Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về

Chương 131

Tiểu Thống Nhi khi nhìn thấy được vết tích trên cổ tay của ký chủ thì trong lòng lại nổi lên một trận hoang mang.

Long Quân Dao vuốt ve Long trượng trong tay một lúc rồi cô lại gõ nó xuống đất một cái.

Trượng đập xuống đất vang lên âm thanh “cạch” một phát, sau đó là ba chữ “Hỗn Thiên Trượng” liền xuất hiện và trôi nổi trong không khí.

Tiểu Thống Nhi lí nhí đọc ba chữ ấy thành tiếng, nét mặt của tiểu nữ tử cũng chợt căng cứng.

[Ký chủ, không lẽ cây trượng này...]

“Làm sao ta biết được, mi là hệ thống lẽ ra phải rõ hơn ta chứ.” Long Quân Dao hơi nghiêng đầu nhìn tiểu hệ thống.

[Không, không thể nào là như vậy. Nhưng cây trượng này so với hình ảnh dữ liệu tôi có sẵn ở kho hoàn toàn không trùng khớp. Tôi sẽ từ từ kiểm tra lại.] Tiểu Thống Nhi lấp ba lấp bấp nói.

Nghe hệ thống nói thế nên Long Quân Dao cũng xem như xong chuyện, và cô lại một lần nữa gõ trượng xuống đất thu lại dòng chữ cùng kim quang đang phát ra không ngừng từ thân trượng.

Từ lúc nhặt được cây trượng này, rõ ràng đây là lần đầu tiên Long Quân Dao dùng nó, nhưng không biết vì sao cô lại giống như rất quen thuộc với cách phát động sức mạnh của trượng. Thậm chí, cô bây giờ đã không còn sức mạnh, vậy mà vẫn có thể dùng cây trượng này, đã vậy cỗ lực lượng mà trượng phát ra còn mạnh mẽ vô cùng.

Tuy cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng Long Quân Dao vẫn là không để ý lắm, trước mắt có vũ khí phòng thân cũng tốt.

Đúng thế, Long Quân Dao vậy mà lại xem Hỗn Thiên khí trong tay như mấy con dao cùn dùng để phòng thân.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Hai người Long Quân Dao và hệ thống lại tiếp tục lên đường đi vào Ma thú lâm.

Tiểu hệ thống thất tha thất thểu đi phía sau lưng ký chủ, nó thật không hiểu vì sao lại đột nhiên xuất hiện một vũ khí kỳ lạ như vậy. Và thêm một chuyện nữa, chính là trong dữ liệu của nó về thế giới này hoàn toàn không có vết tích của món đồ này.

Tiểu Thống Nhi vừa đi vừa suy nghĩ về cây trượng của ký chủ.

Hệ thống vẫn còn để hồn trên mây mà bước về phía trước, cô nàng cứ đi như thế cho đến khi va vào một người.

Long Quân Dao đột ngột đứng lại làm cho tiểu hệ thống đang đi ở sau đập thẳng gương mặt nhỏ nhắn vào lưng cô.

[Ký chủ, cô làm gì vậy? Khi không đột ngột đứng lại.] Tiểu Thống Nhi đưa tay xoa xoa cái mũi bị va vào cái lưng cứng nhắc của Long Quân Dao.

Không thấy ký chủ trả lời, tiểu hệ thống mặt vẫn còn nhăn lại vì đau ngước lên nhìn về phía trước.

Lúc này trước mặt cô nàng là một con huyết ma thú vương. Con thú khổng lồ hình dáng dữ tợn nửa lang nửa hổ, chẳng những vậy, bên ngoài nó còn bao bọc bởi một lớp giáp vừa dày vừa cứng, khi đó con huyết ma thú vương gầm lên làm lộ ra một hàm răng sắc nhọn với hai cái nanh nhọn hoắc.

Tiểu Thống Nhi lúc ấy mặt mày đã biến trắng, thân thể cũng trở nên cứng đờ.

Long Quân Dao nhìn thấy dáng vẻ bị dọa cho sợ đến mất cả mật của hệ thống thì cô cảm thấy có chút vui vẻ. Để cho tiểu hệ thống nó nếm trải một xíu những gì cô phải trải qua ở các thế giới thì mới công bằng chứ.

Tiểu loli hai mắt hơi phiếm đỏ như sắp khóc, Tiểu Thống Nhi cứng nhắc quay sang nhìn ký chủ với hy vọng sẽ được bảo vệ, nhưng nào ngờ Long Quân Dao lại làm ra vẻ mặt bình thản rồi nói:

“Đây chính là thời cơ tốt để mi dùng thử cái gậy vừa nhặt được đấy! Ra ngoài đó thử đi!” Nói xong, Long Quân Dao nắm lấy cổ áo của tiểu loli rồi ném cô nhóc ra phía trước.

Khi này khoảng cách của tiểu loli với con thú đáng sợ kia chỉ tầm vài bước chân. Lúc đó, con thú xấu xí dữ tợn ấy há lớn cái mồm đầy răng nanh lỏm chỏm gầm lên một tiếng thật dữ dội, và làm cho một mớ nước bọt văng tung tóe vào mặt tiểu hệ thống.

Nước dãi của con súc sinh kia dính đầy mặt Tiểu Thống Nhi, còn cô nhóc thì có lẽ đã bị dọa đến mức sắp bỏ chạy quay về không gian hệ thống đến nơi.

Long Quân Dao đứng cách hệ thống không xa nhìn dáng vẻ bị dọa của cô nhóc mà chợt cười thầm. Lần này để xem sau này hệ thống còn dám kiêu ngạo lên giọng dạy cô cách làm việc nữa hay không.

Nhưng rồi cô cũng chợt suy nghĩ lại, lỡ đâu tiểu hệ thống thật sự bị dọa thành ngốc luôn thì sao? Như thế sẽ rất phiền, dù sao cô còn phải cộng tác với cô nhóc ấy dài dài.

Đầu ngón tay của Long Quân Dao khẽ chà nhẹ lên thân trượng dự định sẽ ra tay, nhưng cô chưa kịp ra tay thì tiểu hệ thống đã lấy gậy ra đánh nhau với con huyết ma thú vương.

Tiểu Thống Nhi quơ loạn cái gậy bắn ra mấy quả cầu lửa lớn về hướng của con ma thú.

Bị tấn công, ma thú nhanh nhẹn tránh né, tránh xong nó còn khịt mũi xem thường hệ thống quá yếu.

Còn hệ thống, cô nhóc vẫn còn chưa nhận ra sự khinh bỉ của đối phương mà cứ tiếp tục bắn phép về phía trước để công kích.

[Chết đi! Chết đi! Chết đi!] Tiểu Thống Nhi hai mắt nhắm tịt vung gậy loạn xạ để phóng ra tuyệt chiêu.

Trong lúc cô nàng vẫn còn hoảng loạn không khống chế được sức mạnh, thì bỗng hỏa cầu từ gậy càng lúc càng lớn và dần thành hình một con phượng hỏa lửa lớn.

Phượng hoàng lửa hai cánh giang lớn kêu lên một tiếng rồi bây về phía huyết ma thú vương.

Ma thú muốn tránh né nhưng cuối cùng vẫn không thể tránh kịp nên liền bị đại chiêu của Tiểu Thống Nhi đánh cho vỡ nát lớp giáp cứng bên ngoài, và bị biến thành một đống thịt nướng.

May mắn đánh thắng được ma thú cấp cao, Tiểu Thống Nhi lúc này vẫn còn mơ màng chưa tiếp nhận hết được sự việc vừa diễn ra mà đứng thẩn người ra như trời trồng.

Long Quân Dao vừa tiến đến gần chỗ tiểu hệ thống vừa vỗ tay khen ngợi cô nàng.

“Làm tốt lắm, Tiểu Thống Nhi! Có tiến bộ đấy!” Long Quân Dao nói xong rồi đặt tay lên vai tiểu hệ thống.

Tiểu loli khi đó cứng nhắc chầm chậm quay lại nhìn Long Quân Dao, hai vành mắt của cô nhóc đã trở nên ẩm ướt từ khi nào và bắt đầu đánh mấy cú đánh nhẹ tênh vào ngực Long Quân Dao.

[Ký chủ, sao cô không giúp tôi hả? Dọa chết bản hệ thống rồi!] Tiểu Thống Nhi vừa đấm vào ngực ký chủ vừa nhỏ giọng trách móc.

“Đồ nhát gan!” Long Quân Dao lạnh nhạt nói, nhưng cô vẫn kéo tiểu hệ thống vào lòng mà nhẹ nhàng vỗ về.