc nhiên: “Cho tôi? Nhưng thứ này quý giá lắm, đối với em…”

“Không sao, trân châu quý xứng với anh đẹp trai.”

Trì Yến Hành tuy rằng không hiểu nổi nhưng vẫn không thể lờ đi tâm trạng vi diệu.

Đây chính là món quà quý giá nhất anh từng có.

Còn vào lúc anh phân hóa giới tính.

Không một thứ gì sánh bằng.

“Tôi sẽ giữ kĩ.” Thiếu niên rung động, ánh mắt lấp lánh không gì sánh bằng.

Nuôi cá không hề phí phạm!

“Được rồi, em đi trước đây. Em nói dối mẹ mình đi bơi tiêu thực, mặt trăng cũng lên rồi.” Ngu Tố vẫy tay, “Mỗi ngày em sẽ đến rặng san hô trắng chơi, chỉ cần pheromone của anh tỏa ra em sẽ lên, nhớ mang đồ ăn ngon nhé!”

Trì Yến Hành gật đầu, ôm chặt trân châu trong lòng.

Đuôi cá béo màu vàng chìm vào làn nước, bọt nước cũng không hề nổi lên nữa. Mỗi lần Ngu Tố đi mất, trong lòng Trì Yến Hành ít nhiều cũng hơi trống rỗng.

Biển rộng như vậy, nếu cá nhỏ không chủ động tới gần, cả đời này cũng đừng mong gặp được mỹ nhân ngư trong truyền thuyết.

Cũng may cá nhỏ thích mình, chỉ cần vậy đã đủ tiếp thêm dũng khí cho Trì Yến Hành.

Alpha ôm trân châu lớn, đứng ở bờ biển chờ đợi đuôi cá ngoi lên.

Đáng tiếc…

Cá nhỏ mũm mĩm chắc nhanh chóng về nhà rồi, sợ bị mẹ đánh đít.

Trì Yến Hành nở nụ cười, ôm trân châu lớn trong ngực, xách xô về nhà.

Chưa đi được hai bước, phía sau có tiếng nước ào ào.

Lòng bàn chân khựng lại.

Ánh trăng sớm đã bị mây che khuất, chỉ còn một màu đen và mặt biển yên ả.

Im lặng.

Trì Yến Hành xoay đầu, phía sau là một nam nhân ngư trưởng thành.

“Con người không nên ở đây.”

Giọng nói như mang theo sự mê hoặc, tai Trì Yến Hành ù đi.

Giọng nói Ngu Diễm cực kì vững vàng: “Càng không nên gặp được con của ta.”

Thiếu niên non nớt đâu hề hay biết, yêu thích hư hư ảo ảo dần trôi theo tiếng hát kia.

Chân như bị đông cứng, trố mắt đứng yên sau đó rơi vào một bữa tiệc âm nhạc.

Trì Yến Hành biết đây là chuyện chẳng lành. Đều xoay quanh việc anh gặp được Ngu Tố mà ra, cảm giác mơ mộng kia bỗng tắt ngúm.

Màu sắc rực rỡ trở thành hai màu đen trắng, vỡ vụn chìm sâu xuống chạm không nổi, chỉ sót lại một câu cuối cùng…

Cuối tuần tôi không thể quay lại nữa rồi…

Cá nhỏ mũm mĩm sẽ òa khóc vì không được ăn ngon.

Một trận gió lớn thổi qua đánh vào mặt, thiếu niên rùng mình.

Alpha với pheromone dị thường xoay người, như mất hồn đi về phía biệt thự. Trân châu lăn xuống, Trì Yến Hành nhặt lên rồi bực bội nhíu mày.

“Là mình nhặt được à?”
Ngu Tố nhìn ánh mắt trời bên ngoài. Đồng hồ chỉ 10h sáng nhưng Trì Yến Hành vẫn chưa hề tỉnh lại, lông mày nhăn tít lại như mơ thấy thứ gì kinh khủng lắm.

Cậu không dám gọi quản gia, đi tới bàn rót cho Trì Yến Hành một cốc nước. Khi cậu quay lại thì người kia cũng rời giường, mở lên mi mắt nặng trĩu.

“Anh tỉnh rồi! Em rót nước cho anh này, mặt trời lên đến mông rồi!”

Ngu Tố không dám hỏi Trì Yến Hành mơ thấy cái gì, chỉ dám giả bộ hoạt bát như thường ngày.

Alpha vẫn im lặng giống như chưa tỉnh hẳn.

Ngu Tố không cẩn thận nên hát có hơi lâu, lúc hát xong đã là đêm khuya, cậu cũng không dám chắc Trì Yến Hành đã khôi phục hay chưa.

Nhưng cậu đã tận lực giảm bớt xáo trộn trí nhớ rồi.

“Trì Yến Hành, sao anh không nói gì? Nên rời giường rồi, em nghe thấy chú Hà đã bố trí sảnh bên dưới, nhiều phục vụ náo nhiệt lắm.”

Ngu Tố đặt ly nước lên đầu giường, sau đó học theo động tác quỳ xuống vén tóc Alpha lên sờ trán.

Trì Yến Hành nắm tay cậu, đôi mắt đen nhìn thẳng.

“Cá nhỏ à.”

Ngu Tố ừm một tiếng: “Làm sao thế?”

“Tôi nhớ hết rồi, nhớ em, nhớ toàn bộ mọi thứ…”

(TBC)