Nam Chính Hắc Hóa Lại Trùng Sinh

Chương 29

Editor+beta-er: Eirlyss

–—————

Mặc kệ là ở đời thứ nhất, hay là đời thứ hai thì sự tồn tại của Lục Chiến cũng đều phức tạp. Làm cho Lăng Việt khó có thể bỏ qua.

Đời thứ nhất, quan hệ của Hải Lan và Lục Chiến đặc biệt tốt, lúc Hải Lan và Lăng Việt chưa ở bên nhau, cô có từng nói qua, mình có một ít bạn bè khác giới, không phải quan hệ phong hoa tuyết nguyệt, chỉ là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã mà thôi.

Quan hệ của bọn họ, tốt đến mức sau khi hai người ở bên nhau, Lăng Việt vẫn luôn để ý, khó có thể không quan tâm.

Thẳng đến đời thứ hai, Lăng Việt không quan tâm nhiều đến thế giới bên ngoài, cũng không có giải trừ hôn ước với nguyên văn Hải Lan, cho nên cốt truyện vẫn phát triển như cũ, thí dụ như Tề Noãn nên gặp được những người đàn ông nên gặp, lại thí dụ như Hải Lan hắc hóa, cuối cùng chuyện cùng một người đàn ông đi thuê phòng ở khách sạn bị tung ra.

Mà người đàn ông kia, chính là Lục Chiến.

Lục Chiến tồn tại, khiến cho Lăng Việt chú ý, bởi vì đời thứ nhất có quan hệ rất tốt với Hải Lan, cho nên lúc chuyện này xảy ra, Lăng Việt đã nghi ngờ, ở đời thứ nhất, Lục Chiến đã có ý xấu với Hải Lan.

Vậy nên Lăng Việt lập tức cho người đi điều tra Lục Chiến, cuối cùng tra được, chuyện nguyên văn Hải Lan và Lục Chiến có gian tình, là bị người khác hãm hại.

Tác giả chỉ ở góc độ của cô ta miêu tả nữ phụ thành loại người ích kỷ ngoan độc, cuối cùng ở ác gặp dữ, đồng thời tác giả còn đùa bỡn cốt truyện, lúc sắp xếp lại các tình tiết, cốt truyện cũng sẽ tự mình hoàn thiện, sửa chữa các lỗ hổng, làm cho nó hợp lý hơn.

Ở đời thứ hai, cũng chính là nguyên tác, Hải Lan và Lục Chiến là trong sạch.

Người hãm hại bọn họ, chỉ là một người phụ nữ muốn Lăng Việt mà không được thôi.

Nhưng có một sự thật, đó chính là Lục Chiến có tình cảm với Hải Lan.

Là sự thật, bởi vì đến cuối cùng, người vẫn luôn ở bên cạnh nguyên văn Hải Lan, là Lục Chiến.

Đêm tối thăm thẳm, buổi tối của mùa xuân, gió vẫn lạnh lẽo như cũ.

Hải Lan vào nhà vệ sinh, sau khi rời khỏi khách sạn, lập tức gửi tin nhắn cho đồng nghiệp, nói cô đi về trước, sau khi gửi tin nhắn xong, cất điện thoại vào trong túi xách.

Lăng Việt và Tề Noãn hai người nam nữ chính này là con cưng của trời, rốt cuộc là đã trải qua chuyện gì, mới có thể biến thành bộ dáng hiện tại.

Nam chính không yêu nữ chính mà lại yêu nữ phụ, nữ chính không đợi nam chính theo đuổi, mà tự mình chủ động theo đuổi nam chính.

Cái cốt truyện quỷ quái gì vậy chứ.

Hải Lan thất thần tới bãi đậu xe, đi đến vị trí đậu xe của bản thân, bởi vì đang nghĩ tới những chuyện khác, cho nên không có chú ý tình huống xung quanh, chờ lúc đến gần, mới nhìn thấy bên trong bãi đậu xe lộ thiên tối tăm, có một người đang đứng bên cạnh xe của mình.

Lăng Việt mặc một bộ tây trang màu đen hoà vào đêm tối, trầm mặc và yên tĩnh.

Lăng Việt dựa vào đuôi xe thể thao vừa rửa của cô, nhìn cô đi tới.

Trong lúc ngẩng đầu chạm mắt với Lăng Việt, Hải Lan cảm giác được không khí có chút âm trầm.

Ánh đèn lờ mờ, bốn bề vắng lặng, không khí âm trầm, còn có gió thổi lạnh run, bất luận là cảnh tượng hay bầu không khí, đều bí ẩn giống như có tên tội phạm biến thái giết người lui tới.

Hải Lan nhận ra nguy hiểm, lùi lại hai bước nhỏ.

Lăng Việt rũ mắt xuống, nhìn Hải Lan lùi lại hai bước nhỏ, khóe miệng khẽ nhếch lên, trong nụ cười có một chút lạnh lẽo.

“Không phải anh ở đại sảnh sao, đến đây từ lúc nào vậy?” ánh mắt của Hải Lan tràn ngập đề phòng.

Trên người của Lăng Việt hiện tại phát ra tin tức, nói cho cô biết, hắn không còn là nam chính khi thì bá đạo khi thì ôn nhu nữa, mà là một người khi thì động kinh, khi thì tối tăm biến thái.

Lúc trước chỉ số nguy hiểm chỉ có khoảng ba phần, nhưng bây giờ là chín phẩy chín phần, lúc trước bất kể nguy hiểm như thế nào cũng chỉ có thể đánh người khác một cái, mà sau này, chỉ có trời mới biết hắn sẽ làm ra chuyện gì.

“Chờ em.” Lăng Việt lời ít mà ý nhiều.

Hải Lan cảm thấy hai chữ chờ em này tựa như là thể văn ngôn*, cô còn có thể dịch thành tôi chính là chờ cô ở đây, để tính sổ với cô.

*Văn ngôn (文言) hay cổ ngôn (古言)  là một loại văn chương cổ điển của Trung Quốc.

“Có chuyện gì, thì ngày mai nói, hiện tại đã trễ rồi, tôi muốn về nhà trước.”

Nói xong, Hải Lan nhìn đường đi một chút, nhìn xem làm thế nào mới có thể cách xa Lăng Việt tuyệt đối, sau đó lên xe.

Nghe vậy, Lăng Việt nâng cổ tay lên, cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, nhàn nhạt nói: “Chưa đến mười giờ, cũng không tính là trễ.”

Mười giờ đối với Hải Lan mà nói, quả thật là còn rất sớm.

Hải Lan lắc đầu: “Chỉ là tôi cảm thấy mệt mỏi, không muốn nói chuyện.”

Tìm được con đường tốt nhất, tránh xa Lăng Việt, cách hai ba mét, nhấn điều khiển từ xa mở khóa, đèn xe lóe lên một cái.

Đôi mắt Lăng Việt tối tăm âm trầm.

Vững vàng nói: “Thật sự không muốn biết vì sao anh lại chờ em?”

Tại sao hắn lại xuất hiện ở chỗ này, từ khi hắn vừa xuất hiện, Hải Lan đã đoán được.

“Có chuyện gì, thì ngày mai nói.”

Tay của Hải Lan đang muốn chạm vào tay nắm cửa xe, cổ tay đã bị Lăng Việt giữ chặt.

Lại lại lại là chiêu này.

Sao cô lại quên, các nam chính tổng tài đều có chung một loại kỹ năng, trăm phần trăm là tường đông*, bất luận là ở đâu, chỉ cần tổng tài muốn, thì bọn họ cũng đều có thể chuẩn xác tường đông, giường đông, xe đông.

*Bích Đông (壁咚) –––– Hay còn gọi là Kabe don lợi dụng tư thế dồn người khác vào chân tường, xe đông, giường đông cũng mang ý nghĩa tương tự chỉ thay đổi địa điểm.

Cổ tay bị lôi kéo, hơn phân nửa người, ngả vào xe.

Mà Lăng Việt dùng một tay bắt lấy cổ tay của Hải Lan, một tay chống trên cửa xe, vây Hải Lan vào trong đó.

Cơ thể dán sát vào nhau.

Hai người lập tức trở nên gần nhau.

“Lăng Việt” Hải Lan dùng sức muốn thoát khỏi gông cùm xiềng xích của hắn, đánh hắn, nhưng Lăng Việt vẫn không nhúc nhích, bất động như núi.

Hơi thở của hắn, sự ghen tuông của hắn, toàn bộ đều bao phủ lấy cô, đến từng lỗ chân lông trên người cô, khó lòng phòng bị.

“Có ai theo đuổi người khác như anh không?” Lăng Việt thích cô, mà không có ý đồ gì khác, điểm này, Hải Lan đã nhận ra được.

Cô không làm gì Lăng Việt hết, nếu hắn không phải thật sự cảm thấy có hứng thú với cô, sao hắn có thể tốn nhiều thời gian và tâm tư với cô như vậy.

Tuy rằng không biết từ khi nào hắn bắt đầu thích cô, nhưng tình huống hiện tại chính là như vậy.

Lăng Việt cười lạnh một tiếng: “Vậy em nói thử xem như thế nào mới là theo đuổi, âm thầm theo đuổi, từng bước từng bước một?”

Hải Lan liếc nhìn tay đang chống lên cửa xe, lại nhìn lại hắn, không che dấu được được sự tức giận.

“Cho nên anh dùng cách thức tôn trọng người khác này?” cô dùng cách thức vòng vo để đối phó hắn, nhưng hiển nhiên hắn sẽ không vòng vo đánh Thái Cực Quyền với cô.

“Không tôn trọng người khác sao?” Lăng Việt cười một tiếng, nhưng đáy mắt lại không có ý cười.

“Vậy anh nên coi như không thấy em vừa nói vừa cười cùng người đàn ông khác, cũng coi như không biết em chỉ nói chuyện lạnh nhạt với duy nhất một mình anh?”

Lời Lăng Việt nói, giống y như suy đoán của Lục Chiến, Tề Noãn chụp ảnh, hoá ra là gửi cho Lăng Việt, cũng thật sự muốn làm cho cô và Lăng Việt xảy ra hiểu lầm.

Chẳng qua, Tề Noãn căn bản không hề hiểu quan hệ của cô và Lăng Việt, cũng không hiểu Lăng Việt, loại ly gián này sẽ không làm cho Lăng Việt nảy sinh chán ghét gì với cô, mà chỉ kích thích đến hắn.

“Tôi nói cười cùng ai, không có liên quan gì đến anh hết, ngoại trừ anh là chồng chưa cưới trên danh nghĩa của tôi, thì anh còn có cái gì tư cách để quản tôi?” lời nói của Lăng Việt, làm Hải Lan đặc biệt không vui.

Cũng rất phản cảm.

“Lăng Việt, đừng ép tôi làm cho tôi nóng nảy, nếu anh ép tôi nóng nảy, tôi không chỉ cùng người đàn ông khác vừa nói vừa cười, không chừng tôi còn nhất thời kích động đi lãnh chứng với người khác, cùng người khác kết hôn sinh” cái chữ con kia, còn chưa có cơ hội nói ra.

Ở bãi đậu xe lộ thiên, một nam một nữ ôm hôn nhau.

Tề Noãn đang trốn sau một chiếc xe khác, nhìn thấy cảnh đó, không thể tin vào mắt mình, gương mặt dần dần vặn vẹo, tay nắm lại thành nắm đấm.

Rốt cuộc là sai ở đâu.

Tại sao, những chuyện xảy ra từ trước tới nay đều giống như quyển sách cô ta đọc, nhưng tại sao bây giờ Lăng Việt, lại lệch khỏi quỹ đạo.

Tại sao lại như vậy, không nên như vậy, bất luận cô ta sẽ gặp được ai, sẽ cứu ai, hay ai sẽ theo đuổi cô ta, những cái đó đều đã xảy ra, nhưng Lăng Việt người lẽ ra phải theo đuổi cô ta, thích cô ta, cưng chiều cô ta, lại làm như không thấy cô ta, ngược lại theo đuổi Hải Lan

Nhiều ngày như vậy, Tề Noãn vẫn còn mù mịt, lại không tin tưởng, hình thức ở chung của Lăng Việt và Hải Lan hoàn toàn không giống trong sách viết.

Trong sách, nữ phụ Hải Lan tâm địa độc ác, đối với Lăng Việt yêu đến chết đi sống lại, nhưng bởi vì yêu mà không được đáp lại, một hai phải hãm hại cô ta, mà Lăng Việt đối với Hải Lan không có một chút tình cảm nào, bị Hải Lan dây dưa đến thiếu kiên nhẫn.

Nhưng tình huống hiện tại hoàn toàn ngược lại, Lăng Việt chính là người dây dưa, Hải Lan là người không kiên nhẫn.

Lăng Việt hôn Hải Lan, mãnh liệt muốn cạy môi cô ra, nhưng Hải Lan lại ngậm chặt khớp hàm.

Hải Lan mở to hai mắt nhìn.

Vô cùng khiếp sợ.

Cô bị Lăng Việt cưỡng hôn, là điều cô hoàn toàn không ngờ đến, chắc là bởi vì bị câu cùng người khác lãnh chứng, kết hôn sinh con kia của cô làm cho nổi giận, chỉ nghĩ phải lấp kín cái miệng chỉ biết cậy mạnh của cô.

Trong nháy mắt này, đầu óc chỗ trống một giây, sau một giây đó, trong đầu bỗng nhiên hiện lên hình ảnh, ở ban công lộ thiên, một nam một nữ tình cảm mãnh liệt đang ôm hôn nhau, hình ảnh nhanh chóng lướt qua, nhanh đến mức làm cô không biết đôi nam nữ đó rốt cuộc là ai.

Thẳng đến ba giây sau Hải Lan mới phản ứng lại, đột nhiên dùng sức đẩy Lăng Việt ra, giơ tay lên tát thẳng một cái vào mặt hắn.

“Bang” một tiếng, trong màn đêm yên tĩnh đặc biệt rõ ràng.

Hải Lan trước nay chưa từng bị người khác đối xử như vậy, trong mắt có phẫn nộ, thậm chí ủy khuất.

Hốc mắt ửng đỏ, bởi vì khi đánh dùng sức rất lớn, cho nên tay đang run rẩy, trừng mắt nhìn Lăng Việt, dùng mu bàn tay hung hăng lau môi vài lần.

“Lăng Việt, chúng ta vĩnh vĩnh viễn viễn đều không có khả năng, tuyệt đối.” Ném xuống những lời này, Hải Lan mở cửa xe ra, trực tiếp ngồi vào, nhanh chóng lái ra khỏi vị trí đậu xe, rời đi.

Trên má Lăng Việt, năm dấu tay màu đỏ in lên rất rõ ràng.

Hắn cúi gằm mặt, ánh mắt đen như mực, sau khi lặng im nửa ngày, nâng tay lên, chạm vào gò má bị đánh, khóe miệng nhếch lên, giận quá hoá cười.

Vĩnh vĩnh viễn viễn không có khả năng

Không, ai nói cũng đều không tính.