Mỹ Nhân Ngư Hóa Omega Tàn Tật

Chương 45

Ngu Tố lăn lộn trên sofa màu xanh, biến bàn trà thành bàn ăn dùng bữa sáng luôn.

Nơi này không có người ngoài, Trì Yến Hành cũng bước tới rồi ngồi xuống.

Quản gia bật cười lắc đầu: “Lần trước Chủ tịch và phu nhân hỏi tôi tiên sinh đối xử với con nhà người ta thế nào, không được để tiên sinh quá nghiêm khắc với Omega. Phu nhân hẳn nên thấy cảnh này…”

Nhìn thấy cảnh tượng tiên sinh “nghiêm khắc” ra sao…

Ngu Tố xua tay: “Trì Yến Hành tốt lắm, không cần nhìn cũng được mà…”

Trì Yến Hành lấy cho Ngu Tố một ít salad: “Chú ấy không bảo em.”

Ngu Tố ngẩng lên, quả nhiên quản gia đang đứng đó cười híp cả mắt vào.

“…”

Ok ok, là sóng não của cậu nhảy số không kịp.

Trì Yến Hành nhân lúc Ngu Tố đang vùi đầu vào thức ăn nói: “Ăn no xong tôi dẫn em về biển. Lần này cho em chủ động chọn nơi tĩnh dưỡng, nhưng đừng cách tôi quá xa được không?”

Ngu Tố ưm ưm hai cái, chóp chép nhai miếng beefsteak.

“Ban ngày em chơi ở biển, tôi ở trên bờ chờ em, ngẩn đầu lên là thấy tôi rồi. Em nhớ chưa?”

Ngu Tố nuốt thức ăn: “Có gì đâu mà, anh cứ yên tâm đi. Em đói thì sẽ tự bắt cá ăn.”

Trì Yến Hành: “…Không phải đói hay không đói, ý tôi là kỳ động dục của em đấy.”

Ngu Tố thiếu nước nuốt luôn đầu lưỡi: “Biết rồi…”

Quản gia vào bếp dọn dẹp tiện tay bưng ra hai ly trà sơn tra. Trì Yến Hành nhận lấy, đưa một ly cho Ngu Tố.

“Uống đi, dễ tiêu.”

Ngu Tố uống ừng ực, Trì Yến Hành thuận miệng hỏi chuyện.

“Cả nhỏ trước kia luôn sinh hoạt tại vùng biển này à?”

Ngu Tố nghĩ ngợi: “Vâng, khi còn bé em sống cùng cha mẹ ở đây. Tuy vẫn là vùng biển này nhưng ở độ sâu mà con người không thể xuống, lớn rồi thì cha mẹ thường xuyên vắng nhà. Em chẳng biết đi đâu, nhà chỉ có một cái giường vỏ sò, buồn ngủ thì ngủ không biết trời trăng là gì.”

“Em lên bờ lâu vậy người cá trong tộc không phát hiện gì?”

Ngu Tố liếc Trì Yến Hành một cái: “Anh lo em gặp được người cá ở dưới ấy à?”

“Tôi không lo lắng.”

Ngu Tố hiểu Trì Yến Hành, người này không hiểu vì lý do gì luôn bất an khi cậu về với biển. Anh ấy không lo chuyện mình gặp người cá khác, đúng hơn là lo lắng chuyện mình một đi không trở lại.

Ngu Tố bắt đầu dán lên người anh: “Đưa anh vây lụa chính là cho anh một tấm lòng không bao giờ thay đổi. Anh là bạn đời của em, anh ở đâu thì em ở đó.”

Ngu Tố sợ Trì Yến Hành chưa tin thì bắt đầu kể chuyện về cha mẹ mình.

“Giống như cha mẹ em vậy… Cha mẹ dù yêu thương cưng chiều em tới đâu nhưng cũng không hề bỏ bê thế giới riêng của họ, đặc biệt là khi em thành niên, cha mẹ coi như nuôi thả em luôn. Em lên bờ lâu vậy, bọn họ cũng không nghĩ tới việc tìm em đâu.”

Trì Yến Hành ừ một tiếng, bế Ngu Tố ngồi vào lòng mình: “Chúng ta đi thôi, biển rộng có lợi cho việc tĩnh dưỡng của em.”

Ngu Tố gật đầu, nói một câu với Alpha: “Dù gặp người cá khác thì em cũng không quay đầu đâu. Anh là bạn đời của em, đi với nhau thì ai cũng phải biết.”

Trì Yến Hành mỉm cười: “Cá nhỏ ngọt ngào, em được nuôi lớn bằng mật ong đúng không?”

Ngu Tố hơi cứng lại. Ừ thì ngọt, thích ngọt thì ngọt, dỗ Trì Yến Hành vui vẻ là được rồi.

Từ biệt thự ra đến bờ biển chỉ mất 10′ đi bộ. Trì Yến Hành bế Ngu Tố tới chỗ bờ biển, nhìn đôi chân trắng nõn ngâm nước rồi biến thành đuôi cá.

“Em đi ngủ đây, nhớ ăn cơm trưa đầy đủ đấy, chạng vạng em sẽ lên bờ.”

“Ừ.”

Ngu Tố nở nụ cười, vây đuôi khẽ cọ cọ qua cẳng chân Trì Yến Hành rồi chìm vào đáy nước.

Người cá thành niên có vây đuôi màu vàng rẽ nước đi sâu vào rãnh biển. Đám cá xôn xao tránh đường, để lại một vết bong bóng nước thật dài.

Nơi dễ dàng gặp được người cá nhất lại không hề có dấu chân loài người.
A Ninh nhanh chóng đi về, thế nhưng lại chùn bước.

“Có lẽ mình nên đi tìm con cá ngốc nghếch kia trước. Với cái tính của Ngu Tố, gọi theo cả người lớn cùng đi tìm, nó sẽ cảm thấy mất sạch mặt mũi…”

A Ninh phanh lại, nhìn lãnh địa mang theo hơi thở của cá lớn kia, cắn răng xoay người vào rặng san hô.

Mặc kệ, không tìm được thì báo cho chú Ngu chuyện của nhãi con!

“Rùa biển đẻ trứng xong, trứng thậm chí còn phá xác về biển rồi mà cá vẫn chưa về, nó lại không cần đẻ trứng…” A Ninh cất vảy cá màu vàng vào túi rong biển đeo bên eo, “Cá nhỏ ơi là cá nhỏ, chú mày đừng gặp chuyện gì không may nhé…”

Nhãi con tuy không cường tráng nhưng sau lưng nó đều là tai to mặt lớn. Huống chi nó còn có cái đuôi độc đáo và khuôn mặt mềm mại xinh đẹp, mấy năm nay lượn qua lượn lại thu được không ít hảo cảm của vùng biển này, gặp chuyện thật chắc cô Bạch Hồi khóc hết nước mắt mất.

A Ninh dành nửa lộ trình đi tìm Ngu Diễm, tới được rặng san hô thì trời đã tối mù.

A Ninh bơi ba vòng quanh rặng san hô, đừng nói cá, ngay cả một cọng tóc màu vàng bạch kim cũng không có, thậm chí mấy hang động Ngu Tố từng ngủ qua cũng trống không.

Không được gì.

Cá ngốc Ngu Tố y như bốc hơi.

A Ninh trồi lên mặt biển, nơi cậu ta chưa từng có ý định tới nay lại…

Cậu ta phải xác minh một điều, liệu Ngu Tố có mắc cạn hay không đã.
“Sao rồi? Em đã nói chạng vạng sẽ về mà, em phát hiện vảy cá cũng mọc dài ra rồi! Anh nhìn nè!”

Ngu Tố nâng đuôi lên cho Trì Yến Hành nhìn.

Người đàn ông nhìn thoáng qua, vảy cá màu vàng kim đang mọc dài ra thật.

“Tốc độ khôi phục nhanh nhỉ.”

Ngu Tố kiêu ngạo hất cằm, nhìn Trì Yến Hành đẩy cổng biệt thự: “Đương nhiên rồi, người cá đâu có giống người bình thường. Người cá dưới đáy biển chính là loài săn mồi hung hãn, tốc độ khôi phục đương nhiên phải nhanh.”

Mỹ nhân ngư quả nhiên là con cưng của Thần, Trì Yến Hành im lặng bổ sung. Anh không hề dừng bước, ôm đứa con cưng Ngu Tố lên nhà.

“Bồn tắm xả nước rồi, bế em vào nhé?”

Ngu Tố ậm ừ, thuận theo ngâm mình vào bồn tắm màu đen. Nước độ ấm vừa phải rất thoải mái, cậu thở ra rồi híp mắt hưởng thụ, nhận ra người nên sớm rời đi lại đứng im.

“Sao thế? Còn chuyện gì hả?”

Alpha gật đầu.

“Hôm nay giúp em cọ rửa đuôi cá được không?”

Ngu Tố: “???”

Trì Yến Hành im lặng lấy một thứ bông bông mềm mại: “Đây chính là bông tắm tự massage, nghe nói thoải mái tới mức muốn ngủ vùi, cá nhỏ muốn thử không?”

Ngu Tố xấu hổ nhưng bị lung lay rồi.

Đuôi sớm đã ngoe nguẩy ở thành bồn tắm, miệng vẫn cậy mạnh.

“Ủ mưu lâu vậy, ý muốn sờ đuôi cá chứ gì?”

Trì Yến Hành hơi nhướn mày: “Không có sớm.”

“Tới giờ thôi.”

Ngu Tố nhíu mày tỏ vẻ rộng lượng: “Rồi rồi, cơ hội của anh tới rồi đó.”

Trì Yến Hành bật cười, kéo một cái ghế nhỏ ngồi cạnh bồn tắm.
“Kì lạ…”

A Ninh sờ vào bờ cát chỗ nước cạn, không có hơi thở của cá nhưng lại có hơi thở của con người, rất nhiều người.

“Bãi biển này có con người tới chơi?”

Cậu ta không biết đây là bãi biển tư nhân của Trì Yến Hành, chỉ biết đây là một bãi hoang không người. Vài năm trôi qua, nơi này không có một ai ghé thăm.

“Người quá nhiều, Ngu Tố thì nhát gan, chắc chắn nó sẽ không tới đây.”

A Ninh tỏ vẻ hiểu biết, quẫy đuôi rời đi.

Chẳng được gì, còn dính đầy mùi con người.

A Ninh quay về bãi san hô nhưng không hề dừng lại, cậu ta muốn đi tìm Ngu Diễm, báo cho ông về sự mất tích của Ngu Tố.

Hơn nữa gần đây vùng biển này rất kì quái. Đầu tiên là bầy cá xôn xao, sau đó là sự xuất hiện của con người.

A Ninh từng nghe vài người cá lớn tuổi kể qua, gần vùng biển này chính là một thành thị của con người… Không thể nào, một nơi lý tưởng như vậy lại không có người…

A Ninh mơ mơ hồ hồ, trừ khi con người giống nhân ngư đánh dấu lãnh địa, có khi bờ cát này cũng có chủ, không được sự cho phép thì không được vào.

Vậy thì…

Chủ nhân đã quay lại rồi?

A Ninh càng nghĩ càng loạn, tăng tốc bơi về, khóe mắt nhận ra sự bất thường.

Hmm?

Vừa rồi sao cậu ta không để ý chỗ này?

Ở khối san hô không xa kia có đủ loại cá to nhỏ sặc sỡ túm tụm, giống như đang vây xem thứ gì thú vị.

A Ninh tới xem, càng nhìn càng cáu.

“Vừa rồi vội vàng không phát hiện, được lắm! Chúng mày nhân lúc Ngu Tố vắng nhà tới hôi của à?!”

Người cá cường tráng bơi tới, đuổi đám cá tạp nham đi.

“Xin xỏ nó mãi để tặng em gái mình thích nó không cho, giờ thì vui lắm! Ngu Tố không thấy, thứ mình xem trọng cũng mất hút!”

Người cá phẫn nộ gào lên, đám cá hóng kịch vui cũng giải tán. A Ninh bình tĩnh rồi bơi về đường cũ.

“Quân trộm cắp phường bất lương tụi mày đợi đấy! Tao tìm chú Ngu nói chuyện đã rồi tính sổ sau!”

(TBC)