Nam Chính Câu Dẫn Ta

Chương 33

Thời gian còn lại, Sở Nghiêu Nghiêu sống ở Vân Trung Thành có thể nói là như cá gặp nước. Từ sau khi xuyên thư, nàng chưa từng thoải mái như thế.

Chỗ ở của Mộc Lưu Vân rất lớn, lớn đến mức có đi loanh quanh bên trong, chỉ cần Mộc Lưu Vân không cố ý tìm đến nàng thì hai người sẽ không gặp mặt.

Không chỉ Mộc Lưu Vân không tìm đến nàng, trong mấy ngày này, Tạ Lâm Nghiễn cũng không biết chạy đi đâu. Hàng ngày, nàng trừ ăn với ngủ, thì là ngâm trong thư viện… Chính xác ra nên gọi là Tàng Thư Các.

Buổi sáng đến Tàng Thư Các xem sách, vừa nhìn vừa ghi chép lại, buổi chiều căn cứ vào nội dung buổi sáng học luyện tập, buổi tối vẽ kết cấu rubik cho Mộc Lưu Vân. Sở Nghiêu Nghiêu phảng phất lại trở về những ngày ngâm mình trong thư viện trường đại học. Hơn nữa còn không có ai tranh chỗ với nàng, thật sự là quá vui vẻ.

Nhắc đến việc nàng đang học trận pháp kỳ thật cũng rất đơn giản. Theo nguyên lý mà nói, có chút giống toán học kết hợp với vật lý, đối với người chuyên toán như nàng mà nói rất dễ hiểu. Có đôi khi Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy còn không khó như lúc học đại học, chỉ là hệ thống khác nhau mà thôi. Lúc lập trận pháp càng làm cho Sở Nghiêu Nghiêu có cảm giác giống toán hình.

Trải qua mấy ngày học tập, Sở Nghiêu Nghiêu có chút hối hận ngày đó không xin Tạ Lâm Nghiễn một ít nguyên liệu lập trận pháp, lý luận học một đống, ngày nào cũng vẽ trận pháp trên giấy, khổ nỗi trên tay không có nguyên liệu, không cách nào thực hành thực tế được.

Như là nghe được tiếng lòng của nàng, ngày thứ hai, nàng liền đụng phải Khâu Nguyệt Đường ở Tàng Thư Các. Hắn ngồi ở trên xe lăn, cầm một cái ngọc giản mà nhìn, có dáng vẻ năm tháng tĩnh lặng, một đời bình yên.

Khâu Nguyệt Đường kỳ thật trông cũng rất đẹp, xét tướng mạo tuyệt đối không thua Tạ Lâm Nghiễn, nhưng khí chất của hắn và Tạ Lâm Nghiễn rõ ràng bất đồng. Tạ ma đầu mặc dù là ma đầu giết người như ngóe, nhưng nhìn bề ngoài hoàn toàn không nhìn ra, không cười thì giống kiếm tiên thanh lãnh không nhiễm bụi trần, cười rộ lên thì giống như kiếm khách thiếu niên trượng kiếm thiên nhai, vô cùng mê hoặc. Hơn nữa tuy Khâu Nguyệt Đường cũng mặc bạch y, lại không hề có cảm giác phấn chấn, mà giống một thư sinh yếu đuối hơn. Khiến cho người ta lo lắng liệu gió thổi lớn một chút hắn có bị gió thổi ngã hay không.

Sau khi Khâu Nguyệt Đường vào Tàng Thư Các thì chú ý tới Sở Nghiêu Nghiêu, mỉm cười đặt ngọc giản trong tay xuống, gật đầu với Sở Nghiêu Nghiêu: “Đệ muội.”

Sở Nghiêu Nghiêu vẫn cảm thấy trong Vân Trung Thành này chỉ có Khâu Nguyệt Đường là giống người bình thường nhất. Chỉ là không biết hắn là bị bệnh gì, tu tiên giả vậy mà còn cần ngồi xe lăn.

“Tỷ phu cũng đến đọc sách sao?” Sở Nghiêu Nghiêu cười hàn huyên với hắn.

“Không.” Khâu Nguyệt Đường lắc đầu: “Ta tới tìm muội.”

Trước khi Sở Nghiêu Nghiêu tỏ vẻ nghi hoặc, Khâu Nguyệt Đường đã khoát tay, bạch quang chợt lóe, mặt đất lập tức xuất hiện một đống ngũ thải ngọc thạch và bàn trận kỳ trống rỗng. Ngọc thạch này chính là nguyên liệu dùng để thiết lập trận pháp.

Ở đây, có hai cách để bày trận pháp, một loại là lợi dụng ngọc thạch chứa linh khí, căn cứ vào ngũ hành vận chuyển mà bày ra trận pháp đơn giản. Còn có một loại chính là dùng linh khí đem trận pháp đồ khắc ở trong bàn trận kỳ, gặp nguy hiểm thì chỉ cần cắm trận kỳ ở vị trí tương ứng, thao tác trận bàn là được. Người không hiểu trận pháp, đa số sẽ đi mua bàn trận kỳ tốt, thao tác đơn giản là được. Mà người tinh thông trận pháp thì thích dùng ngọc thạch, thủ động bày ra một cái trận pháp, nếu gặp tình huống đột ngột phát sinh còn có thể thay đổi vị trí ngọc thạch để thay đổi quỹ tích trận pháp.

“Những thứ này đều là cho ta sao?” Sở Nghiêu Nghiêu không chắc chắn mà nhìn Khâu Nguyệt Đường.

Khâu Nguyệt Đường gật đầu.

Sở Nghiêu Nghiêu không dám nhận nay, nàng hỏi: “Cần ta làm cái gì ư?”

Cái gọi là vô công bất hưởng lộc, cũng không thể khi không lấy đồ của người ta.

“Coi như là thay Lưu Vân nhận lỗi với muội chuyện ngày đó.”

Sở Nghiêu Nghiêu do dự một chút, cuối cùng cũn không chối từ. Nàng thật sự cần những thứ này, nàng thu nguyên liệu, lại lấy một chồng giấy từ trong ngọc ban chỉ ra đưa cho Khâu Nguyệt Đường, nói: “Đây là bản vẽ khối rubik ta vẽ mấy ngày nay, tầm khoảng ba bốn ngày nữa thì có thể vẽ xong toàn bộ.”

Khâu Nguyệt Đường tiếp nhận gật đầu: “Làm phiền rồi, ta sẽ chuyển lại cho Lưu Vân.”

Sau khi kết thúc đối thoại, Sở Nghiêu Nghiêu liếc trộm Khâu Nguyệt Đường vài lần. Hắn ngồi ở trên xe lăn, dáng vẻ an nhàn, nhìn bên ngoài cũng không nhìn ra được chân hắn bị thương thế nào.

Khâu Nguyệt Đường chú ý tới ánh mắt của Sở Nghiêu Nghiêu: “Đệ muội cảm thấy hứng thú với thương thế trên chân ta.”

Sở Nghiêu Nghiêu xác thật cảm thấy hứng thú, nhưng nếu nói lời này ra tì quá mạo phạm, nàng nhanh chóng lắc đầu phủ định.

Mắt hắn lóe qua một vòng ý cười, giọng nói ôn hòa: “Cái này không có gì đáng ngại.”

Sở Nghiêu Nghiêu lúng túng cười. Khâu Nguyệt Đường chậm rãi đưa tay đặt lên trên đùi, tay hắn trắng muốt như ngọc, lại gầy quá mức, khớp xương nhô lên, người trắng bệch như bị bệnh.

“Chân của ta, là vì cứu Lưu Vân mà bị thương.” Hắn mở miệng, tầm mắt nhẹ nâng lên nhìn về phía Sở Nghiêu Nghiêu, có chút ý vị thâm trường.

Sở Nghiêu Nghiêu không biết nên trả lời như thế nào, nhìn Khâu Nguyệt Đường có vẻ muốn kể lại chuyện xưa với nàng? Loại chuyện thương tâm này, nàng cũng không dám hỏi nhiều, sợ không cẩn thận chọc giận người ta.

Ý cười trong mắt Khâu Nguyệt Đường càng đậm: “Khi ta mới quen Lưu Vân thì nàng đang bị thiên đạo đuổi giết, vì cứu nàng, ta dùng chân ta đổi cho nàng một mạng, mang nàng đến nơi này ẩn cư mới tránh được tầm mắt của thiên đạo.”

Ánh mắt Sở Nghiêu Nghiêu chớp động, trong lòng nàng sinh ra một suy đoán rất quái dị: “Vì sao thiên đạo muốn đuổi giết nàng?”

“Đương nhiên là bởi vì… Tạ Lâm Nghiễn.”

Quả nhiên là thế, nhịp tim Sở Nghiêu Nghiêu đột nhiên gia tốc, Khâu Nguyệt Đường nói với nàng việc này là có ý gì? Nhắc nhở nàng? Cảnh cáo nàng? Sở Nghiêu Nghiêu không biết Tạ Lâm Nghiễn đến cùng muốn làm cái gì, nhưng có thể khẳng định một điều, địch nhân của hắn là thiên đạo.

“Tạ Lâm Nghiễn đắc tội thiên đạo sao?” Sở Nghiêu Nghiêu hỏi.

Khâu Nguyệt Đường cười một tiếng, nửa đùa nửa nghiêm túc nóia: “Đúng vậy, hắn đắc tội thiên đạo, thiên đạo hận không thể đem hắn phân thây vạn đoạn.”

Sở Nghiêu Nghiêu cau mày, trong lòng nàng có loại cảm giác quái dị nói không nên lời, một thứ gì đó sinh động nhưng vẫn giấu ở trong sương mù, khiến nàng vừa tò mò vừa sợ hãi. Nhiệm vụ của nàng cùng viẹc này có quan hệ gì không?

“Khâu, Khâu thành chủ.” Sở Nghiêu Nghiêu đột nhiên trịnh trọng nhìn Khâu Nguyệt Đường: “Ngài có thể nói cho ta biết một chút chuyện của Tạ Lâm Nghiễn không? Cái gì ta cũng không biết, hắn cũng không nói cho ta… Ta, ta thật sự không biết về sau sẽ phát sinh chuyện gì.” Giọng nói của nàng chân thành, có ý khẩn cầu lẫn mờ mịt với tương lai.

Sở Nghiêu Nghiêu nghĩ rất đơn giản, nếu đề tài này do Khâu Nguyệt Đường chủ động nói ra, có nghĩa hắn nhất định là muốn nói với mình chút gì đó.

Khâu Nguyệt Đường nhẹ nhàng vuốt v e y phục trên đùi, lúc này mới nói: “Chuyện của Tạ Lâm Nghiễn, ta không thể nói cho ngươi. Ta nói những thứ này là muốn nhắc nhở ngươi, địch nhân của thiên đạo sẽ không có kết cục tốt, bao gồm ta, bao gồm Lưu Vân cùng Tạ Lâm Nghiễn… Thậm chí bao gồm muội.”

“Kết cục gì?” Sở Nghiêu Nghiêu theo bản năng hỏi: “Ta sẽ chết sao?”

“Có thể còn thê thảm hơn cái chết.” Hắn hơi tạm dừng, cười nói: “Nếu muội sợ hãi, có thể nhanh chóng rời khỏi Tạ Lâm Nghiễn.”

Lại là tới khuyên nàng rời khỏi Tạ Lâm Nghiễn. Nếu nàng có thể dễ dàng rời đi, nàng còn có thể ở chỗ này đợi? Lời này Mộc Lưu Vân cũng từng nói với nàng, nhưng lần này Khâu Nguyệt Đường nói với nàng, thậm chí còn đưa bản thân ra làm ví dụ. Ánh mắt của nàng nhịn không được lại rơi vào chân của Khâu Nguyệt Đường.

“Hắn vì sao… lại cùng thiên đạo đối địch?” Sở Nghiêu Nghiêu khó hiểu, lại có chút mờ mịt: “Chẳng lẽ nói, thiên đạo không cho phép thế giới này có người xấu sao?”

Khâu Nguyệt Đường thở dài: “Mỗi người từ khi sinh ra đã bắt đầu sống ở một tấm lưới lớn vô hình. Nhân sinhhoàn toàn bị tấm lưới này chỉ dẫn, điều khiển, vĩnh viễn cũng không trốn thoát được. Cũng không phải thiên đạo không cho phép trên thế giới này có người xấu, chỉ là không cho phép có người có thể chạy thoát khỏi khống chế… Muội hiểu không?”

Sở Nghiêu Nghiêu không hiểu, nhưng lại giống như hiểu một chút.

Khâu Nguyệt Đường cười nhẹ nói: “Về sau muội sẽ rõ, ta hơi mệt chút, cáo từ trước.”

Dứt lời, không đợi Sở Nghiêu Nghiêu mở miệng, hắn liền chuyển động xe lăn rời đi.

Sở Nghiêu Nghiêu ngơ ngác đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, cho đến khi cả Tàng Thư Các chỉ còn lại mộ mình nàng thì nàng mới hồi phục tinh thần, yên lặng nhìn thoáng qua cái ngọc ban chỉ trên ngón cái của mình. Nàng đột nhiên hoài nghi đối với nhiệm vụ của mình. Hệ thống rốt cuộc là để nàng làm cái gì? Dạy Tạ Lâm Nghiễn tín nhiệm người khác? Xoay chuyển chủ đề hắc ám của Lăng Thiên Ma Tôn? Tăng độ hảo cảm? Nếu thất bại, thế giới này sẽ bị hủy diệt.

Vậy Tạ Lâm Nghiễn lại đang làm cái gì? Hắn tự hạ khóa tình cổ cho mình, cùng thiên đạo đối địch. Hắn có biết thế giới này sắp bị đảo điên không? Trong cuộc chiến của Tạ Lâm Nghiễn với thiên đạo, nàng lại có tác dụng gì? Sở Nghiêu Nghiêu cũng từng suy đoán, có lẽ nhiệm vụ của nàng và thiên đạo có quan hệ. Căn bản không phải cái hệ thống xuyên thư gì, mà là thiên đạo thông qua cách thức này để nàng ngăn cản Tạ Lâm Nghiễn. Nhưng nếu nhìn từ nhiệm vụ hệ thống cho nàng, lại giống như không đau không ngứa, căn bản không có tác dụng ngăn cản. Nàng thở dài, hiện tại nàng biết quá ít thông tin, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.

Trong mật thất của Tàng Thư Các.

Mộc Lưu Vân ngồi ở trước một cái gương, hình ảnh trong gương chính là cảnh tượng trong Tàng Thư Các. Trong góc mật thất, thanh niên bạch y khoanh tay trước ngực dựa sát tường, khuôn mặt ẩn trong bóng tối, thấy không rõ vẻ mặt, góc áo cũng nhiễm một vòng âm trầm. Đợi sau khi Khâu Nguyệt Đường rời đi, Mộc Lưu Vân nâng tay phất tay áo, hình ảnh trong gương liền biến mất. Nàng ta quay đầu nhìn về phía Tạ Lâm Nghiễn hỏi: “Ngươi cảm thấy như thế nào?”

Tạ Lâm Nghiễn lúc này mới ngẩng đầu, thần sắc lãnh đạm: “Nàng không phải giả vờ, nàng hoàn toàn không biết về thiên đạo.”

“Cho nên, ngươi cho rằng, không phải nàng ta dụng tâm kín đáo?”

“Không.” Tạ Lâm Nghiễn lắc đầu: “Nàng thích ta.”

Mộc Lưu Vân nghẹn một chút: “Từ đâu mà khẳng định?”

Tạ Lâm Nghiễn nhấc mí mắt lên liếc nhìnMộc Lưu Vân một chút, giọng nói có chút quái dị: “Ta đây cũng không cần phải nói tỉ mỉ với tỷ tỷ chứ.”

Mộc Lưu Vân cười một tiếng: “Cho nên ngươi thật sự tính toán giữ nàng một mạng? Cái này cũng không giống ngươi?”

“Nàng rất đơn thuần, ta cũng không đến mức bị nàng lừa.” Tạ Lâm Nghiễn rất khinh thường: “Thiên đạo hẳn là mượn mệnh số không giống bình thường của nàng cùng phần tâm tư kia, cố ý sắp xếp nàng ở bên cạnh ta… Việc này ta tự có tính toán, không đến lượt người khác nhúng tay.”

Tay hắn giấu trong ống tay áo chầm chậm nắm chặt, đợi đến khi giải đồng sinh cộng tử chú, hắn chắc chắn gi ết chết Sở Nghiêu Nghiêu không lưu tình. Ánh mắt của hắn lưu chuyển, rơi trên người Mộc Lưu Vân, ánh mắt lạnh lẽo: “Ngược lại là tỷ tỷ ngươi, mấy trăm năm không thấy, lại cũng học được lòng dạ độc ác giống như ta, biết rõ nàng là người của ta còn muốn xuống tay với nàng. Muốn đánh nhau có thể nói thẳng, ta không ngại đem tòa cung điện này của ngươi phá hủy.”

Mộc Lưu Vân lại mím môi, không biết đang nghĩ cái gì.

Khóe môi Tạ Lâm Nghiễn có ý giễu cợt: “Khí huyết giảm sút, kinh mạch bế tắc. Mộc Lưu Vân, vị phu quân kia của ngươi còn có thể sống bao lâu? Ba tháng, hay là ngắn hơn?”

“Không liên quan tới ngươi.” Đề cập đến Khâu Nguyệt Đường, giọng nói của Mộc Lưu Vân cũng lạnh xuống.

Tạ Lâm Nghiễn lại không bỏ qua nàng: “Tỷ tỷ, mấy năm nay ngươi đang làm gì? Ta quả nhiên không thể tưởng được ngươi có thể làm ra chuyện thế này. Mộc Lưu Vân không phải để ý những thứ có bề ngoài tươi sáng tráng lệ nhất sao? Không phải thích đứng ở trên đầu đạo đức nhất sao? Hiện giờ sao lại biến thành dáng vẻ đáng ghê tởm này.”

Hắn thoáng ghé sát vào, hít vài cái, cười sặc sụa: “Ta nói sao từ xa đã ngửi thấy mùi hương làm người ta buồn nôn như vậy, hóa ra xuất phát ở chỗ này. Mộc Lưu Vân, ngươi thật khiến ta ghê tởm.”

Mộc Lưu Vân cũng không vì vậy mà tức giận, thần sắc của nàng vẫn lạnh lùng như cũ: “Ngươi tự lo cho mình trước đi.”

Sở Nghiêu Nghiêu ở Tàng Thư Các bảy ngày. Ngày thứ bảy, đến tối nàng thu thập xong đồ đạc liền đi về phía phòng cho khách. Trong hành lang treo minh nguyệt thạch, màn đêm vừa xuống liền tản ra ánh sáng nhàn nhạt, chiếc hành lang gỗ ra một mảnh sắc lạnh.

Rẽ trái rẽ phải, xa xa nàng liền nhìn thấy phòng của mình đèn đuốc sáng trưng. Sở Nghiêu Nghiêu hơi hoài nghi, nhưng nàng rất nhanh lại sáng tỏ, bước vài bước lên, đẩy cửa ra, quả nhiên liền thấy Tạ Lâm Nghiễn đang ngồi ở bên bàn trà, tay cầm bút lông nghiêm túc viết cái gì đó. Sở Nghiêu Nghiêu đi vào rồi hắn cũng không liếc nhìn một cái.

Nàng rón rén đóng cửa lại, chậm rãi đi đến sau lưng Tạ Lâm Nghiễn nhìn xem hắn viết cái gì. Vừa thấy nàng liền kinh ngạc. Tạ Lâm Nghiễn vậy mà đang vẽ bùa, trên bút lông chấm chu sa, vẽ trên ột lá bùa màu vàng. Mỗi một nét đều tỏa ra linh khí nhàn nhạt, sau khi vẽ xong một lá bùa, Tạ Lâm Nghiễn lật tay thu bút. Sở Nghiêu Nghiêu đang chuẩn bị khen hắn một phen, ngay sau đó, lá bùa kia lại tựa như bị trúng tà, tự nhiên dựng lên trong không khí, chớp mắt một cái liền biến thành một bãi tro tàn. Lửa này thiêu thật có tiêu chuẩn, trừ lá bùa ra, trên bàn không lưu lại một chút dấu vết cháy xém nào.

Dựa theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết của Sở Nghiêu Nghiêu mà nói, cái này tựa hồ là… thất bại.

Tình huống thật xấu hổ. Thật lâu, Tạ Lâm Nghiễn mới ngẩng đầu, ánh mắt âm trầm nhìn về phía nàng: “Nếu không phải ngươi đột nhiên xuất hiện quấy rầy ta, ta cũng sẽ không thất bại.”

Sở Nghiêu Nghiêu: “…”

Cái nồi này nàng không đeo, trong nguyên tác không ít lần nahwsc tới Tạ Lâm Nghiễn không am hiểu vẽ phù lục. Hiện giờ tu vi hắn cao, có thể vẽ ra mấy tấm phù lúc cấp thấp, nhưng nếu muốn vẽ loại cấp cao thì khả năng thất bại lại rất lớn. Cũng không phải vì Tạ Lâm Nghiễn ngốc, chủ yếu là vấn đề tư chất của hắn, kiếm đạo thiên tài, linh khí trời sinh tinh thuần bá đạo, không cần vẽ phù lục nhiều linh khí có tính công kích lớn như vậy, không cẩn thận sẽ khống chế không tốt, dẫn đến linh khí trên phù lục quá nhiều mà tự cháy.

Trong tứ đại môn phái chính đạo có Điểm Chu Môn chuyên dùng phù lục, không ít lần đã cười nhạo Tạ Lâm Nghiễn. Đương nhiên, việc bọn họ cười nhạo cũng đụng chạm đến rất nhiều kiếm tu ở Ngọc Hành Sơn, cho nên quan hệ của Ngọc Hành Sơn và Điểm Chu Môn vẫn luôn không tốt. Ánh mắt Sở Nghiêu Nghiêu quét về phía những phù lục đã vẽ xong ở trên bàn, chỉ có ba cái, phẩm cấp đều rất kém, mỏng manh nằm lên bàn, trông có chút keo kiệt.

Tạ Lâm Nghiễn cũng chú ý tới ánh mắt của Sở Nghiêu Nghiêu. Hắn “Hừ” một tiếng, đập bút lông lên bàn, đứng dậy kéo Sở Nghiêu Nghiêu qua, không cho giải thích gì mà đè vai đặt nàng xuống ghế, giọng nói mang uy hiếp: “Ngươi vẽ.”

Dứt lời liền nhét bút lông vào trong tay nàng.

“Ta làm sao vẽ phù lục được?”

Sở Nghiêu Nghiêu quay đầu nhìn Tạ Lâm Nghiễn, toàn thân đều viết không nguyện ý.

Tạ Lâm Nghiễn từ phía sau tiến lại, tay trái ấn vai nàng, tay phải đặt trên mu bàn tay của nàng: “Ngươi không biết, ta có thể dạy ngươi.”

Sở Nghiêu Nghiêu: “…”

Nàng vừa liếc nhìn ba tấm phù lục cấp thấp nằm trên bàn kia vừa tự nói trong lòng, như thế này còn đòi dạy nàng? Có thể dạy được không?

Tạ Lâm Nghiễn hiển nhiên nhìn thấu tâm tư của nàng, hắn hừ một tiếng, tay đặt ở mu bàn tay của Sở Nghiêu Nghiêu tăng thêm vài phần lực đạo. Cùng lúc đó, linh khí từ đầu ngón tay hắn đi ra, chậm rãi chảy vào mu bàn ta của Sở Nghiêu Nghiêu, theo kinh mạch bao lấy toàn bộ tay phải của nàng. Sở Nghiêu Nghiêu thật bị dọa, nàng lùi mạnh về sau, muốn tách khỏi lại tự va vào trong ngực Tạ Lâm Nghiễn, lồ||g ngực của hắn thuận thế áp ở sau lưng của nàng, vây nàng ở bên bàn.

Sở Nghiêu Nghiêu ngừng hô hấp, lần trước chạm vào linh khí của Tạ Lâm Nghiễn là lần nàng bị hắn gi ết chết, linh khí thô bạo nháy mắt làm vỡ nát tâm mạch của nàng. Lúc này đây, linh khí của hắn tuy rằng không mang sát khí nhưng vẫn khiến Sở Nghiêu Nghiêu kinh hãi. Linh khí Tạ Lâm Nghiễn nóng hơn so với trong tưởng tượng, làm cho người ta nghĩ không ra, vì sao ma đầu lãnh khốc vô tình này lại có linh khí chí thuần chí nhiệt như vậy.

Tạ Lâm Nghiễn cười nhạo một tiếng: “Ngươi sợ cái gì? Tuy tại hạ là ma tu, lại không phải tu ma đạo, sẽ không làm cho ngươi dính ma khí.”

Dứt lời, hắn liền nắm chặt tay Sở Nghiêu Nghiêu, khống chế bút lông vẽ trên lá bùa vàng. Phù chú vài nét bút mà thành, trên lá bùa màu vàng rất nhanh liền xuất hiện một đạo chú văn rồng bay phượng múa màu đỏ, trong nháy mắt, lá bùa không như dự kiến mà tự cháy.

Tạ Lâm Nghiễn cười giễu cợt một tiếng, lại bắt đầu nói Sở Nghiêu Nghiêu: “Ngươi nghiêm túc một chút.”

“Ta nghiêm túc thế nào đây?” Sở Nghiêu Nghiêu muốn thoát khỏi tay của hắn, lại bị hắn cầm chặt hơn.

“Dùng thần thức, tập trung tinh lực, lần này dùng linh khí của ngươi viết… Còn nhớ rõ đạo phù văn vừa nãy không?”

“… Chắc nhớ.” Sở Nghiêu có chút không chắc chắn.

“Tốt.”

Tạ Lâm Nghiễn buông tay Sở Nghiêu Nghiêu ra, nhưng không đứng dậy rời đi, hắn rút ra một lá bùa vàng mới, nói với Sở Nghiêu Nghiêu: “Ngươi làm đi.”

Sở Nghiêu Nghiêu: “…”

Việc này đúng là làm khó nàng.

Nàng cau mày nhìn chằm chằm lá bùa trên bàn trong chốc lát. Thật lâu, mới nghiêng đầu nói với Tạ Lâm Nghiễn: “Dùng thần thức như thế nào… Ta không biết.”

Nàng nói nghiêm túc như vậy làm Tạ Lâm Nghiễn tức cười: “Trúc cơ kỳ mà không biết dùng thần thức… Ngươi thật đúng là…”

Lời sau đó hắn không nói hết, nhưng không nghĩ cũng biết hắn nhất định là đang cười nhạo nàng.

Tạ Lâm Nghiễn nhìn thấu sự bất mãn của Sở Nghiêu Nghiêu, hắn cười nói: “Được rồi, ta dạy cho ngươi.”

Hắn chậm rãi cúi xuống, nhẹ nhàng đặt cằm trên vai Sở Nghiêu Nghiêu: “Tập trung lực chú ý.”

Theo động tác của hắn lúc nói chuyện, hơi thở lạnh lẽo nhẹ nhàng phả trên vành tai của Sở Nghiêu Nghiêu, nàng không kìm được mà nổi da gà, lòng nói tình huống thế này nàng tập trung chú ý thế nào được. Nàng thậm chí hoài nghi là Tạ Lâm Nghiễn cố ý…

Chân mày Sở Nghiêu Nghiêu nhíu chặt hơn, thử tập trung lực chú ý vài lần, nhưng cảm giác tòin tại của Tạ Lâm Nghiễn quá mạnh mẽ, nàng không nhịn được mà chú ý hắn.

“Sở Nghiêu Nghiêu.” Tạ Lâm Nghiễn thở dài: “Muốn ngươi tập trung chú ý, không phải đặt sự chú ý ở trên người ta.”

Sở Nghiêu Nghiêu kinh ngạc, trên mặt cũng nóng lên, vì sao ngay cả cái này hắn cũng có thể phát hiện?!

“Ta, ta…” Nàng ngập ngừng, một câu cũng nói không nên lời.

“Đặt sự chú ý đặt ở đây.” Hắn nâng tay lên, ngón trỏ nhẹ nhàng đặt ở mi tâm Sở Nghiêu Nghiêu: “Không được nghĩ đến ta.”

Giọng nói của Tạ Lâm Nghiễn khàn khàn, có vài phần trêu đùa khiến Sở Nghiêu Nghiêu càng thêm quẫn bách. Ngón tay hắn thật lạnh, Sở Nghiêu Nghiêu nhịn không được run lên một chút, ngay cả hơi thở cũng nóng lên.

“Nếu không hay là…”

“Nghiêu Nghiêu.” Tạ Lâm Nghiễn cắt lời nàng: “Ngươi cũng không thể không biết dùng thần thức mãi được.”

Sở Nghiêu Nghiêu: “…”

Lời này rất có lý.

Nàng dứt khoát nhắm mắt lại, che giấu xấu hổ. Sở Nghiêu Nghiêu dựa theo cách của Tạ Lâm Nghiễn cố gắng tập trung tinh thần. Lúc đầu nàng vốn cho rằng rất khó, nhưng sau khi làm theo, nàng lại rất nhanh tìm được cách. Trúc cơ kỳ vóin có thể phóng thần thức ra ngoài, khổ nỗi Sở Nghiêu Nghiêu bận tâm Tạ Lâm Nghiễn vẫn luôn đi theo bên cạnh nàng, từ đầu đến cuối không dám thử làm cái này, sợ bị thần thức của Tạ Lâm Nghiễn phát hiện sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Tiểu tu sĩ như bọn họ, thần thức rất yếu ớt.

“Đem lực chú ý chuyển qua tay phải.” Tạ Lâm Nghiễn lại chỉ đạo ở bên tai nàng: “Phóng linh khí ra ngoài.”

Sở Nghiêu Nghiêu từng bước nghe theo, linh khí tụ tại đầu ngón tay, tập trung chuyển vào bút lông trong tay, chu sa màu đỏ vẽ trên giấy mỏng màu vàng, một đạo phù văn bao hàm linh khí rất nhanh viết xong. Trong nháy mắt, Sở Nghiêu Nghiêu cảm giác rõ ràng được có một cổ linh khí lớn từ trong đan điền của mình tuôn ra ngoài, tưới lên lá bùa tên bàn. Mỗi một bút đều lóe ra linh quang, che giấu linh khí tinh thuần.

Sở Nghiêu Nghiêu mở mắt, sắc mặt nàng có chút tái nhợt nhìn lá bùa, không hề bị cháy, điều này có nghĩa là nàng thành công? Nhưng vì sao hiện tại nàng lại thấy khó chịu như vậy, vùng đan điền truyền đến cảm giác xé rách mơ hồ, linh khí trong kinh mạch cũng bắt đầu không khống chế được. Nàng cố nén khó chịu, quay đầu nhìn Tạ Lâm Nghiễn. Hắn không nhìn nàng, ánh mắt dừng ở trên đạo phù kia, thần sắc có chút quái dị.

Sở Nghiêu Nghiêu muốn mở miệng nói chuyện, lời nói còn chưa phát ra, liền cảm thấy cổ họng có vị ngọt, tia máu theo khóe môi tràn ra. Dù là nàng phản ứng trì độn, cũng ý thức được bây giờ mình đang gặp vấn đề.

Tạ Lâm Nghiễn rốt cuộc cũng nhìn về phía nàng, ánh mắt đảo qua vết máu bên môi nàng cũng không lộ ra chút ngạc nhiên nào.

Sở Nghiêu Nghiêu cũng không phải ngốc tử, phát triển đến bước này, nàng đương nhiên nhìn ra nàng bị Tạ Lâm Nghiễn hố. Tại sao hắn lại đột nhiên chạy vào trong phòng nàng vẽ bùa, lại không hiểu được mà muốn dạy nàng sử dụng thần thức. Sở Nghiêu Nghiêu đã không còn khí lực hỏi Tạ Lâm Nghiễn, trước mắt nàng tối dần, mũi ẩm ướt, sờ lên mới phát hiện nàng đang chảy máu mũi.

Không đúng! Không chỉ là chảy máu mũi, nàng rõ ràng là thất khiếu chảy máu.

Sở Nghiêu Nghiêu quả thực khóc không ra nước mắt. Đoạn đường đi theo Tạ Lâm Nghiễn này, nàng cũng không đếm được mình bị thương bao nhiêu lần. Là một sinh viên bình thường, ngày này qua ngày khác đi vào gió mưa, còn có người nào nhớ rõ nàng sợ đau không?

Đan điền và đầu đều đau muốn nổ, Sở Nghiêu Nghiêu không chịu nổi mà té xuống, nhưng ý thức của nàng vẫn còn thanh tỉnh.

Tạ Lâm Nghiễn đỡ hông nàng bế nàng lên, bước vài bước đặt nàng lên giường. Sau đó, một cái tay lạnh như băng áp lên trán của nàng, linh khí ấm áp chậm rãi chảy vào mi tâm, hóa giải một ít đau đớn.

Sở Nghiêu Nghiêu dồn một chút sức lực cuối cùng kéo tay áo Tạ Lâm Nghiễn lại, cắn răng nghiến lợi nói: “Ngươi đúng là tên khốn kiếp, ta đau muốn chết!”