Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về

Chương 67

Lục Tiểu Na bị người chị gái song sinh, cũng chính là nữ chính mới vừa xuyên đến Lục Tiểu Mỹ đẩy vào chỗ chết.

Cô nàng Lục Tiểu Na khi đấy sốc đến mức rơi cả nước mắt khi chứng kiến sự tuyệt tình của chị gái ruột khi đối xử với chính mình.

Còn Lục Tiểu Mỹ, sau khi chờ vào lúc hỗn loạn nhất, lúc mà không ai chú ý đến tình hình xung quanh thì cô đã ra tay đẩy nữ chính cũ của bộ tiểu thuyết này vào bầy xác sống đang hung hăng lao đến.

Và khi đã thoát ra khỏi cái hang động thì Lục Tiểu Mỹ vẫn không hề cảm thấy một chút gì gọi là tội lỗi hay hối hận cả.

Bởi vì, ngay từ lúc đầu, ngay từ khi vừa xuyên đến thì mục đích ban đầu của Lục Tiểu Mỹ đã là muốn giết chết Lục Tiểu Na như cách mà Lục Tiểu Na đã đẩy chủ nhân của thân thể mà Lục Tiểu Mỹ đang trú ngụ vào chỗ chết.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Cả nhóm người của Trình Ngũ và Lục Tiểu Mỹ sau khi thoát khỏi cái hang động chết tiệt kia với cả bầy xác sống thì họ rất vui mừng.

Khi mà đã thoát thân và cảm thấy có vẻ tình hình đã ổn, thì lúc này nam chính mới chú ý đến sự mất tích của Lục Tiểu Na.

“Tiểu Mỹ, Tiểu Na đâu?” Giữa mày của Trình Ngũ vẫn còn cau chặt, hắn vừa thở hồng hộc vừa quay sang hỏi nữ chính Lục Tiểu Mỹ.

“Tiểu Na? Chẳng phải em ấy luôn ở phía sau chúng ta sao?” Lục Tiểu Mỹ bày ra vẻ mặt mờ mịt như thể thực sự không hề hay biết gì.

“Cái gì? Tiểu Na em ấy luôn đi bên cạnh em cơ mà?” Mi tâm của Trình Ngũ càng lúc càng cau chặt.

“Không thể nào! Khi nãy tình hình hỗn loạn nên em không có chú ý cho lắm. Chẳng phải em ấy luôn chạy phía sau chúng ta ư? Em cứ nghĩ...” Lục Tiểu Mỹ mặt biến xanh tỏ ra hoảng loạn nói.

“...” Trình Ngũ khi này dường như bất lực nên không nói một lời nào mà chỉ ngửa mặt lên trời rít lên một hơi.

Khi ổn định tâm tình hơn thì Trình Ngũ mới nhăn mày nói ra một câu:

“Có lẽ Tiểu Na em ấy...”

“Có thể Tiểu Na đã chạy không kịp và đã bị bầy xác sống...” Tiểu Đồng khi này cũng bắt đầu nhăn nhó ra vẻ thương xót rồi phụ họa cho lời nói của Trình Ngũ.

Nghe đến đây, Lục Tiểu Mỹ rất xuất sắc mà thể hiện ra bộ dạng đầy đau khổ, thống khổ khi mất đi người thân.

Vẻ mặt của cô ta khi đó tỏ ra không dám tin, hai mắt từ từ phiếm hồng, nước mắt cũng bắt đầu ứa ra rồi lăn xuống đôi gò má. Lục Tiểu Mỹ lúc này trở nên nức nở mà nói:

“Không thể nào! Tiểu Na sẽ không có việc gì đâu! Trình Ngũ, hay là chúng ta quay lại đó tìm Tiểu Na đi.”

“Tiểu Mỹ, bình tĩnh đi! Có thể em ấy đã... chúng ta bây giờ có quay lại thì cũng chẳng được gì ngoài nộp mạng cho lũ xác sống ấy cả.” Trình Ngũ rầu rĩ ôm lấy Lục Tiểu Mỹ trấn an rồi nói tiếp: “Kể cả là có nhóm dã thú của Long Quân Dao ở lại thì cũng chưa chắc đã kịp thời cứu em ấy, bởi vì bọn họ đứng cách chúng ta khá xa, nên phần trăm sống sót của Tiểu Na có lẽ là...”

Trình Ngũ vẫn còn ậm ừ chưa nói hết câu thì nữ chính Lục Tiểu Mỹ đã bắt đầu òa lên khóc huhu vô cùng thảm thương.

Đối mặt với sự thương tâm và mất mác của Lục Tiểu Mỹ, nam chính khi này không biết nên làm gì khác ngoài ôm lấy cô rồi dỗ dành như thể đang dỗ ngọt trẻ con.

Sau khi mà nam chính dỗ nữ chính nín khóc thì cả nhóm người lại tiếp tục lên đường để rời khỏi cánh rừng.

Đi được tầm thêm vài giờ thì quả thật bọn họ đã đến được ngoài bìa cánh rừng, lúc này cả nhóm người vẫn còn sống sót bắt đầu trở nên vui mừng như điên mà ôm chầm lấy nhau hoan hô.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Quay lại về phần của Lục Tiểu Na.

Sau khi bị người chị song sinh tuyệt tình đẩy vào chỗ chết thì cô nàng cũng dường như đầy tuyệt vọng cùng thất vọng mà buông xuôi.

Cứ ngỡ lần này bản thân không thể nào thoát được thì chợt từ phía sau lại xuất hiện một cánh tay đỡ lấy phần eo của Lục Tiểu Na cô, rồi ôm trọn cô nàng vào lòng.

“Khóc cái gì cơ chứ! Cô ta không đáng để em rơi nước mắt!”

Lúc này từ phía trên đỉnh đầu của Lục Tiểu Na phát ra giọng nói trầm trầm quen thuộc của cái hắc lang kia.

Lục Tiểu Na hai mắt vẫn còn ướt đẫm nước mắt ngước lên nhìn người đang ôm chính mình.

Hai mắt của cô nàng lúc ấy bị nước mắt làm cho nhòe đi và hình ảnh của người kia cô nàng cũng chẳng thể nhìn rõ ràng được.

Long Quân Dao nhìn gương mặt lấm lem nước mắt của Lục Tiểu Na thì cảm thấy có chút xót xa mà đưa tay lau đi mấy giọt nước mắt lớn.

“Em khóc trông thật xấu! Vẫn là lúc cười trông xinh đẹp hơn.” Nói xong thì Long Quân Dao hiếm hoi nở nụ cười hiền hòa nhìn người trong lòng.

Đối mặt với ánh mắt, nụ cười của người đang ôm lấy chính mình, Lục Tiểu Na khi đó dường như cảm thấy cuối cùng vẫn còn một người để cho mình dựa vào, và rồi cô nàng lại tiếp tục khóc lớn.

Sau khi đã khóc chán chê, Lục Tiểu Na giọng nói vẫn còn đầy nghẹn ngào rồi ngước lên nhìn Long Quân Dao mà hỏi:

“Có phải tôi rất đáng chết không? Bởi vì đáng chết nên chị ấy mới đối xử với tôi như vậy.”

“Không, không có, em không phải đáng chết mà là đáng yêu. Cô ta xấu xa nên mới nói những lời đó với em.” Long Quân Dao đứng trước câu hỏi hốc búa của Lục Tiểu Na nên cũng chẳng biết phải trả lời như thế nào mới ổn.

“Không phải, chị ấy không có xấu xa, có lẽ là do tôi thực sự đáng chết.” Nói đến đây thì Lục Tiểu Na lại một lần nữa mà mếu máo khóc lớn.

Lục Tiểu Na lúc này vừa khóc vừa nép vào lòng ngực của Long Quân Dao, hai tay của cô nàng nắm chặt ngực áo của đối phương đầy đau lòng mà nức nở khóc.

Nhìn thấy dáng vẻ có thể người trong lòng vẫn còn muốn khóc thêm một lúc nữa, nên Long Quân Dao cũng chẳng dám động đậy mà chỉ yên lặng ôm lấy cô nàng vào lòng, còn một tay thì không ngừng xoa xoa mái tóc của Lục Tiểu Na.

Vừa xoa đầu dỗ dành, an ủi người thương trong lòng, Long Quân Dao khi đấy cả gương mặt đã biến đen, đôi đồng tử huyết sắc cũng ánh lên vài tia lạnh lẽo đầy sự chết chóc.

“Lục Tiểu Mỹ ơi Lục Tiểu Mỹ, tốt nhất cô nên sống cho tốt vào khoảng thời gian này đi.” Gương mặt của Long Quân Dao bị bao phủ bởi một tầng sương lạnh, và trong đầu cô khi này hàng loạt những suy nghĩ về chết chóc đầy đáng sợ lần lượt hiện lên.

Cùng lúc ấy, ở phía sau lưng của Long Quân Dao vang lên một chấn động vô cùng lớn.

“Ầm!” một phát, hàng loạt cái xác sống đang cố phá bỏ bức tường vững chắc của A Hắc tạo nên đang chắn ở phía sau của Long Quân Dao bị một loạt tia sét lớn đánh xuống khiến cho bọn chúng cháy đen.

Bầy xác sống này vừa bị hạ thì từ bên ngoài lại có thêm một bầy xác sống khác tràn vào.

Nhưng chưa vào được giữa hang thì bọn nó liền bị một phần thân dài ngoằng, to lớn và trơn nhẵn của Trùng Nhỏ quất mạnh khiến cho chúng nó thân thể đứt làm đôi. Và sau đó, Trùng Nhỏ há miệng ra khạc ra một đống lửa lớn thiêu cháy bọn nó.

Khi đã hạ được bầy xác sống thứ n thì A Hắc liền tạo ra một bức tường cứng rắn nhất mà chắn lại cái lỗ hổng lớn ở cửa hang và chặn luôn nhóm xác sống bên ngoài.

Sau khi hoàn thành hết tất cả nhiệm vụ, cả nhóm thú ngay lập tức quay trở về mà đứng ở xung quanh lão đại của bọn chúng là Long Quân Dao.