Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về

Chương 41

Sau màn làm màu của Long Quân Dao, thì bỗng sắc mặt của cô chợt biến hóa.

Nụ cười đầy mờ ám lại xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp, cô khi này quay sang đuổi tất cả mọi người ra khỏi lều trại.

Lúc đấy, bên trong trại chỉ còn lại mỗi Long Quân Dao và tên thích khách.

Cả hai ở bên trong lều gần hơn một canh giờ, còn về Long Thần Vũ và Long lão tướng quân do không yên tâm nên cũng không dám rời khỏi trại quá xa.

Long Thần Vũ ở bên ngoài đứng ngồi không yên vì hắn không biết tiểu muội của mình lại sắp bày trò gì đây.

Vẫn còn lo lắng thấp thỏm đi qua đi lại ở bên ngoài, thì bỗng tấm màn che của lều được vén lên. Long Quân Dao từ bên trong bước ra với vẻ mặt khá hứng thú với thứ gì đó, nhưng sâu trong mắt của cô lại không có lấy nổi một gợn sóng mà chỉ yên ả như mặt hồ nước tĩnh .

Vén màn bước ra, Long Quân Dao liền bắt gặp Long Thần Vũ và phụ thân đang đứng cách cô không xa. Cô khi này bước đến gần bên cạnh của hai người rồi nhờ họ cho tập trung các vị phó tướng và những người có chức vị vào trong trại.

Sau khi làm theo lời của Long Quân Dao, bên trong lều lúc này những người có chức vị đều đã có mặt. Còn cô khi này quay sang nhìn tên ngồi trên ghế rồi đá nhẹ vào chân hắn nhằm nhắc nhở.

“Giờ đã tập trung đầy đủ mọi người rồi đấy! Ngươi có gì thì nói cho tất cả cùng nghe nào!”

Tên nam nhân vẫn còn bị trói trên ghế, hắn ngước mắt lên nhìn Long Quân Dao một cái rồi bắt đầu mở miệng nói.

Không biết trong lúc ở bên trong lều không còn một ai thì Long Quân Dao đã nói gì với hắn, mà lúc này tên thích khách bỗng thành thành thật thật nói ra tất cả.

Hắn ta vốn là thị vệ thân cận của tên Lãnh Nam, và chuyện ngày hôm nay cũng chính là do vương gia ra lệnh sai khiến hắn làm.

Tuy nói Lãnh Nam chính là kẻ ra lệnh nhưng ai mà chả rõ người thực sự đứng sau là ai cơ chứ.

Còn về phần miếng ngọc bội thì chẳng qua là do hắn một lần nhặt được sau khi bàn bạc công việc với vương gia. Biết rõ là ngọc của công chính nhưng do một phần quá bận rộn nên hắn vẫn chưa có thời gian trả nó lại.

Nghe đến đây, khi biết được tiểu nữ nhà mình bị công chính nhắm đến thì Long lão tướng quân rất giận dữ, ông còn muốn ngay lập tức phi ngựa quay trở về kinh thành trong đêm để triệu kiến hoàng thượng, và hỏi cho rõ lý do vì sao lại muốn trừ khử con gái ông.

Để ngăn cản phụ thân của mình làm bậy, Long Quân Dao đã phải cùng Long Thần Vũ dùng mọi cách mới có thể xoa dịu cơn giận của ông.

Còn về những người có mặt bên trong quân doanh thì bọn họ đều là huynh đệ đã vào sinh ra tử hàng vạn lần với hai cha con Long gia nên biết được chuyện cũng rất bất bình.

Trong lúc mọi người đang ồn ào sôi nổi tranh luận thì Long Quân Dao khẽ khom người xuống kê sát miệng bên tai của người đang bị trói trên ghế rồi thì thầm:

“Làm tốt lắm! Ngươi yên tâm! Long Quân Dao này nói được thì làm được. Thế nên, tất cả những chuyện còn lại trông cậy vào ngươi. Nhưng ta nói trước, nếu như người dám làm sai theo những gì ta đã nói thì đừng có trách vì sao biển xanh lại mặn.”

“N-ngươi! Đồ ác nữ!” Tên thích khách nghiến răng nghiến lợi đáp lại.

“Quá khen!”

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Sau khi cho tất cả giải tán, Long Quân Dao không quên cho người canh chừng nghiêm ngặt cái tên thích khách kia, và cho người gần như luôn phải để mắt đến hắn.

Xong bước đầu tiên, Long Quân Dao khi này ngồi xuống bàn bạc với Long lão tướng quân và Long Thần Vũ về một số việc.

Cô đã mất rất nhiều thời gian và nước bọt để thuyết phục phụ thân của mình. Khi đã đạt mục đích của bản thân thì Long Quân Dao lúc này liền cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Quay trở lều trại của bản thân để nghỉ ngơi, Long Quân Dao đang ngâm mình trong làn nước ấm nhưng trong đầu vẫn không ngừng suy nghĩ.

Theo như cốt truyện chính, thụ chính đã vất vả lắm mới có thể gán ghép cho đại ca Long Thần Vũ của nguyên chủ vào cái tội thông đồng với địch.

Với vai trò là một nữ phụ, nguyên chủ ngày trước nằm không cũng dính đạn. Thậm chí đến khi chết, nàng ấy vẫn không hề biết bản thân đã phạm phải tội gì để phải gánh chịu những tội nghiệt được cho là kinh khủng nhất thời bấy giờ. Vậy nên, nay Long Quân Dao cô đến thay thế nguyên chủ giúp thụ chính bớt vất vả vậy.

Nguyên chủ vốn không phải là nữ phụ ác độc nhưng... nếu như thụ chính đã nhận định nữ nhân tên Long Quân Dao là một ác nữ, vậy thì cô càng phải hoàn thành thật tốt vai trò của một nữ phụ độc ác.

Dứt dòng suy nghĩ, Long Quân Dao bước ra khỏi thùng gỗ lớn rồi đưa tay với lấy cái khăn lớn bao trùm cả thân thể lại.

Chỉ vừa mới mặc lại y phục thì khi này chợt có một thứ gì đó chui vào bên trong lều trại.

Tiếng rù rù của chim bồ câu vang lên từ sau lưng của Long Quân Dao, cô khi này chậm rãi tiến đến nâng con vật không ngừng kêu lên âm thanh rù rù.

Nhìn xuống phía dưới chân của bồ câu thì cô liền thấy một mảnh giấy nhỏ được cuộn tròn rồi cột lại ở cái chân nhỏ.

Tháo sợi dây ra, Long Quân Dao mở tờ giấy ra để xem bên trong viết gì thì chợt nhận ra là nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo của Hoa Nhi.

“Bọn họ muốn trừ khử người. Xin hãy cẩn trọng!”

Xem xong nội dung bên trong tờ giấy, Long Quân Dao chỉ nhẹ mỉm cười rồi nhanh chóng phi tang đi tờ giấy ấy.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Kể từ khi nhận được tờ giấy ghi lại vài dòng ngắn ngủi của Hoa Nhi thì Long Quân Dao dường như cũng chẳng nhận được bất cứ thứ gì khác nữa.

Tuy cảm thấy có gì đó bất thường, nhưng cô vẫn là cố nén những cảm giác xấu xuống mà tiếp tục làm theo các kế hoạch mà bản thân đã vạch ra trước đó.

Long Quân Dao ở ngoài biên cương được một năm thì bỗng bên trong kinh thành và lẫn ở hoàng cung chợt nổi lên vài lời đồn thất thiệt.

Tất cả mọi người, từ trên phố đến những ngỏ ngách bên trong cung đều truyền tai nhau rằng hoàng hậu nương nương đã tử trận trên chiến trường.

Và những lời đấy ngày càng được nhiều người truyền tai nhau đi một lúc xa hơn và cuối cùng là đến tai Lãnh Viêm.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

*Góc nhỏ PR: Dành để PR cho bộ tiểu thuyết mới thuộc thể loại tận thế, hành động, viễn tưởng của tôi. Bộ truyện mới có tên "Sinh Tử Trận Ở Tận Thế: Thế Giới Ảo". Mọi người có hứng thú thì tìm đọc ủng hộ nhé.