Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về

Chương 115

Long Cẩm Vân cầm theo bản kết quả khám thai đến Khương gia.

Ông ta muốn Khương Trạch Dương nhận cái thai của nữ chính, dù sao ngày hôm đó cũng có hắn ta tham gia. Thế nhưng Khương lão gia thì lại không đồng ý với chuyện đấy.

Chuyện ngày hôm ấy phát sinh đâu phải chỉ có một mình con trai lão ta tham gia, chẳng phải còn ba vị đại thiếu gia của ba thế gia kia sao?

Vậy mà Long Cẩm Vân không biết xấu hổ lại dám chạy đến Khương gia bắt ép đổ vỏ? Trong khi vẫn chưa biết rõ cái thai của Long Thi Tịnh đang mang là của ai.

Chắc có lẽ là do Long Cẩm Vân không thể cũng như không dám tìm kiếm đến ba gia tộc kia, nên chỉ đành dùng mọi cách để thương lượng với Khương gia của lão.

Hai bên ban đầu từ bàn bạc rồi chuyển sang tranh cãi một cách quyết liệt. Âm thanh cãi vã giữa hai người càng lúc càng lớn, khi đó Khương Trạch Dương từ trên lầu bước xuống.

Hắn lúc này không còn là một nam chính phong độ ngời ngời nữa. Gương mặt hắn hốc hác, râu ria xồm xoàm, hai hốc mắt trũng sâu thâm quầng.

“Cha có chuyện gì mà ồn ào thế?” Giọng nói của Khương Trạch Dương đã không còn như trước mà trở nên khàn đục như thể hắn đã la hét gào thét trong suốt một khoảng thời gian dài.

Nhìn thấy dáng vẻ lúc này của nam chính thì Long Cẩm Vân chợt khựng lại và có chút chần chừ, nhưng rồi nghĩ đến danh tiết của con gái nên cũng đành cắn răng chịu đựng.

“Chuyện tôi nói với ông có bấy nhiêu, giờ ông liệu mà giải quyết. Chuyện này mà bể ra thì cùng lắm hai nhà Khương Long chết cùng thôi.” Long Cẩm Vân vẻ mặt ngoan độc nói.

“Thôi được rồi! Nếu ông đã nói vậy, tôi cũng nể tình chúng ta giao tình lâu năm. Giờ như vậy đi, ông tuyên bố Long Thị phá sản và để Khương Thị thu mua lại thì chúng ta lại bàn tiếp. Nhưng ông yên tâm đi, sau khi thu mua lại tôi sẽ sắp xếp cho ông tiếp tục quản lý cái tòa nhà tập đoàn Long Thị ấy. Còn không thì... ông cứ tự nhiên mà công khai, dù sao người chết chìm trước chính là cô con gái Long Thi Tịnh của ông.” Khương lão gia nở nụ cười nói.

Long Cẩm Vân lúc đó tức giận lắm nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống, bởi vì Khương lão gia ông ta nói không sai, mặc dù chuyện này có truyền ra ngoài thì người hứng chịu đầu tiên chính là con gái ông.

“Được rồi! Tôi sẽ sớm cho ông câu trả lời. Tốt nhất ông đừng có nuốt lời.” Long Cẩm Vân vành mắt đỏ lên, ông cố gắng hít sâu từng ngụm không khí mà nói.

“Tất nhiên! Còn giờ thì không tiễn Long lão gia. À không, phải nói là ông thông gia.” Khương lão gia gian trá nói.

Đợi đến lúc cha của nữ chính rời đi thì Khương lão gia mới ngước nhìn sang nam chính mà hỏi:

“Con nghĩ sao về hôn ước giữa con và Long Thi Tịnh.”

“Sao cũng được!” Khương Trạch Dương thờ ơ đáp lại rồi quay lưng bỏ đi về phòng.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Ngày hôm đó Long Cẩm Vân cả thân thể đều rã rời mệt mỏi, ông lê từng bước chân nặng nề vào phòng làm việc.

Ông ta đã ngồi suốt đêm suy nghĩ rất nhiều về chuyện lúc sáng đã nói với cái lão cáo già họ Khương kia.

Càng nghĩ Long Cẩm Vân càng rối rắm, ông ta lại đưa tay lên vò đầu.

Long Thị quan trọng nhưng danh tiếng và danh tiết của con gái ông lại quan trọng gấp bội.

Thế nên cuối cùng Long Cẩm Vân cũng quyết định làm theo thỏa thuận của ông ta với lão già họ Khương.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Qua ngày hôm sau, Long Cẩm Vân nhanh chóng làm theo như thỏa thuận.

Ông ta khi này thông báo Long Thị phá sản và đang trong thời gian chờ đợi thu mua.

Và trước khi công khai phá sản thì ông ta đã báo cho cái tên cáo già họ Khương kia biết.

Cứ tưởng người mua lại Long Thị sẽ là Khương gia nhưng nào ngờ lại là cái công ty chết tiệt kia.

Long Quân Dao quăng ra một số tiền lớn thu mua lại toàn bộ sản nghiệp của Long Thị.

Chờ đến khi Long Cẩm Vân hay tin thì đã quá muộn màng.

Long Cẩm Vân lúc đó mới bắt đầu ý thức được rằng cái tên già họ Khương và cái ả tên Quân Dao kia đã thông đồng với nhau chơi ông ta một vố lớn.

Cha nữ chính khi biết được tin đó thì tức đến mức muốn đột quỵ nhưng may mắn là ông ta phước lớn mạng lớn nên không sao.

Ngồi bên trong phòng sách ở nhà, Long Cẩm Vân không kiềm chế được sự phẫn nộ mà xô đổ hết tất cả những thứ nằm trên bàn xuống đất.

Lúc ấy thì chợt bản kiểm nghiệm ADN lại xuất hiện trong tầm mắt ông ta.

Chợt nhớ ra gì đó, Long Cẩm Vân cầm bản kết quả mau chóng mở ra xem bên trong viết gì. Lúc đấy, tim của ông ta không ngừng đập thình thịch một cách hồi hộp.

Chậm rãi liếc xuống bên dưới cuối trang giấy có dòng chữ kết luận.

ADN tương thích lên đến 99.99%, xác định có mối quan hệ huyết thống cha con.

Nhìn đến đó, Long Cẩm Vân từ hồi hộp chuyển sang bối rối rồi lại đến ngỡ ngàng.

Ông ta chưa từng nghĩ đến đứa con gái dị dạng xấu xí của mình vẫn còn sống, đã vậy bây giờ lại trở nên xinh đẹp đến thế.

Ngoài những cảm xúc kinh ngạc, ngỡ ngàng kia ra thì Long Cẩm Vân cũng cảm thấy khi này như vớ được một cái cộc cứu mạng giữa biển khơi.

Ông ta ngồi trong phòng sách tay vẫn cầm chặt bản kết quả bỗng bật cười lớn:

“Haha, đúng là ông trời giúp mình mà! Khương Tín, ông không ngờ đến đúng không!? Lần này để xem ai mới là người chết đầu tiên.”

Đôi mắt của Long Cẩm Vân khi đấy hằn lên những đường tơ máu trông rất đáng sợ, vẻ mặt của ông ta dần trở nên ngoan độc và đầy hung tàn.