Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về

Chương 120: Kết thúc thế giới thứ 4

Vụ tai nạn được lên kế hoạch từ trước của nữ chính cuối cùng cũng diễn ra, để có thể giết được Long Quân Dao nhưng sau cùng người mất mạng lại chính là Long Thi Tịnh.

Còn Long Quân Dao và Hồ Lô đã rất nhanh chóng được đưa vào bệnh viện kịp thời nên không có nguy hiểm gì đến tính mạng.

Long Quân Dao bị chấn thương và mất máu khá nhiều, đã thế trớ trêu làm sao ở bệnh viện đã không còn nhóm của cô nên chỉ có thể đến ngân hàng máu mà tìm.

Nhưng để tìm được nhóm máu phù hợp với cô ở ngân hàng máu cũng khá mất thời gian, ít nhất là mấy tiếng, có khi là mất nửa ngày, còn rủi ro hơn nữa là có thể mất vài ngày đến vài tuần, bởi vì nhóm máu của Long Quân Dao cô là nhóm máu hiếm.

Nhất thời không tìm được nhóm máu phù hợp, bác sĩ đành đưa ra đề nghị là lấy máu của người nhà có cùng huyết thống.

Trong lúc nguy cấp lại biết làm sao để tìm đến cha mẹ của Long Quân Dao, mà cho dù có tìm được bọn họ thì chưa chắc rằng họ sẽ đồng ý giúp Long Quân Dao.

Tô Mộc và Trương Tiểu Bạch khi đó tâm loạn cào cào lên không biết phải làm như thế nào.

Trước sự thúc giục của bác sĩ, Trương Tiểu Bạch đảo mắt nghĩ ngợi một lát rồi cuối cùng quyết định nói với bác sĩ, cậu đề nghị hãy lấy máu của Hồ Lô để xét nghiệm xem có cùng nhóm máu với Long Quân Dao hay không.

Ban đầu, khi Tô Mộc nghe đến đây thì cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng do tình thế cấp bách nên cô nàng cũng không suy nghĩ gì nhiều.

Nghe theo lời của Trương Tiểu Bạch, bác sĩ lấy máu của Hồ Lô và Long Quân Dao đi xét nghiệm, và cuối cùng kết quả rất tương thích có thể truyền.

Nhưng do Hồ Lô vẫn còn quá nhỏ nên bác sĩ và y tá chỉ lấy một lượng ít trước, và họ rồi lại tiếp tục chờ đợi hồi âm bên phía ngân hàng máu.

Có lẽ là do mạng của Long Quân Dao lớn, nên rất nhanh bên kia cũng đã đưa đến lượng máu cần thiết để truyền cho cô.

Và sau mọi chuyện, cả Long Quân Dao và Hồ Lô đều đã không sao.

Long Quân Dao do che chắn cho thằng bé nên bị thương rất nặng, nhưng nhờ cô được làm phẫu thuật nhanh chóng nên đã không còn vấn đề gì.

Còn về phía Hồ Lô, thằng bé bị gãy một chân và đã được bó bột cố định nơi bị gãy. Ngoài ra cậu nhóc còn bị chấn động não cấp độ nhẹ, chỉ cần quan sát thêm một thời gian sẽ không có gì nữa.

\---------------

Thời gian ở lại trong bệnh viện để theo dõi của Long Quân Dao và Hồ Lô kéo dài mất mấy tháng trời.

Chỉ với vài tháng ngắn ngủi mà cả hai đã hồi phục được 7 8 phần, thì phải công nhận một điều rằng sự phục hồi của hai người rất đáng nể.

Tuy đã hồi phục rất nhiều nhưng Long Quân Dao vẫn chưa thể xuống giường được.

Mấy hôm nay Tô Mộc và Trương Tiểu Bạch luôn thay phiên nhau túc trực bên cạnh để chăm sóc cô và Hồ Lô.

Trong một lần, Tô Mộc đến thăm cô, cô nàng ngồi bên giường gọt hoa quả cùng kể mấy câu chuyện dạo gần đây xảy ra ở công ty cho Long Quân Dao nghe.

Hai người hòa hợp tán gẫu với nhau và tạo nên một bầu không khí vô cùng ôn hòa.

Gọt xong quả táo, Tô Mộc cắt nó ra thành một miếng nhỏ rồi tự mình đút miếng táo đến bên miệng Long Quân Dao.

Đón nhận miếng hoa quả mà Tô Mộc gọt cho, khi Long Quân Dao vẫn còn đang bận xử lý miếng táo trong miệng, thì Tô Mộc bất chợt nhắc lại chuyện đã xảy ra ngày hôm đó.

Cái chuyện Trương Tiểu Bạch đề nghị bác sĩ truyền máu của Hồ Lô cho cô.

Yên lặng lắng nghe những gì Tô Mộc nói, khi này Long Quân Dao cảm thấy hơi kỳ lạ.

Cô thừa biết nhóm máu của bản thân, cũng như nhóm máu của nguyên chủ thuộc loại nhóm máu hiếm như thế nào, vậy nên việc nhanh chóng tìm được nó là không thể.

Nếu tình thế nguy cấp thì thường bệnh việc sẽ kiểm tra và dùng máu của thân nhân truyền cho bệnh nhân, vì tỉ lệ người nhà có cùng nhóm máu ấy là 50/50.

Lúc ấy, chợt Long Quân Dao cảm thấy hơi nghi hoặc. Có lẽ nào...

Cùng lúc đó, cô suy ngẫm một lát rồi lấy điện thoại và nhanh chóng gọi cho người cấp dưới chính là vị phó tổng kia giúp cô làm mấy bản xét nghiệm ADN.

Và rất nhanh chóng bản xét nghiệm ấy đã có kết quả.

\---------------

Long Quân Dao âm thầm cho người nọ lấy tóc của bản thân và tóc của Hồ Lô làm một bản xét nghiệm.

Ngày cầm kết quả trên tay thì cô có chút hồi hộp. Long Quân Dao hít sâu một cái để trấn tỉnh lại bản thân rồi chậm rãi kéo tờ giấy kết quả bên trong ra xem.

Xem xong bản kết quả, Long Quân Dao khi này không biết nên vui hay buồn đây.

Cô ngồi thừ người ra ở trên giường và cho đến lúc Trương Tiểu Bạch đẩy cửa bước vào thì cô mới hoàn hồn lại.

Long Quân Dao nắm chặt bản kết quả trong tay, cô không nhanh không chậm ngước lên nhìn thẳng vào mắt của Tiểu Bạch khiến cho cậu có một cảm giác hơi hoảng, như là cậu vừa bị cô phát hiện ra một bí mật động trời nào đó.

“Tiểu Bạch, chuyện ngày hôm đó Tô Mộc có kể lại với tôi, và tôi có chút thắc mắc cần phải hỏi em.” Long Quân Dao gương mặt lãnh đạm nhìn cậu rồi nói.

“Ch-chuyện gì?” Trương Tiểu Bạch có chút chột dạ khi đối mặt với dáng vẻ lúc này của cô.

“Tại sao em lại dám chắc rằng tôi và Hồ Lô có cùng chung một nhóm máu mà đề nghị bác sĩ làm xét nghiệm máu cho thằng bé?”

“E-em đoán!” Trương Tiểu Bạch dè dặt tránh né ánh mắt của cô, đáp.

“Đoán?” Cô nheo mắt bất mãn hỏi. Long Quân Dao khi đó ngừng lại một chút rồi lại nói tiếp:

“Em biết tôi ghét nhất là gì mà. Tôi ghét nhất là bị người khác lừa dối.”

“Em không hiểu chị đang nói gì.” Trương Tiểu Bạch quyết không chịu hé nửa lời.

“Nếu em đã nói vậy thì...”

Cô nhiều lời nữa, nếu cậu không muốn nói thì cô sẽ không ép. Nhưng mà, chỉ là với tình cảnh này thì cô cần một câu trả lời rõ ràng.

Long Quân Dao âm trầm đưa tờ giấy trong tay cho Trương Tiểu Bạch.

Cậu nhìn dáng vẻ đang dần trở nên u ám của cô nên tâm càng hỗn loạn. Lẽ nào chuyện đấy chị ấy đã biết?

Tiếp nhận tờ giấy, Trương Tiểu Bạch khi này chậm rãi đọc kỹ mấy thứ được viết rõ bên trong.

Đọc xong cậu càng càng khẳng định chuyện đấy chắc chắn đã bị cô phát hiện rồi.

“Chắc em biết rõ đây là tờ kết quả gì mà nhỉ?” Long Quân Dao không mặn không nhạt nói.

“...”

Thấy cậu không đáp lời mà từ từ cúi đầu nhìn xuống mặt đất để tránh né câu hỏi của mình, Long Quân Dao kiên nhẫn hỏi tiếp:

“Tôi và thằng bé cùng huyết thống? Chuyện này là như thế nào?”

Mắt thấy giấy đã không còn gói được lửa nên Trương Tiểu Bạch lúc này mới dần dần ngẩng mặt lên nhìn cô, rồi cậu thở dài một cái.

Tiểu Bạch dáng vẻ ủ rũ chợt cười khổ rồi trả lời:

“Em định rằng cả đời này sẽ không nói cho chị biết. Thế nhưng chị đã biết rồi thì...”

Và khi này, cậu bắt đầu ngồi xuống bên cạnh Long Quân Dao và từ tốn kể lại tất cả...

\-------------------

Mấy năm về trước, vào lúc Trương Tiểu Bạch chỉ vừa mới tròn mười lăm tuổi, vì gia đình không mấy khá giả nên cậu bắt đầu đi làm thêm ban đêm. Cậu làm bồi bàn ở một quán bar nhỏ.

Còn ngày đó, Long Quân Dao vẫn còn là một thiếu niên thiếu nữ, cô đến quán bar ấy cùng một nhóm bạn để ăn mừng một sự kiện gì đấy.

Sau khi cô say xỉn thì cũng là lúc cô phát tình, rồi sau đó cả hai người lại vô tình va phải nhau, nhưng thật không may làm sao đó cũng là lần đầu tiên cậu phát tình và kế tiếp chính là...

Nghe Trương Tiểu Bạch kể đến đấy, Long Quân Dao vẻ mặt mờ mịt nhìn cậu.

Tuy đã được cậu nhắc lại chuyện ngày trước, nhưng trong trí nhớ mà cô kế thừa được từ nguyên chủ thì nó hoàn toàn không có dấu vết gì về chuyện đó, và nó vô cùng mơ hồ.

Cố gắng nặn óc, ép bản thân nhớ lại xem thực sự có những chuyện như lời kể của Trương Tiểu Bạch không. Và rồi một vài mảnh ký ức mờ ảo về ngày đó chợt hiện lên.

Đúng rồi, ngày đó cô nhớ không lầm là nguyên chủ vừa tròn mười bảy mười tám tuổi gì đó, hình như lúc đó là đi ăn mừng cô tốt nghiệp sớm cùng bạn thì phải.

Và đó cũng chính là lần đầu tiên nguyên chủ đến kỳ phát dục. Nhưng mà quá trình diễn ra chuyện gì thì thực sự nguyên chủ không nhớ gì cả.

Trong trí nhớ của cô bây giờ, nó chỉ có mấy chi tiết là khi nguyên chủ tỉnh lại trong một khách sạn nhỏ với bên cạnh trống không, mà không hề lưu lại bất cứ vết tích gì cho thấy đã có người từng nằm ở đó.

Cô thực sự không ngờ được rằng giữa cô và Trương Tiểu Bạch lại có duyên phận đến thế.

Giờ thì cô đã rõ vì sao nhìn thằng nhóc này lại quen mắt rồi. Bởi vì nhìn gương mặt của Hồ Lô lúc còn nhỏ rất giống với cô khi vẫn còn bé đến khoảng bảy tám phần.

Và chắc là do tình phụ mẫu tử thiêng liêng, nên ngay lần đầu tiên cô gặp thằng bé thì nó đã bám dính lại cô, còn gọi cô là papa. Có lẽ nào thực sự thằng bé biết được cô chính là papa của nó thật?

Không thể nào ngờ được rằng lại có một thế giới cho Long Quân Dao cô có một cuộc sống trọn vẹn đến thế.Vừa có hai người vợ xinh đẹp, đã vậy còn có luôn cả con trai để nối dõi.

\--------------

Chờ sau khi hoàn toàn khỏe lại, Long Quân Dao và Hồ Lô xuất viện quay trở về cuộc sống bình thường.

Khi cô đã biết được bí mật của Tiểu Bạch và Hồ Lô thì cô cũng không trách cậu đã luôn giấu cô cả, bởi vì người sai nhất vẫn là cô.

Cho nên, ngay khi vừa rời khỏi bệnh viện thì Long Quân Dao liền nhanh chóng cầu hôn Tiểu Bạch.

Không phải cô không muốn kết hôn cùng Tô Mộc, nhưng chính Trương Tiểu Bạch đã giúp cô vào lúc nguy khó nhất và điều quan trọng nhất chính là cậu đã sinh con cho cô.

Còn Tô Mộc, tuy cô nàng có chút buồn khi biết người được kết hôn không phải mình, nhưng cô nàng vốn là người hiểu chuyện nên cũng rất nhanh chấp nhận được việc đó.

Cứ ngỡ mọi chuyện cứ thế diễn ra, nhưng nào ngờ đâu vào ngay hôm lễ thành hôn diễn ra, sau khi cô dâu và chú rể trao nhẫn cho nhau, thì Long Quân Dao đột ngột bước đến gần chỗ của Tô Mộc và một lần nữa cầu hôn.

Và trong một buổi kết hôn vậy mà lại xuất hiện hai tân nương và một nữ tân lang?

Sau lễ thành hôn, Long Quân Dao quay về sắp xếp lại công việc cũng như cuộc sống mới này.

Khi mọi chuyện, mọi sóng gió đã qua đi, cuối cùng cô cũng có thể quay về tìm lại cha mẹ nuôi của mình.

\-----------------

Tiếng gõ cửa vang lên, giọng nói già nua ấm áp đáp lại:

“Ra ngay!”

Cánh cửa từ từ mở ra, một người phụ nữ đã có tuổi đứng ở đấy nhìn chăm chăm người trước mặt.

Bà ấy vẫn vậy, chỉ là đã già đi đôi chút.

Vừa nhìn thấy người đứng ngoài cửa là ai, người phụ nữ đã mừng đến mức không kiềm chế được nước mắt và ôm chặt lấy người trước mặt mà khóc.

Người còn lại bên trong nhà nghe động tĩnh nên cũng bước ra xem, người đàn ông bước ra cửa nhìn thấy vợ mình đang ôm lấy đứa con mà họ đã luôn mong nhớ thì hai mắt bỗng chốc đỏ lên.

“Quân Dao...” Ông nhỏ giọng gọi tên cô.

“Cha.” Cô ngước lên nhìn ông khẽ mỉm cười, rồi đáp lời ông.

Xác nhận đây quả thực là con gái của mình thì ông liền lao đến ôm chặt lấy vợ và con gái mà rơi nước mắt.

Trong lúc cả nhà đoàn tụ, thằng nhóc Hồ Lô từ bên ngoài xe chạy đến mà giương mắt nhìn ba người lớn ôm nhau rồi gọi lớn:

“Ông, bà, con tên là Hồ Lô, là con trai của papa.”

Nghe thấy giọng nói của trẻ con thì hai người lớn buông Long Quân Dao ra, rồi nhìn xuống chân thì thấy một thằng nhóc tầm tám chín tuổi gì đó.

Vẫn chưa nhận thức được chuyện gì thì Tiểu Bạch và Tô Mộc từ bên ngoài đi vào cùng.

Hai người lễ phép cúi đầu chào hai người lớn nói:

“Cha, mẹ.”

Một tiếng gọi cha mẹ này làm cho hai người già kinh ngạc đưa mắt nhìn nhau.

Gia đình đoàn tụ, Long Quân Dao đón cha mẹ nuôi quay về nhà lớn sống một cuộc sống sung túc hơn và cùng họ giải thích cũng như thuật lại vài chuyện đã xảy ra.

Ví dụ như là, vì sao lại có Hồ Lô, vì sao cô lại lấy hai người làm vợ, vì sao Tiểu Bạch là nam nhưng lại chấp nhận làm vợ của cô,...v.v

Có thể nói cuộc sống của Long Quân Dao lúc này chính là cuộc sống mà biết bao nhiêu người mơ ước.

Qua thêm một năm, Tô Mộc đột nhiên cảm thấy thân thể không có sức, vừa ăn vào đã muốn nôn ra, còn Trương Tiểu Bạch thì lúc nào cũng cảm thấy buồn ngủ.

Đến khi đưa cả hai đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe thì Long Quân Dao cùng một lúc đón nhận song hỉ.

Cả hai người, một nam một nữ đều có... thai?

Chẳng phải Dema như Long Quân Dao cô rất khó gieo giống cũng như đậu thai sao?

Mà thôi, cho dù là vậy nhưng chẳng phải chuyện hai người họ có thai cùng lúc càng làm cho cuộc sống này của cô càng trở nên mỹ mãn sao?

Cô thật mong chờ vào tương lai!