Nam Bảo Mẫu Đến Từ Thành Phố

Chương 15

☆.

Bị Doãn Chân trông thấy cảnh mình giành đồ ăn với con gái, Điền Trí Viễn lúng túng đến độ hận không thể chui vô kẽ sàn. Nhưng khi Doãn Chân vừa đặt cái bát kia trước mặt hắn, hắn lại nhoẻn miệng cười.

Doãn Chân nói giận chứ thiệt ra chẳng phải vậy nha!

Lùa mấy đũa đã ăn hết bát mì, Điền Trí Viễn lớn giọng gào bảo đám khỉ con mang theo áo tắm và phao bơi, nói muốn dẫn tụi nó xuống sông chơi.

“Ài, xuống sông thiệt á!” Doãn Chân nhìn hai đứa nhỏ nóng nảy hú hét sắp xếp đồ bơi, mới nhớ tới mình chẳng có gì cả, liền nói: “Ở đây có bán quần bơi không anh? Em cũng đi mua một cái.”

Điền Trí Viễn cầm hai bộ áo phao trẻ em trên ban công phòng khách ra – “Có chứ, chút nữa xuống dưới tôi mua cho cậu. À đúng rồi, khi nãy cậu mời ông chủ Chu kia ăn cơm tốn bao nhiêu thế, tôi trả lại cậu.”

Doãn Chân im lặng, cơ mà vẫn chìa tay phải ra, bàn tay trắng nõn, vân tay rất cạn – “Một ngàn tệ, lấy ra nào!”

“Hở?”

Tiệm ăn nhỏ của nhà họ Trương chủ yếu bán đồ bình dân, giá rất rẻ, dù có mười người ngồi một bàn, gọi món ra ăn một chầu cùng lắm cũng chỉ có hai trăm.

Doãn Chân lại đưa tay ra trước thêm chút nữa, đến khi đụng phải ngực Điền Trí Viễn mới nhếch mày giục: “Sững ra đó chi vậy? Một ngàn tệ, lấy ra mau, không phải anh nói sẽ trả em sao?”

Điền Trí Viễn đã rõ ràng, Doãn Chân lại đang châm chọc hắn đây mà. Hắn không phản đối, nhếch miệng cười khì, móc từ túi quần ra một xấp tiền mặt, bắt đầu đếm. Một tờ, hai tờ, ba tờ….

“Này, anh đưa thiệt đó hả!” Doãn Chân vội rụt tay về, quay người đi về phía phòng sách – “Thần kinh! Tổng cộng ăn chưa tới 50 tệ, ai cần anh trả chứ.”

Kết quả Điền Trí Viễn vẫn không chịu bỏ qua, chạy theo vào phòng sách túm Doãn Chân lại, cỡ nào cũng phải nhét cho bằng được một ngàn tệ kia vào tay cậu – “Ấy không phải mới vừa nãy cậu nói một ngàn tệ đó sao? Dám nói mà chẳng dám nhận là không được đâu. Nhất định phải cầm.”

Doãn Chân dở khóc dở cười, cậu chỉ đùa chút thôi, ai ngờ Điền Trí Viễn lại làm như thật – thuận theo trò của cậu mà bám cây rồi leo lên đâu chứ, cậu gắng sức rút tay mình về – “Điền Trí Viễn anh khùng hả! Biết anh giàu anh có rồi! Anh buông em ra đi.”

“Không được!” Điền Trí Viễn nổi tính đùa dai, được lắm, vừa nãy không phải cậu cố tình vờ giận mà không cho tôi ăn cơm sao? Giờ tôi cứ bám cây cậu mà leo đấy, coi cậu làm gì nào!

“Anh rảnh quá rồi đó, em chỉ thuận miệng đùa chút thôi mà, có cần đến mức này không?”

Doãn Chân nóng nảy, sức lực cậu không lớn bằng Điền Trí Viễn, giãy không ra mà rút cũng chẳng được, cuối cùng hai tay cùng lên trận. Điền Trí Viễn vẫn bình tĩnh ung dung, hắn không sợ, hắn vốn là dân quê lao động, thứ gì hắn cũng thiếu, chỉ có sức lực là dư.

Vậy nên hai người cứ lôi lôi kéo kéo mãi trong phòng sách.

“Ba ơi, mình đi thôi!”

Và thế là, chuyện ngoài ý muốn đã được Hâm Hâm mang đến như vậy đấy.

Do quá phấn khởi vì được xuống sông bơi nên khi khỉ con trông thấy ba mình ở phòng sách đã phi thân bổ nhào tới, mà hai phụ huynh thì đang đang lôi kéo dính cứng vào nhau, kết quả là Hâm Hâm nhào người về phía Doãn Chân.

“Oá!”

Doãn Chân từ đầu đến cuối chẳng biết chuyện gì đang xảy ra, cậu chỉ cảm thấy một vật nặng bất thình lình nhào lên người cậu, còn thiệt đúng lúc, khuỷ chân cậu bị cái gì đó đá trúng nên quỵ ngã xuống, phản xạ có điều kiện – cậu dốc sức nắm chặt khoảnh áo trên vai Điền Trí Viễn để giữ vững người. Kết quả Điền Trí Viễn cũng không chuẩn bị tâm lý gì, bị sức nặng cơ thể của Doãn Chân kéo ngã về phía trước.

À mà kệ xác quá trình diễn ra như nào, quay về thực tại chính là bởi Hâm Hâm nhào tới, bất cẩn đá trúng khuỷ chân của Doãn Chân, cuối cùng khiến hai phụ huynh té chồng lên nhau, mặt đất xung quanh hai người lả tả rơi mười tờ tiền màu hồng.

“A!” Trong thoáng chốc khi hai người thảm thiết ngã xuống, Hâm Hâm sợ hãi bịt mắt lại, qua một lát mới dám he hé ra, thấy hai phụ huynh không có phản ứng gì khác, liền tranh thủ chuồn đi.

Hai phụ huynh lấy lại tinh thần từ trong kinh hãi xong, vừa ngẩng đầu lên, trợn mắt đến cực hạn rồi trừng nhau, như bị tình hình lúc này làm choáng váng hay sao ấy, hoàn toàn không biết làm sao để phản ứng trở lại.

Mùa hè mang đồ mỏng, hiện giờ hai người lại chồng lên nhau, có thể cảm thụ rõ ràng nhiệt độ cơ thể đôi bên, do cùng mang quần đùi đến gối nên còn cảm nhận được làn da kề sát lộ ra nơi cẳng chân – một thô ráp cứng chắc, một mềm mịn nhẵn nhụi bộc lộ sự mát mẻ, và còn cả cảm giác rõ rệt tần suất tim đập của nhau.

Điền Trí Viễn cúi đầu ngắm gương mặt tuấn mỹ của Doãn Chân, đầu óc ngày càng trống rỗng.

“Này, anh cương!” Doãn Chân vô tội chớp chớp mắt, sau đó bụng dạ xấu xa mà cong chân trái, húc nhè nhẹ lên đũng quần Điền Trí Viễn.

“Cậu, cậu…” Điền Trí Viễn quýnh quáng chống tay ngồi dậy, xoay người đưa lưng về phía Doãn Chân, hắn lúc này có hơi hỗn loạn, bị Doãn Chân phát hiện phản ứng sinh lý đáng thẹn này của mình, hắn nên giải thích thế nào đây?

Doãn Chân vẫn nằm ngửa trên đất, nghiêng đầu nhìn bóng lưng Điền Trí Viễn một hồi, ngẫm nghĩ, chậm rãi ngồi dậy, nhích tới gần lưng hắn, dùng ngón trỏ chọc chọc vào bờ vai hắn, nhỏ giọng hỏi: “Sao? Xấu hổ?”

“Không phải, Doãn Chân, tôi không phải….” Không phải cái gì? Không phải cố ý? Vậy thì đã sao, vẫn không thể thay đổi sự thật rằng một thoáng kia hắn đã nổi lên ham muốn với một người đàn ông là Doãn Chân. “Thật ra tôi….” Là đồng tính! Nhưng thật sự là không có can đảm thừa nhận! Nếu nói Doãn Chân biết tính hướng thật của hắn, cậu ấy sẽ coi thường và ghét bỏ hắn, sau đó cậu ấy nhất định sẽ không đắn đo mà rời khỏi đây.

Đột nhiên nghĩ đến việc Doãn Chân có thể sẽ bỏ đi, trong tim Điền Trí Viễn lập tức nổi lên một cảm giác mơ hồ, như là khó chịu, vì tính hướng không cách nào công khai của mình mà khó chịu, và càng hoang mang hơn nữa, là nỗi sợ Doãn Chân sẽ ghét bỏ khi phát hiện bộ mặt thật của hắn.

Đang trong lúc kinh hoảng không thôi, chợt nghe Doãn Chân nói: “Em biết!”

“Cậu biết?” Điền Trí Viễn bất thình lình quay đầu, rồi lại lập tức ngửa mặt ra sau, mặt Doãn Chân thật đã sáp đến gần quá rồi – “Cậu biết cái gì?”

“Cái gì em cũng biết hết!” Trái lại, Doãn Chân thoạt nhìn rất bình tĩnh, tay cậu đặt lên vai Điền Trí Viễn, ánh mắt dịu dàng, lại phảng phất hàm chứa trách cứ – “Em đến ở nhà anh cũng đã mười ngày rồi nhỉ, chẳng lẽ anh một chút cũng không thấy em và anh là cùng một loại người?”

“Hả?” Điền Trí Viễn giật mình – “Cậu, cậu giống tôi?”

Vì hắn quá ngu ngơ mà Doãn Chân lắc đầu thương cảm, vịn vai hắn đứng dậy, nhìn xuống hắn, trong mắt là khinh thường – “Em nói anh đấy cái đồ đần ạ, đến cả đồng loại cũng chẳng nhận ra.”

“Không phải chứ…” Điền Trí Viễn cũng đứng lên – “Nhưng ‘không thể nào quên’ bảo cậu là thẳng mà!”

“Stop! Anh ta còn nói với em anh là thẳng đây này! Thiệt ngốc!”

Rõ ràng rồi, cái tên “Không thể nào quên” cố tình đây mà.

“Vậy là cậu không có ghét tôi!”

Doãn Chân trừng hắn – “Anh biết chọc cười thiệt đó, ghét anh chẳng phải em tự ghét em luôn à?”

Tim treo ngay cổ cuối cùng cũng rơi xuống, Điền Trí Viễn sờ ngực như vừa sống sót sau tai nạn, cười mừng rỡ – “Làm tôi sợ muốn chết, tôi sợ cậu sẽ khinh thường tôi ấy chứ, haha!”

Doãn Chân bĩu môi cười, khoanh tay, có hơi sâu xa nhìn chăm chú vào đũng quần của Điền Trí Viễn, nói: “Nghị lực của anh cũng giỏi thiệt đó, mới có chút xíu đã kiềm xuống mềm xèo rồi nha!”

Đáp lại Doãn Chân là, Điền Trí Viễn lấy hai tay che đũng quần lại, mặt đỏ tới mang tai.

Doãn Chân: “….”

Điền Trí Viễn ngồi trước lái xe, Doãn Chân kéo theo hai đứa nhỏ ngồi đằng sau, mấy đứa líu ríu nói mãi không ngừng, đôi khi Doãn Chân cũng trả lời tụi nó, ba người thỉnh thoảng lại bùng lên một trận cười to.

Cái cảm giác một nhà bốn miệng ra ngoài chơi thế này là sao?

Điền Trí Viễn tự phỉ nhổ mình —

Mày mặt dày quá rồi đấy, tuy người ta giống mày, nhưng chưa chắc đã thích loại giống mày!

Uầy!

Điền Trí Viễn yên lặng thở dài, vô thức nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, ấy vậy mà trông thấy Doãn Chân cũng đang nhìn mình.

Tầm mắt hai người chạm nhau trong kính chiếu hậu, Doãn Chân hé miệng mỉm cười đầy xấu xa. Điền Trí Viễn cũng tủm tỉm cười đáp lại, nhưng nhìn cỡ nào cũng thấy cứng nhắc.

Bốn, năm giờ chiều ở sông chỗ nào cũng có người, người lớn trẻ nhỏ, nam có nữ có đều đang nghịch nước, rất náo nhiệt.

“Woa, thiệt nhiều người!” Đây là lần đầu tiên Doãn Chân xuống sông.

Điền Trí Viễn đậu xe trên bãi cỏ ven đường dọc bờ sông, ôm phao bơi dẫn Doãn Chân và tụi nhỏ đi lên con đường nhỏ, dẫn đến trại nuôi cá của hắn.

Giới thiệu Doãn Chân với Hướng Minh xong, Trí Viễn bảo cậu đến căn nhà gỗ nhỏ thay quần bơi, còn mình thì ở ngoài mang áo phao cho tụi nhỏ. Lúc Doãn Chân mặc quần bơi đi ra, Điền Trí Viễn nhìn vội cậu một cái rồi liền mau chóng cụp mắt xuống, không dám nhìn tiếp lần nữa.

Chuẩn bị sẵn sàng, Trí Viễn đưa bọn họ đến khu vực nước cạn ở gần đường cái.

Trước khi mực nước sông Nguyên dâng lên, khe hẹp có độ sâu đạt gần 400m, ngay cả người lớn cũng không dám bơi đến nơi nước quá sâu, bởi vậy, có rất nhiều phụ huynh dẫn con em mình đến khu vực nước cạn gần đường cái này vui chơi.

“Tôi qua trông trại một tí, ban nãy anh Minh nói thức ăn cho cá hình như không đủ, cậu cứ chơi với tụi nó trước đi, tôi sẽ tới ngay thôi.” Điền Trí Viễn báo trước với Doãn Chân một tiếng xong, lại đặc biệt căn dặn tụi nhỏ không được tuỳ tiện bơi đi lung tung, lúc này mới rời khỏi.

“Được rồi! Ba Điền có việc, tụi mình cứ chơi trước đi. Cho chú xem tài bơi của tụi con thế nào nào!” Doãn Chân đứng trong nước, tay chống eo chỉ huy tụi nhỏ bơi, kết quả bị kiểu bơi chó của tụi nó chọc cười.

“Coi chú này! Để hai đứa quỷ tụi con mở mang kiến thức biết bơi lội thật sự là thế nào!” Doãn Chân đứng cạnh bờ, dùng tư thế tiêu chuẩn nghiêng người tiến vào nước như một chú cá heo, sau đó bắt đầu nhẹ nhàng thích ý bơi tự do.

“Woa! Chú giỏi ghê á!” Hai đứa quỷ nhỏ vỗ tay la hét.

“Tư thế nhảy thật đẹp!”

“Rất chuyên nghiệp nha!”

Rất nhiều người ở trong nước bắt đầu xì xào bàn luận, nhất là mấy thiếu niên đang học bơi, ai cũng dùng ánh mắt hâm mộ và sùng bái nhìn Doãn Chân trong nước, trong đó cũng có không ít mấy cô gái trẻ thốt tiếng khen.

Điền Trí Viễn quay lại trại cá xem xét lượng thức ăn cho cá còn thừa, gọi điện thoại liên hệ doanh nghiệp đưa hàng, dặn Hướng Minh kiểm tra hòm lưới cá Lăng vàng một lần nữa, lúc này mới quay người đi tìm Doãn Chân và tụi nhỏ.

Thế nhưng khi trở lại nơi tụi nhỏ bơi, Điền Trí Viễn chỉ thấy hai đứa đứng cạnh bờ hắt nước nhau, còn Doãn Chân thì không thấy đâu.

“Chú đâu con?” Trí Viễn giữ chặt Hâm Hâm hỏi.

Hâm Hâm nói: “Con hông biết, hồi nãy có mấy anh lớn tới tìm chú, bảo có chuyện muốn nói với chú.”

Điền Trí Viễn nhíu mày – “Anh lớn nào?”

Doãn Chân đến trấn Nguyên Thuỷ này chưa lâu, người quen ngoài Điền Trí Viễn ra thì cũng chỉ còn mấy người anh em có quan hệ khá tốt của hắn, không thể nào quen biết người khác được.

Hâm Hâm lắc đầu – “Con hông biết.”

“Vậy bọn họ đi đâu rồi?”

Hâm Hâm lại lắc đầu.

Lúc này, có một cậu trai bơi tới gần nói khẽ với Điền Trí Viễn: “Trí Viễn à, anh chàng kia là bảo mẫu nhà anh hả? Mau mau đi coi, vừa nãy cậu ấy bị cái đám tay sai của Dư Hà kéo đi rồi, hướng đường cái ấy.”

“Cái gì?” Điền Trí Viễn kinh hãi!

← Xem lại

Xem tiếp