Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về

Chương 21

Long Quân Dao rất nhanh đã chuẩn bị xong hết thảy. Lần này, dự tiệc ở Ngạo gia, cô không ăn mặc quá cầu kỳ, mà ngược lại có chút đơn giản. Tuy vậy, nó vẫn không thể nào che đi được khí chất cao ngạo của một kẻ đứng đầu toát ra từ cô.

Cô chỉ đơn giản vận áo sơ mi đen lụa tay dài, cổ áo được khoét hình chữ v khá sâu cùng với quần tây dài nữ ống nhỏ màu xám. Bên ngoài cô khoác blazer màu không quá sáng cũng không quá tối đi cùng, còn chân thì cô đi giày cao gót màu đen đế đỏ. Tóc Long Quân Dao cũng không tạo kiểu gì phức tạp, cô chỉ cột mái tóc đen như gỗ mun của mình thành đuôi ngựa đơn sơ rồi thôi.

Bước xuống dưới lầu, cô thấy cha mẹ và ông nội đã chuẩn bị xong tất cả, mọi người ai trông cũng rất lộng lẫy. Lúc này, Long Quân Dao mới cho người hầu lên phòng cô lấy túi đồ ban sáng mua được.

Khi người hầu đã mang túi đồ xuống, Long Quân Dao mới mở ra lấy những món mà bản thân đã mua đưa cho mọi người. Cô tặng cho Long mẹ một bộ trang sức đắt tiền, còn Long cha thì nhận được bộ khuy măng sét được khảm đá quý cùng với một cái cài áo đầy nam tính.

Còn Long lão gia là người nhận được món quà đặc biệt nhất, cô cho người làm ra một cái gậy batoong bằng loại gỗ quý hiếm. Thân gậy được chạm trổ thành thân rồng, đầu gậy thì được chạm thành đầu rồng, hai mắt rồng còn được đính hai viên ngọc màu đỏ trông vô cùng quyền lực.

Mọi người khi nhận được món quà từ Long Quân Dao, ai nấy đều vô cùng hài lòng và vui vẻ. Tất nhiên, họ liền dùng món quà của con gái/đứa cháu gái cưng của mình tặng để đi đến buổi tiệc của Ngạo gia rồi. Vì họ muốn tự hào mà nói rằng những thứ đắt tiền mà họ dùng là con gái họ đã chuẩn bị cho họ a.

Sau khi tặng quà cho mọi người xong hết thảy, Long Quân Dao thuyết phục mọi người đến buổi tiệc trước. Còn cô sẽ ở đến sau cùng với Tống Lộ Khiết.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Bước lại lên lầu, đẩy cửa phòng của nữ chính bước vào. Long Quân Dao khi này dường như bị Tống Lộ Khiết bắt đi mất vài phần hồn.

Nữ chính cũng quá trâu bò đi! Nhan sắc kiểu này thật không thể nào gọi tầm thường được! Cô nàng trong chiếc váy dạ hội bẹt vai ngang cùng với tay dài màu hồng pastel ngọt ngào, chiếc váy dài ôm lấy từng đường cong cơ thể của cô. Ngoài ra, trên váy còn đính ít đá tạo điểm nhấn trông rất bắt mắt.

Mái tóc của Tống Lộ Khiết thường ngày được thả dài, nay được cài thêm cái cài tóc màu vàng ánh kim cùng với hàng đá màu trắng lấp lánh. Ngoài ra, trên chiếc cổ trắng noãn xinh đẹp kia là một sợi dây chuyền mỏng trông vô cùng tao nhã.

Tuy sợi dây chuyền ấy nó hơi mỏng nhưng giá thì không mỏng xíu nào đâu!

Nữ chính bây giờ trông chả khác gì tiên nữ giáng trần. Gương mặt của cô đã vốn xinh đẹp, thanh thuần, bây giờ lại được tô điểm thêm thì càng rạng rỡ vạn phần.

Long Quân Dao khá hài lòng, cô ra lệnh cho những người đang có mặt bên trong phòng ra ngoài. Và lúc này chỉ còn lại mỗi cô với Tống Lộ Khiết.

Cô bắt đầu tiến đến gần nữ chính rồi vòng tay qua eo ôm chằm lấy cô nàng từ phía sau.

Long Quân Dao tựa đầu ở trên vai Tống Lộ Khiết, cô lúc này ôn nhu thì thầm bên tai cô nàng:

“Em rất xinh đẹp a!”

Tống Lộ Khiết được Long Quân Dao khen ngợi liền vui sướng mỉm cười, cô nàng lúc này ôm lấy hai cánh tay của người đang ôm mình từ phía sau kia, rồi nhẹ nhàng ngả đầu về sau tựa vào ngực người ấy.

Trong tư thế ấy được vài phút, Tống Lộ Khiết khi đấy mới lên tiếng thắc mắc:

“Chúng ta sẽ dự tiệc gì sao ạ?”

“Ừ, chúng ta sẽ đi đến buổi tiệc sinh nhật của một người!” Long Quân Dao mỉm cười nhẹ nhàng trả lời người trong lòng mình.

“Sinh nhật? Sinh nhật của ai mà chúng ta phải ăn vận sang trọng đến vậy thế ạ?” Tống Lộ Khiết đưa đôi mắt to tròn của mình lên nhìn ở phía sau lưng.

“Lát nữa đến nơi em sẽ biết! Hmm... hình như vẫn còn hơi thiếu gì đó thì phải!” Long Quân Dao nhìn từ trên xuống dưới của Tống Lộ Khiết ở phía trong gương rồi trầm ngâm suy nghĩ giây lát. Nghĩ được vài giây, cô giả vờ như chợt nhớ ra gì đó: “A, đúng rồi! Thứ này cho em!”

Long Quân Dao lấy từ trong túi áo khoác blazer ra một hộp nhỏ dùng để chứa trang sức. Cô mở nắp chiếc hộp làm lộ ra chiếc nhẫn bên trong. Chỉ cần nhìn thôi cũng đủ biết nó được làm thủ công bởi một nghệ nhân với tay nghề đỉnh cao rồi.

Cô lấy chiếc nhẫn từ hộp ra, nâng bàn tay nhỏ ở bên phải của Tống Lộ Khiết lên, sau đó đeo nó vào ngón áp út. Chiếc nhẫn được tạo hình một chiếc vương miện, và xung quanh nó được đính những viên đá quý nhỏ, còn ở trên đỉnh là viên ruby màu đỏ rực.

Chiếc nhẫn được đeo lên ngón tay thon thả của nữ chính càng làm tăng thêm phần giá trị cho nó. Đeo nhẫn cho bên tay phải của Tống Lộ Khiết xong, Long Quân Dao lúc này dùng tay trái của chính mình nắm lấy bàn tay ấy của cô nàng.

Ban đầu, Tống Lộ Khiết cô cũng chẳng chú ý cho lắm, nhưng đến khi bàn tay lớn của Long Quân Dao đã nắm lấy bàn tay của bản thân. Cô nàng lúc ấy mới nhìn thấy chiếc nhẫn có vẻ ngoài tương tự chiếc nhẫn của mình. Nhưng có điều là, đường nét và chi tiết của nó không được mềm mại như chiếc của cô.

Nhìn chiếc nhẫn đang nằm ở ngón áp út của Long Quân Dao thì Tống Lộ Khiết liền kinh ngạc trợn mắt nhìn nó.

“Thế nào? Thích chứ?” Âm giọng trầm trầm của Long Quân Dao vang lên.

Tống Lộ Khiết vẫn chưa hết kinh ngạc, cô nàng mạnh mẽ quay người về sau nhìn Long Quân Dao.

“Không thích? Nếu không thích thì không cần đeo nữa!” Gương mặt của Long Quân Dao hơi trầm xuống.

“K-không có! Chỉ là... chỉ là em hơi ngạc nhiên. Em không nghĩ là... chị sẽ...” Trong giọng nói của nữ chính như đang cố kìm nén thứ gì đó.

“Xem như nó là nhẫn đính hôn đi. Nếu em không thích thì chúng ta không cần đeo nó nữa.”

“K-không! Không có! Em rất thích nó! E-em... em chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc như bây giờ! Em cảm ơn chị đã xuất hiện trong đời em!” Nói đến đấy, nhìn thẳng Long Quân Dao, khóe môi Tống Lộ Khiết từ từ giương lên một cách rạng rỡ và ngập tràn hạnh phúc. Nhưng rồi chợt bên má cô nàng có vài giọt nước mắt lăn xuống. Và đó là những giọt nước mắt của hạnh phúc a.