Nam Chính Này, Tôi Không Cần!

Chương 15

Edit & Beta: Khả Duyên

Nam Ngôn từ tỉnh C trở về nhà, cô ném hành lý sang một bên rồi đi ngay vào thư phòng.

Cô nhìn thấy két sắt đang nằm ở một bên, không chút do dự đến mở nó ra, ở phía dưới két sắt có một cái hộp nhỏ kích thước bằng khổ giấy A4, bên trong cái hộp là một số giấy tờ.

Trên cùng là một cuốn sổ nhỏ màu đỏ.

Là giấy hôn thú.

Nam Ngôn lật cuốn sổ ra xem.

Trong bức ảnh cưới được dán trên nền đỏ, nguyên chủ lúc đó hai mươi tuổi đang nhìn máy ảnh mỉm cười, nhưng nụ cười thật cứng ngắc. Đứng bên cạnh cô là Thẩm Quân Cố hai mươi bốn tuổi, khuôn mặt anh không một chút biểu cảm, ở chính giữa hai người luôn có một khoảng trống nhất định.

Một chút vui mừng khi kết hôn cũng chẳng có.

Nam Ngôn thở dài một hơi, cô cất giấy hôn thú lại chỗ cũ, lấy ra một tờ giấy thoả thuận bị giấy hôn thú đè lên.

Nam Ngôn ngồi xếp bằng trên mặt đất, chăm chú xem từng dòng từng dòng nội dung của giấy thoả thuận.

Phần hiệp nghị của cuộc hôn nhân do trưởng bối an bày này là căn cứ theo nhu cầu riêng của Nam Ngôn và Thẩm Quân Cố mà lập ra.

Điều thứ nhất, cả hai bên đều không cần phải thực hiện nghĩa vụ cùng phòng* của vợ chồng, chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa.

*nghĩa vụ ấy ấy đó, mọi người đều biết rồi đó QAQ. Ai đó tìm từ nào hay ho hơn thì để lại bình luận cho mình nha.

Điều thứ hai, hai bên đều không được can thiệp vào cuộc sống riêng tư của đối phương, làm phiền đến đời sống cá nhân của đối phương.

Điều thứ ba, trong thời gian hôn nhân vẫn còn hiệu lực, hai bên không được có hành vi lăng nhăng ở bên ngoài.

Điều thứ tư, thoả thuận này sẽ mất hiệu lực sau khi cả hai ly hôn.

Chú thích: Cuộc hôn nhân này là anh tình tôi nguyện, bên A và bên B đều không thể làm trái lại hiệp nghị đã định ra.

Ở góc dưới cùng của tờ giấy, Thẩm Quân Cố đã kí tên và đóng dấu, bên cạnh là chữ kí tay của nguyên chủ.

Nhìn thời gian, là trước khi Thẩm Quân Cố đáp ứng lời của Thẩm Thiêm Chính.

Cũng chính vào thời điểm này, trước khi đồng ý với Thẩm Thiêm Chính, Thẩm Quân Cố đã đạt thành hiệp nghị với nguyên chủ, có được lời chấp thuận từ cô, nên cả hai mới cùng nhau kí tên lên bản hiệp ước này.

Nam Ngôn đem bản hiệp ước đặt sang một bên, sau đó tiếp tục lấy ra một tờ giấy thoả thuận ly hôn ở dưới đáy hộp.

Giấy thoả thuận ly hôn thoạt nhìn có chút cũ kĩ, còn có những vết nhăn nheo, các góc cạnh của tờ giấy cũng bị hư hại không ít.

Giống với các giấy thoả thuận ly hôn khác, nội dung đều có chút tương tự nhau.

Bởi vì hai người bọn họ không có con, nên nội dung bên trong bản thoả thuận ly hôn rất đơn giản dễ hiểu. Đôi bên không còn tình cảm với nhau, tự nguyện giải trừ mối quan hệ hôn nhân.

Trừ tài sản chung của hai vợ chồng, Thẩm Quân Cố còn tặng thêm cho Nam Ngôn một căn nhà và tiền chu cấp năm trăm vạn tệ.

Ở vị trí bên nhà trai, Thẩm Quân Cố đã kí tên rồi.

Thời gian là vào ngày lĩnh giấy hôn thú.

Ngày hôm đó, khi nguyên chủ cùng Thẩm Quân Cố đi lĩnh giấy kết hôn, anh đã đưa cho cô một tờ giấy thoả thuận ly hôn được kí tên sẵn, còn về việc khi nào thì muốn ly hôn, anh giao cho cô toàn quyền quyết định.

Thế nhưng, nguyên chủ làm sao lại cam tâm ly hôn như thế? Phần giấy ly hôn này đã bị cô vò nát rồi lại vuốt thẳng không biết bao nhiêu lần, gần như muốn rách đến nơi.

Cũng không biết cô đã nghĩ như thế nào mà không giày vò tờ giấy ấy nữa. Cuối cùng, cô đem cất giữ đơn thoả thuận ly hôn này trong suốt ba năm qua*.

*Ở chương 3 đã nói Nam Ngôn cùng Thẩm Quân Cố kết hôn được 5 năm, nhưng khi đó Nam Ngôn mới 18 tuổi, chưa được lĩnh giấy kết hôn. Đến tận 2 năm sau, khi cô 20 tuổi mới đi đăng kí kết hôn.

Nam Ngôn cúi đầu, nhìn tờ giấy ly hôn đã được kí tên sẵn.

Cô dùng ngón tay vuốt phẳng lại phần góc bị cong, cầm tờ giấy đến bàn làm việc, dùng bút kí tên xuống ở phần dành cho nhà gái.

Thẩm Quân Cố là một người đàn ông rất có trách nhiệm. Bởi vì là vợ chồng trên danh nghĩa với một người mà trong suốt năm năm lăn lộn trong giới giải trí, anh không hề có bất cứ scandal nào, không hề phá vỡ nội dung trong bản hiệp ước.

Không những thế, khi nguyên chủ ở bên ngoài theo đuổi người khác, anh cũng không vì điều đó mà phá hư hiệp ước, giống cô lăng nhăng ở bên ngoài.

Khi đóng phim chung với Nam Ngôn, vì cô bị bệnh nên anh đã xin nghỉ phép ba ngày, ở lại bệnh viện để chăm sóc cho cô. Vì thế nên sau khi quay lại đoàn phim, anh đã phải thức đêm mấy ngày liền để hoàn thành các cảnh diễn còn thiếu của bản thân. Thậm chí ngay cả khi có một người xa lạ, không quan trọng xuất hiện, anh cũng vẫn xin phép Nam Ngôn, giải thích cho cô hiểu.

Thẩm Quân Cố tốt như vậy, không nên vì một nguyên nhân hoang đường mà bị bắt ép kết hôn cùng với cô.

Dù sao, cả hai người đều có cùng một thái độ đối với cuộc hôn nhân này, giữa bọn họ cũng không có tranh chấp gì. Chờ đến khi anh hoàn thành xong mọi cảnh quay trở về nhà, cô sẽ cùng anh đến Cục dân chính lĩnh giấy ly hôn.

Coi như là trả tự do cho anh đi.

*

"Phu nhân đã trở lại rồi."

Dì giúp việc mở cửa, vui vẻ nhận lấy áo khoác cùng bao tay Nam Ngôn đưa qua.

"Ba vẫn chưa về nhà sao ạ?"

Trong biệt thự cũng chỉ có mỗi dì giúp việc, Nam Ngôn nhìn xung quanh một vòng nhưng không thấy bóng dáng của Thẩm Thiêm Chính đâu cả.

"Đúng vậy. Thẩm tổng dạo gần đây rất thường hay tăng ca."

Dì giúp việc nói xong, cất đồ trong tay đi rồi vội quay về phòng bếp.

"Thẩm tổng có dặn dì, lúc trước phu nhân bị bệnh, nên bây giờ dì sẽ đi nấu một ít canh bổ cho cháu."

"Tốt quá, cảm ơn dì ạ."

Nam Ngôn gật gật đầu, sau đó cô xoay người đi lên lầu.

Sau khi cô quay về từ tỉnh C, nghỉ ngơi vài ngày, nhớ ra Thẩm Thiêm Chính rất quan tâm đến cô nên hôm nay cô mới đến đây để thăm ông.

Ở Thẩm gia, cô có một phòng ngủ riêng. Theo lý thuyết, đáng nhẽ ra Nam Ngôn và Thẩm Quân Cố phải ở chung một phòng vì hai người hiện tại là vợ chồng của nhau. Nhưng mà nhìn vào mối quan hệ giữa Thẩm Quân Cố cùng nguyên chủ, ngủ chung trong một căn phòng là chuyện không có khả năng.

Phòng của Nam Ngôn nằm trên tầng hai, cách khá xa phòng của Thẩm Quân Cố.

Cô hàng năm đều sống ở bên ngoài, chỉ thỉnh thoảng mới về đây. Vì vậy, trong phòng ngủ không có bao nhiêu đồ, chỉ có hai bộ quần áo cùng một bộ dụng cụ vệ sinh cá nhân mà thôi.

Nam Ngôn lấy một phần bản sao giấy ly hôn từ trong túi xách ra, đặt lên bàn.

Khi dì giúp việc quét dọn phòng của cô, nhìn thấy đơn ly hôn này, bà chắc chắn sẽ mang cho Thẩm Thiêm Chính xem, vừa hay, tránh cho cô khó xử không biết phải mở lời như thế nào trước mặt Thẩm Thiêm Chính.

Thẩm Thiêm Chính quả thật như lời dì giúp việc đã kể lại với cô, ông tăng ca rất muộn, tối rồi vẫn chưa về nhà, ông còn gọi điện về nói xin lỗi cô nữa.

Nam Ngôn ở lại đây đến tám giờ tối mới rời đi.

Chờ cô đi rồi, dì giúp việc mới bắt đầu dọn dẹp lại phòng của cô, bà liếc mắt một cái liền nhìn thấy tờ giấy mà cô đã để ở trên bàn trang điểm. Bà bị doạ cho hoảng sợ, không kịp nghĩ ngợi liền gọi điện thoại ngay cho Thẩm Thiêm Chính.

Ở tỉnh C xa xôi, sau khi hoàn tất xong cảnh quay đêm, Thẩm Quân Cố liền nhận được cuộc gọi từ cha mình.

"Quân Cố, con cùng Ngôn Ngôn làm sao thế? Đang êm đẹp tại sao lại muốn ly hôn?"

Thẩm Quân Cố cả người trở nên cứng ngắc.

Anh không kịp nhận lấy quần áo mà trợ lí đưa đến đã vội vã rời khỏi phim trường, đi đến một rừng cây nhỏ không người.

"Ba, có chuyện gì ba từ từ nói cho con nghe xem."

"Hôm nay Ngôn Ngôn về nhà, nhưng ba bận tăng ca nên không có ở nhà. Thời điểm dì giúp việc đang sửa sang lại phòng của con bé thì phát hiện ra một tờ bản sao đơn ly hôn đã được kí tên ổn thoả hết rồi, thời gian ghi trên đó còn rất sớm nữa là đằng khác, vào ba năm trước!"

Thẩm Thiêm Chính cực kì nôn nóng.

Khoảng thời gian trước, cả con trai và con dâu đều đã đáp ứng sẽ sinh cho ông một đứa cháu nội, tự dưng bây giờ từ đâu lại trồi lên một tờ giấy ly hôn thế này.

Ở đằng xa là tiếng nói chuyện ồn ào của mọi người trong đoàn phim, còn Thẩm Quân Cố giờ đây lại đang đứng một mình bên trong rừng cây nhỏ, yên lặng nghe từng câu từng chữ mà cha nói với anh. Anh mím chặt môi, cằm kéo căng, ánh mắt phức tạp.

Nửa ngày sau, anh mới chậm rãi lên tiếng.

"Ba, việc này chờ con trở về rồi xử lý, ba đừng quan tâm, cũng không cần phải hỏi cô ấy đâu."

Thẩm Thiêm Chính thở dài: "Ba nào có dám hỏi đâu! Ngôn Ngôn không dám giáp mặt trực tiếp với ba để nói chuyện này, chứng tỏ con bé cũng rất lo sợ, nếu bây giờ ba đi hỏi con bé, không phải là doạ cho con bé càng hoảng sợ hơn sao."

"Quên đi, chuyện của các con thì các con tự giải quyết với nhau. Còn con thì sao, khi nào thì về?"

Thẩm Quân Cố nhẩm tính thời gian.

"Khoảng vài ngày nữa ạ."

"Ừ, được rồi, khi nào con trở về thì khoan hãy tiếp tục công việc, cứ đem chuyện này giải quyết cho xong trước đã."

Sau khi cúp điện thoại, lúc này Thẩm Quân Cố mới cảm thấy có chút lạnh lẽo.

Anh chỉ mặc một lớp trang phục diễn mỏng manh đứng dưới trời đêm chỉ có vài độ C, vậy mà vừa rồi anh lại quên mất phải mặc thêm áo.

Thẩm Quân Cố nắm chặt điện thoại trong tay, ngón tay vô thức lướt lướt trên màn hình. Cuối cùng, cái gì anh cũng không có làm, tắt điện thoại đi rồi quay về phim trường.

Vài ngày nay, Nam Ngôn rất vui vẻ, cô ở nhà chơi đùa vô cùng thống khoái.

Thời gian quay phim tuy không lâu, nhưng cả người cô tinh thần lẫn thể xác đều mệt mỏi. Sau khi rời khỏi cái nơi hẻo lánh đó, cô đã có thể về nhà, mặc áo ngủ rộng rãi thoải mái, chân trần ngồi xếp bằng trên thảm, vừa ăn khoai tây chiên, uống nước ngọt vừa chơi trò chơi, tránh xa mọi tranh chấp, dễ chịu đến mức khiến cho cô không nỡ rời xa ngôi nhà ấm áp của mình.

Thế nhưng, cuộc điện thoại của Tề Oánh đã phá vỡ cuộc sống thanh nhàn của Nam Ngôn.

Đoàn phim đóng máy, mọi người đã trở về thành phố A được vài ngày rồi, bọn họ đang thương lượng về việc mở một bữa tiệc ăn mừng, cô ấy gọi điện đến là để mời Nam Ngôn tham gia.

Nam Ngôn có chút thụ sủng nhược kinh.

Cô chỉ là một nhân vật phụ phối hợp diễn vài cảnh không đáng kể, loại tiệc đóng máy như thế này rất hiếm khi để tâm đến những diễn viên nhỏ như cô.

Tuy nhiên, nữ chính đã chủ động mời, Nam Ngôn mà từ chối thì không phải phép rồi.

Buổi tiệc đóng máy ngày hôm nay, Nam Ngôn tìm thấy một chiếc váy đầm màu xanh sapphire có kèm dây thắt lưng từ tủ quần áo, phối hợp với chiếc váy là một đôi giày cao gót màu xám bạc. Mái tóc nâu xoăn dài được cô xoã ngang lưng, hình tượng này khác hoàn toàn so với tạo hình của nhân vật Nghênh Phong Liễu.

Khách sạn mà đoàn phim chọn cách nhà Nam Ngôn nửa giờ đi xe. Khi Nam Ngôn lái xe đến nơi, phần đông mọi người đều đã có mặt ở đó rồi.

May sao, cô chỉ là một nhân vật nhỏ nên không có bao nhiêu người chú ý đến cô, Nam Ngôn đi theo một nữ diễn viên có mối quan hệ không tồi với cô đến bàn dành cho các diễn viên phụ.

"Ở đây hết chỗ rồi."

Trên bàn tròn còn dư lại một vị trí, Nam Ngôn chưa kịp ngồi xuống thì từ đâu bỗng xuất hiện một cô gái vội ném túi xách đến trước mặt Nam Ngôn, giành lấy chỗ ngồi.

"Cô không phải là có quan hệ rất tốt với Tề tỷ hay sao? Bảo chị ấy mang cô đến bàn chủ toạ* mà ngồi, cùng chúng tôi chen lấn ở đây thật là uỷ khuất cho cô quá."

*bàn chủ toạ: bàn dành cho diễn viên chính, đạo diễn, phó đạo diễn, các nhân vật nòng cốt trong đoàn phim.

Người đang nói chuyện là Triệu Viện Viện, cô ta kiêu căng hếch cằm lên: "Tôi nói có đúng hay không hả nhân — vật — quần — chúng Nam tiểu thư?"

Đoàn phim đã đóng máy rồi, cô ta cũng không cần phải tỏ ra hoà nhã với Nam Ngôn nữa, Triệu Viện Viện nhất thời trở nên cao ngạo, ngay cả đuôi lông mày cũng đều nhiễm sắc thái hung hăng.

Bên cạnh có một nữ diễn viên ngượng ngùng cứ kéo lấy áo của cô ta, nhưng Triệu Viện Viện không thèm để mắt đến, cô ta nhìn chằm chằm vào Nam Ngôn, hai người bốn mắt đối diện nhau, trong mắt cô ta tràn ngập sự khinh miệt.

Nam Ngôn nhếch môi.

"Triệu tiểu thư ngồi ở đây mới thật sự chịu uỷ khuất đó, với thân thủ tốt như vậy của cô, ngay cả đi đầu thai chắc chắn cũng sẽ dễ dàng tranh hàng trước nhất."

Cô dài giọng trêu ghẹo cô ta.

*Ở đây có ai còn nhớ màn TVV tát NN bị NN chặn lại không? Thân thủ tốt quá, tát trúng cái khay mạnh đến nỗi đỏ cả tay =)))) còn chuyện ném túi xách nữa.

Triệu Viện Viện tức nghẹn đến đỏ cả mặt.

"Tiểu Nam, đừng ngồi ở đây, bàn chủ toạ còn trống một vị trí, cô đến đó là vừa đủ."

Chính vào lúc này, Tề Oánh đẩy cửa ra, mỉm cười đến bên cạnh Nam Ngôn, vô cùng thân thiết kéo lấy tay của cô.

Một nữ diễn viên khác lặng lẽ di chuyển từ cánh cửa trở về vị trí ngồi của mình.

Tề Oánh xuất hiện nhưng chẳng buồn liếc mắt nhìn ai cả, chỉ lo nói chuyện với Nam Ngôn: "Cô đi đến đó ngồi với tôi đi, tôi còn đang thiếu người trò chuyện cùng đây này."

Nam Ngôn cũng thuận nước đẩy thuyền đáp lại: "Được thôi."

Dù sao, nếu cô vẫn ở lại đây, khẳng định sẽ khó tránh khỏi một trận khói thuốc súng.

Nữ chính đã lên tiếng, các diễn viên phụ nào có ai dám nói cái gì, mọi người đều biết Nam Ngôn cùng nhóm diễn viên chính có quan hệ không tồi, nhao nhao thuận theo trêu đùa Nam Ngôn, bảo cô cứ sang bàn chính mà ngồi.

Chỉ có Triệu Viện Viện sắc mặt cực kì khó coi, tức không chịu được.

Cô ta chân trước vừa bảo Tề Oánh dẫn Nam Ngôn đến bàn chủ toạ, chân sau Tề Oánh liền xuất hiện mang Nam Ngôn đến bàn chủ toạ thật, đây không phải là quang minh chính đại tát vào mặt cô ta hay sao!

Nhưng cũng chẳng có ai để ý đến cô ta.

Nam Ngôn và Tề Oánh cùng nhau đến phòng dành riêng cho bàn chính.

"Cô đừng quan tâm đến cái đồ thiểu năng Triệu Viện Viện kia, cô ta nhìn ai cũng đều không vừa mắt." Tề Oánh đẩy Nam Ngôn vào phòng, thấp giọng nói.

"Được, không quan tâm đến cô ta, chỉ quan tâm đến cô thôi." Nam Ngôn cười tủm tỉm.

Tề Oánh ngại ngùng nhéo nhéo cánh tay của Nam Ngôn.

Hai người thân mật nắm tay nhau đi vào.

Bàn chính quả thật không có nhiều người lắm, có đạo diễn, phó đạo diễn, biên kịch, nhiếp ảnh gia cùng một số diễn viên chính, mười hai người ngồi xoay quanh cái bàn tròn, vừa vặn còn dư hai chỗ trống.

"Văn đạo diễn, cháu không mời mà tự đến."

Nam Ngôn gật đầu chào với người ngồi ở vị trí chính nhất* là Văn đạo diễn, cô nói đùa với ông một câu, sau đó lần lượt chào hỏi những người còn lại.

*chủ vị.

Cô vừa nâng mắt lên thì có cảm giác Thẩm Quân Cố đang ngồi bên cạnh Văn đạo diễn cách Nam Ngôn nửa cái bàn đang nhìn cô. Nhưng đến khi cô nhìn sang thì Thẩm Quân Cố đã cụp mắt xuống, Nam Ngôn còn cho là bản thân đã nhìn lầm.

"Cái gì mà không mời tự đến chứ, bác đã cho Tề Oánh đặc biệt đi tiếp đón khách quý là cháu đấy! Đến, mau ngồi xuống, chỗ trống kia là dành cho cháu đó!"

Văn đạo diễn nhiệt tình chào đón cô.

Trên bàn tròn còn trống hai chỗ ngồi, Nam Ngôn đi theo Tề Oánh, ngồi xuống ở bên cạnh cô ấy.

Sau khi ổn định chỗ ngồi, Nam Ngôn tựa hồ cảm nhận được có một ánh mắt đang nhìn cô, cô ngẩng đầu, theo cảm giác nhìn lại, bất chợt ngẩn ra.

Thẩm Quân Cố vừa rồi mới tránh được tầm mắt của cô, lúc này đây, lại đang lẳng lặng chăm chú nhìn Nam Ngôn.

Tác giả có chuyện muốn nói: Đây là chương cho ngày thứ 2.

Thứ ba ngày mai, sẽ có chương trong khoảng từ 9 giờ cho đến 12 giờ.

Sợ mọi người chờ lâu nên đã đổi lại thời gian đăng chương vào ngày mai, bây giờ tác giả chỉ có thể thức trắng ôm bàn phím gõ gõ.

Các tiểu bảo bối thân yêu có thể lưu truyện mới của tác giả về a ~