Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về

Chương 27

Long Quân Dao sau khi tiếp nhận xong ký ức cùng cốt truyện, cô chỉ có thể mắng cái hệ thống chết bầm này.

Chỉ vì lần trước cô đi ngược lại nhiệm vụ nhánh, thay vì yêu nam chính và ở bên cạnh nam chính nhưng cô lại chọn nữ chính, thì nay hệ thống quyết định ném cô vào một bộ tiểu thuyết không có nữ chính.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Đây là một quyển tiểu thuyết đam mỹ cổ trang, trọng sinh. Nguyên chủ tên Long Quân Dao, con gái út của Long gia. Gia đình nàng mấy đời làm tướng, phò trợ nhà vua.

Chỉ cần là thái tử hoặc một vị hoàng tử nào đấy được Long gia phò trợ thì đều có thể dễ dàng một bước lên ngai vị.

Cùng lúc đó, thái tử cũng chính là công chính, hắn tên Lãnh Viêm. Vì muốn có thể thuận lợi lên ngai vàng nên đã chấp nhận lấy con gái út của Long gia.

Nguyên chủ vốn yêu thích vị thái tử này từ khi còn rất nhỏ, thế nên khi nghe tin được ban hôn với người mình thương thì liền vui sướng chấp thuận.

Nàng cứ ngỡ về sau sẽ được hạnh phúc bên người mình yêu. Hắn làm vua, còn nàng làm hậu giúp hắn quản lý hậu cung.

Nhưng sau khi Lãnh Viêm lên kế vị, nàng cũng chính thức được phong hậu thì không lâu sau đó, trong một lần xuất cung vi hành hắn đã mang về một tên nam sủng. Nàng phẩm vị cao quý nên cũng chả cần phải để mắt đến tên nam sủng ấy.

Và tên nam sủng ấy chính là thụ chính, tên là Tiểu Ngư. Y mang vẻ đẹp mà đến nữ nhân cũng phải cảm thấy thẹn khi đối mặt với y. Cũng chính vì thế mà công chính mới để mắt đến y.

Tiểu Ngư sống trong cung ban đầu rất tốt, nhưng rồi người đó dần cho y đi vào quên lãng.

Những phi tần khác, vốn khi trước luôn ganh ghét với nhan sắc và sự sủng ái của thụ chính, và bây giờ y đã thất sủng nên liền cùng nhau lên kế hoạch hại y.

Và rồi thụ chính bị những vị phi tần kia hại mất mạng, còn người kia thì vẫn không hề hay biết đến cái chết của y.

Còn công chính Lãnh Viêm lúc đấy, thì cùng nguyên chủ đi lên đỉnh cao nhân sinh. Nhưng mọi thứ vẫn sẽ tốt đẹp, nếu như thụ chính không trọng sinh trở lại.

Thụ chính sau khi trọng sinh, y quyết tâm đoạt lại những gì đã mất và khiến cho bọn người đã hại y nếm trải những gì y đã chịu.

À quên mất, đây không những là đam mỹ mà còn là một quyển đam mỹ thuộc thể loại nhất thụ đa công a.

Sau khi trọng sinh trở lại, Tiểu Ngư đã dùng mọi cách lên giường với vị Nhiếp chính vương Lãnh Hàn, sau đó qua lại với vị vương gia Lãnh Nam người nhận được sự tín nhiệm từ Lãnh Viêm.

Ngoài ra, y còn quyến rũ cả Long tướng quân anh trai của nguyên chủ, nhưng thật tiếc anh trai của nguyên chủ chỉ là một vị nam công phụ trong những công chính của thụ mà thôi .

Thụ chính Tiểu Ngư không chỉ khiến cho những phi tần ngày trước hại mình bị mất mạng hoặc chẳng còn giữ được thần trí, thì đến cả nguyên chủ chả làm gì y cũng bị liên lụy.

Y mang theo nỗi hận không tên với nguyên chủ, và luôn cho rằng nàng chính là người đứng sau ra lệnh cho những người kia hãm hại chính mình.

Về sau, khi đã độc sủng được sự sủng ái của Lãnh Viêm, Tiểu Ngư bắt đầu huyễn hoặc hắn bằng lời nói.

Y đã nói rằng, Long gia nắm trong tay quá nhiều binh quyền và có thể tạo phản bất cứ lúc nào. Vì thế, hắn là vua một nước nên cần cẩn trọng với Long gia.

Hạt giống nghi ngờ đã gieo xuống thì sẽ không bao giờ nhổ ra được. Thụ chính bắt đầu giúp công chính Lãnh Viêm lên kế hoạch loại bỏ Long gia và lấy lại tất cả binh quyền. Cùng với sự giúp sức từ hai công chính kia thì rất nhanh Lãnh Viêm đã lấy lại được tất cả binh quyền của Long gia.

Thụ chính còn tìm mọi cách gán ghép cho anh trai nguyên chủ tội danh thông đồng với quân địch và y đã thành công.

Ngoài ra, để giúp Lãnh Viêm nghĩ ra một cái cớ để phế hậu mà còn đẩy hết tội danh lên đầu Long gia. Thế nên, bọn họ đã ngụy tạo ra một màn nguyên chủ loạn luân với anh trai mình Long Thần Vũ. Không những thế, bọn họ còn cố tìm thêm một tội danh khác cho nguyên chủ, như là có tư tình với nữ nô tì thân cận chẳng hạn.

Lúc đấy, tất cả những người lớn nhỏ trong Long gia đều bị xử trảm không chừa một ai. Còn riêng vị phế hậu, Long Quân Dao bị ngũ mã phanh thây. Và cái bản án mà nguyên chủ phải chịu, là do thụ chính đã đề nghị Lãnh Viêm ban cho nàng.

Và sau khi nguyên chủ Long Quân Dao bị xử tử, nữ nô tì thân cận vốn dĩ chỉ là một quân cờ để ghép tội cho nàng nên vẫn còn một cơ hội được tha mạng. Nhưng cuối cùng, nữ nô tì ấy khi đứng trước ba vị công chính, cùng thụ chính thì đã dùng đoản đao tự sát.

Còn về thụ chính với những công chính sau khi loại bỏ được Long gia cũng một bước lên mây. Lãnh Viêm cai trị đất nước ngày càng giàu mạnh, quốc thái dân an. Còn vị thụ chính cũng thăng vị lên chức đế hậu của nguyên chủ ngày trước và cùng những công chính sống một cuộc sống hạnh phúc, yên bình ngày sau.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Tiếp nhận xong mớ ký ức cùng cốt truyện, Long Quân Dao chỉ muốn vác đao lên tìm bà tác giả đã viết ra cốt truyện này để chém vài nhác.

Đùa cô chắc!? Nguyên chủ đã làm gì thụ chính mà lại là người phải chịu cái kết thê thảm nhất cơ chứ?

Nhất là tên thụ chính, nguyên chủ đã làm gì hắn đâu chứ? Tự cho mình là đúng đã thôi đi chứ, đã thế còn quyến rũ anh trai nguyên chủ rồi lại làm ra những chuyện không thể nào khốn hơn được nữa.

Khiến người khác yêu mình, mê đắm mình rồi một chân đẩy cả gia tộc của người ấy vào hố lửa.

Chẳng những thế, Long Quân Dao cô phải vỗ tay khen ngợi vị thụ chính này a. Vì không thể ngờ hắn có thể nghĩ ra một cái tội không thể nào mà kinh tởm hơn được nữa. Anh trai loạn luân cùng em gái? Thật trâu bò a!

Còn mấy tên nam công chính thì có não cũng như không, vì để cho một tên nam sủng ngu ngốc dắt mũi.

Chẳng qua tên Tiểu Ngư ấy được tác giả chống lưng nên việc diệt trừ Long gia không gây ra mối thiệt hại nào, đã thế cả đất nước càng phát triển tốt hơn.

Nhưng nếu như thụ chính không còn nhân vật chính nữa, thì có lẽ cả đất nước sẽ đại loạn a. Vì Long Thần Vũ cùng Long lão tướng quân, cả hai đều được quân địch biết đến là một vị chiến thần trên mặt trận, là nỗi sợ của bọn chúng. Thế nên, việc diệt cả Long gia chẳng khác gì tự mang dây buộc mình.

Long Quân Dao nằm trên chiếc giường lớn không ngừng mắng chửi tác giả đã viết ra bộ tiểu thuyết này, cùng đó hệ thống cũng không thể nào thoát thân được. Đang hăng say mắng chửi, thì khi này âm thanh của hệ thống vang lên:

\[Hệ thống\]: Ký chủ\, xin tiếp nhận nhiệm vụ\! Nhiệm vụ chính\, đoạt lấy ánh sáng nhân vật chính\. Nhiệm vụ nhánh\, giúp gia tộc thoát khỏi tội chết và giữ vững ngôi vị hoàng hậu\.

“Ờ! Đã biết!” Long Quân Dao lạnh nhạt ném một câu cho hệ thống.

Tiếp nhận được phản hồi từ ký chủ, hệ thống cảm thấy hình bản thân vừa trải qua Deja vu thì phải. Vì nó thấy câu nói này, hoàn cảnh này có chút quen thuộc. Và nó còn có một dự cảm gì đó không lành a!

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

P.S: Đây là lần đầu tôi viết cổ đại văn nên có thể sẽ không hay cho lắm. Mong mọi người thông cảm! ❤ ╯︿╰