Nam Chính Này, Tôi Không Cần!

Chương 24

Edit & Beta: Khả Duyên

Nam Ngôn đang ở nhà chuẩn bị cho buổi thử vai nhân vật Tiểu Điệp Lan.

Cô nghe nói vai Vân Hương công chúa đã được định rồi, không phải là cô.

Tưởng Tố rất thẳng thắn, trực tiếp gọi điện thoại cho cô để thông báo, bảo cô phải toàn tâm toàn ý chuẩn bị cho nhân vật Tiểu Điệp Lan, những chuyện khác thì đừng nghĩ tới, các vai diễn khác cũng không cần đi.

Thẩm Quân Cố, hiện tại là thầy giáo dạy diễn xuất cho Nam Ngôn, cũng hoá trang thật kĩ, rồi đến đây để chỉ điểm, dạy bảo cho cô.

Thời tiết dạo này nóng lên, Nam Ngôn là một người cực kì sợ nóng, trong phòng cô mở điều hoà đều ở nhiệt độ rất thấp, vừa bước vào cửa đã cảm thấy khí lạnh tràn đầy.

Thẩm Quân Cố vừa đứng đổi giày ở cửa đã nghiêng đầu ho khan hai tiếng.

Gần đây anh bị cảm.

Nam Ngôn biết được là do cô thường xuyên nói chuyện với Thẩm Quân Cố, nhận ra sự khác lạ trong giọng nói của anh. Còn có, Thẩm Thiêm Chính cũng gọi điện nhắc nhở cô.

Sau khi Thẩm Thiêm Chính nhìn thấy tờ giấy thoả thuận ly hôn, ông liền cảm thấy khó xử.

Con trai và con dâu thương lượng về việc ly hôn đã ba năm rồi, nhưng không thấy đứa nào nhắc đến việc này. Bây giờ đột nhiên con dâu lấy tờ giấy này ra doạ cho Thẩm Thiêm Chính sợ hãi một trận, hai đứa nhỏ này nói ly hôn là ly hôn ngay lập tức hay sao chứ.

Cũng may là khi Thẩm Quân Cố về đến nhà cũng không hề nói đến chuyện anh sẽ ly hôn với Nam Ngôn, điều này cũng an ủi được Thẩm Thiêm Chính đôi chút.

Một tháng trôi qua rồi nhưng hai đứa nhỏ này vẫn chưa ly hôn, nói như vậy, có nghĩa là mối quan hệ giữa bọn họ vẫn có thể cứu chữa có phải hay không?

Khi Thẩm Thiêm Chính biết con trai mình bị bệnh, ông rất vui mừng chạy đi gọi điện thoại cho con dâu ngay, lơ đãng nói về việc Thẩm Quân Cố bị cảm, cũng không biết có ai có thể chăm sóc cho anh không.

Nam Ngôn biết ý tứ của Thẩm Thiêm Chính.

Ngay khi Thẩm Quân Cố vừa tiến vào, Nam Ngôn lập tức tăng điều hoà lên hai độ.

Thẩm Quân Cố cởi áo khoác tuỳ tiện đặt ở trên ghế sofa, anh mang khẩu trang đến đây, ngồi trên sofa rồi nhưng vẫn không chịu tháo xuống.

"Anh cởi khẩu trang ra đi, cứ đeo hoài như vậy thì khó chịu lắm."

Nam Ngôn đặt một cốc nước bằng thuỷ tinh viền vàng lên chiếc bàn trà trước mặt Thẩm Quân Cố, bên trong cô đã pha sẵn nước ấm cho anh.

Thẩm Quân Cố nghe theo lời cô tháo khẩu trang xuống.

Trông anh có vài phần mệt mỏi.

Từ khi đóng máy vai nam chính trước cho đến nay, Thẩm Quân Cố đã nghỉ ngơi được một tháng, nói là nghỉ ngơi, nhưng trong một tháng này, anh đều bận rộn học tập và tham khảo một đống lớn kịch bản trên tay, mỗi một nhân vật mà Thẩm Quân Cố cảm thấy phù hợp thì anh đều dành thời gian để luyện tập nó. So với khi nhận phim còn mệt hơn rất nhiều.

"Em lý giải nhân vật Tiểu Điệp Lan này rất ổn, bây giờ chúng ta thử tập diễn một chút."

"Đợi tôi một lát!"

Mắt Nam Ngôn sáng lên, cô chạy lạch bạch về phòng ngủ, không tới 2 phút sau, cô đi ra với bộ sườn xám màu hồng đào vừa vặn làm nổi bật lên thân thể của cô, cùng với một đôi giày cao gót bằng lụa.

Mái tóc xoăn dài được cô dùng một cây trâm gỗ kẹp lên, còn có hai lọn tóc xoăn xoã xuống hai bên thái dương của cô.

"Anh xem", Nam Ngôn dang hai tay xoay một vòng trước mặt Thẩm Quân Cố, "Tôi đặc biệt mua chiếc sườn xám này để có thể học theo dáng vẻ và cử chỉ của nhân vật đó."

Ánh mắt của Thẩm Quân Cố hơi mơ hồ.

Anh chưa từng nhìn thấy Nam Ngôn như vậy.

Tướng mạo của cô vốn thuộc loại xinh đẹp sắc sảo, nay cô ăn mặc như vậy, trong nháy mắt liền cùng với hình tượng cô gái phong tình quyến rũ trong kịch bản hợp lại thành một.

"Tốt lắm."

Thẩm Quân Cố có chút hối hận vì không mặc tây trang đến đây.

Anh cầm kịch bản trên tay, vội liếc nhìn một lượt.

Nam Ngôn nhất định phải lấy được vai diễn Tiểu Điệp Lan này, nên cô không ngừng đọc kịch bản, không ngừng nghiên cứu nhân vật, Thẩm Quân Cố vì thế cũng đã xem qua kịch bản này không ít lần, anh vừa lật liền nhớ ngay.

"Chúng ta diễn đoạn này thử xem."

Thẩm Quân Cố chỉ vào đoạn Tiểu Điệp Lan phạm sai lầm phải bị phạt nặng, nghiêm túc nói: "Đoạn này khá kịch tính, một mình em luyện tập thì không có kích thích, để tôi thử diễn tập một lần với em xem sao."

Nam Ngôn cầu còn không được.

Nam chính của phim dân quốc này còn chưa được định, cô nghe nói đó là một diễn viên nổi tiếng có thực lực trong nghề, như vậy nếu cô có thể lấy được vai diễn Tiểu Điệp Lan này, thì sẽ có nhiều cơ hội đối diễn cùng với diễn viên thực lực hơn.

Trước đó cô cần phải luyện tập trước với một diễn viên thực lực, để đến lúc đó không phải bị đè ép quá nhiều.

Nam Ngôn lật qua lật lại xem kĩ nội dung, sau đó đưa tay làm dấu OK.

Thẩm Quân Cố ngồi trên ghế sofa, tay cầm cốc nước, lơ đãng phất phất bọt trà.

"Đã biết sai chưa?"

Chỉ trong nháy mắt, tuy rằng Thẩm Quân Cố vẫn đang ngồi trên chiếc ghế sofa mang đầy hơi thở của thiếu nữ, trên người anh là một thân quần áo bình thường, nhưng trong tức khắc, cả người anh đã toát ra một loại khí chất được ngưng kết từ thời đại đó. Âm điệu giọng nói của anh cũng có chút thay đổi, âm được đề cao, khác hẳn với chất giọng trầm thấp thường ngày của anh, lúc này, giọng nói của anh càng lộ ra vẻ lỗ mãng.

Nam Ngôn thiếu chút nữa đã thất thần ngay tại chỗ rồi.

Đây chính là năng lực của diễn viên phái thực lực. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, anh đã có thể bỏ qua hết tất cả các nhân tố bên ngoài, mang lại cho bạn một niềm tin tuyệt đối, một cảm giác rất chân thật, rằng anh chính là nhân vật đó.

Nam Ngôn đi về phía anh.

Đôi chân đi giày cao gót bước từng bước chân trái trước chân phải sau cứ nối gót nhau như vậy đi đến, cổ chân của cô trắng nõn tinh tế, cứ như phản xạ được cả ánh sáng vậy. Mỗi một bước đi, chiếc giày cao gót gần như không phát ra bất kì âm thanh nào, cẩn thận giống như một chú mèo, từng bước chân nhẹ nhàng dần dần áp sát.

Dáng vẻ của Nam Ngôn khi mặc sườn xám trông rất đẹp mắt, vòng eo của cô nhỏ gọn, mỗi một bước đi đều uốn lượn lả lơi, tư thế tiêu sái của người vợ lẽ dĩ sắc thị nhân* ngay lập tức hiển lộ ra ngoài.

*dĩ sắc thị nhân: lấy nhan sắc phục vụ cho người khác.

Cô chậm rãi ngồi xổm xuống một bên chân của Thẩm Quân Cố, hai tay đặt lên trên đầu gối của anh.

"Lão gia, thiếp biết thiếp sai rồi ~ Ngài xem, thiếp biết sai như thế, ngài có thể bỏ qua hình phạt của thiếp hay không?"

Nam Ngôn nheo mắt lại, ném cho Thẩm Quân Cố một ánh mắt quyến rũ đầy nũng nịu, chọc cho người ta thương yêu.

Thẩm Quân Cố rũ mắt xuống, dừng trên gương mặt của Nam Ngôn.

Cô nắm bắt được chừng mực rất tốt. Hoàn toàn thể hiện ra được bộ dáng ngây thơ của người vợ bé được chiều chuộng.

Bỏ hình phạt sao?

Thẩm Quân Cố cảm thấy, nếu là anh, anh khẳng định sẽ rất luyến tiếc.

"Nàng nói xem." Chỉ ba từ, nhưng Thẩm Quân Cố nói ra lại đầy ẩn ý.

Nam Ngôn mím môi cười cười, nghiêng người ngồi ngay bên cạnh Thẩm Quân Cố, cầm lấy cốc nước trong tay của anh để sang một bên rồi dùng hai tay nhẹ nhàng ấn ấn trên vai anh.

"Vậy.... thiếp đây nhận phạt, xoa bóp vai cho lão gia có được hay không?"

Sau lưng của Thẩm Quân Cố chợt trở nên căng thẳng.

Nam Ngôn còn rất nghiêm túc, lực tay không mạnh không nhẹ, xoa xoa bả vai cho anh rất thoải mái.

Anh trầm ngâm, lời kịch tiếp theo vẫn không thể nói ra miệng được.

Nam Ngôn không dám thúc giục anh. Đây có thể là bí mật của diễn viên phái thực lực như Thẩm Quân Cố, mỗi một chỗ đều có cách xử lý riêng. Anh không lập tức tiếp lời thoại của cô, chắc hẳn anh đã có ý nghĩ riêng của mình.

Nam Ngôn vừa suy nghĩ cách xử lý trường hợp này của Thẩm Quân Cố, vừa cẩn thận xoa bóp bả vai cho anh.

Ngón tay của cô mềm mại, càng về sau khí lực ấn bóp càng yếu ớt. Cuối cùng, Nam Ngôn từ xoa vai chuyển thành sờ vai của Thẩm Quân Cố.

Thẩm Quân Cố lúc này mới tiếp lời thoại của cô.

"Nàng xoa bóp không tệ. Nhưng như vậy cũng không thể bù đắp lại lỗi lầm của nàng được."

Anh híp mắt lười biếng, như thể vừa rồi cô xoa bóp cho anh thật sự rất thư thái vậy.

"Như thế này đi, nàng sang chỗ Đại phu nhân hầu hạ cho tốt, Đại phu nhân cho phép nàng về thì nàng mới được trở về. Lần sau nếu nàng còn dám tranh luận ở trước mặt Đại phu nhân nữa thì ta sẽ không dễ dàng tha cho nàng như thế này đâu."

Nam Ngôn thu tay lại, cười ngọt ngào: "Lão gia dặn dò, thiếp đều ghi nhớ kĩ, tuyệt đối sẽ không có lần sau đâu."

Cô gái gần kề bên người rời đi rồi, Thẩm Quân Cố mới thả lỏng cơ thể, cổ họng anh có hơi ngứa ngáy, anh xoay mặt sang một bên ho khan liên tục.

"Anh uống nước trước đi, để tôi đi lấy thuốc cho anh."

Nam Ngôn cũng không hỏi xem vừa rồi cô diễn như thế nào, cô vội vàng chạy đi lấy thuốc cảm cô đã chuẩn bị sẵn cho Thẩm Quân Cố.

Thẩm Quân Cố uống thuốc xong thì nghỉ ngơi một lát.

Nam Ngôn đã đi nấu cơm rồi.

Mặc một chiếc sườn xám bó người và mang đôi giày cao gót nhọn, một cô gái ăn vận theo phong cách thời Trung Hoa Dân Quốc lúc này lại đang đeo một chiếc tạp dề trắng tinh bận rộn không ngừng nghỉ trong phòng bếp. Thẩm Quân Cố dựa lưng vào ghế sofa, cầm cốc nước trên tay yên lặng quan sát cô.

Cô một bên đang nấu cơm một bên thì nói chuyện với anh.

"Ba nói nếu anh không làm việc thì nên về nhà ở đi, rõ ràng cả tháng này anh chỉ nghỉ ngơi chứ không đi quay phim, ba bảo cảm thấy trong nhà rất quạnh quẽ."

"Em cũng có thể thường xuyên về nhà thăm ba mà."

Nam Ngôn múc hai chén cháo trắng ra, lúng túng đáp: "Quên đi, dù sao cũng đã tính đến chuyện ly hôn rồi."

Cô vừa nói đến chuyện này, bàn tay đang cầm thìa của Thẩm Quân Cố thoáng khựng lại một chút.

Thật lâu sau, động tác của anh mới lưu loát trở lại.

"Sao em lại đột nhiên nghĩ đến chuyện ly hôn vậy?"

Nam Ngôn không cởi tạp dề ra, cô ngồi xuống bên cạnh Thẩm Quân Cố.

"Chuyện ly hôn này, anh đã sớm nghĩ tới không phải sao? Tôi nhớ rõ tờ giấy thoả thuận ly hôn đó, anh đã ký tên vào ngày chúng ta đăng ký kết hôn ba năm trước."

Nam Ngôn cắn chiếc thìa trên tay, do dự một hồi mới nói tiếp.

"Thực ra tôi cảm thấy, hai chúng ta cứ tiếp tục kéo dài như thế này cũng không tốt một chút nào. Dù sao thì cả anh và tôi đều đã đạt được mục đích của riêng mình rồi. Có thêm cái thân phận đã kết hôn này, đôi lúc cũng không được thuận tiện cho lắm."

"Anh xem anh kìa, anh có tinh thần trách nhiệm cao như vậy, sau khi kết hôn xong, anh cũng tuân theo hiệp định giữa chúng ta, không có người khác ở bên ngoài. Nếu chúng ta ly hôn sớm một chút, thì sẽ không ảnh hưởng đến việc anh ở bên người khác nữa rồi. Vậy thì anh có thể sớm tìm được người mà anh thực sự muốn kết hôn" Nam Ngôn trêu chọc, "Không phải ba thúc giục muốn sớm được bồng cháu nội sao, chúng ta sớm ly hôn, thì nguyện vọng của ông ấy có thể sớm được thực hiện rồi."

"Không có ai cả."

Thẩm Quân Cố buông thìa xuống, bình tĩnh nhìn Nam Ngôn.

"Tôi không có người khác, trước đây em đã từng thích một người, nhưng bây giờ thì không thích nữa có đúng không?"

Nam Ngôn gật đầu: "Đúng vậy."

"Cho nên hiện tại cũng không có ảnh hưởng gì đến chúng ta hết", Thẩm Quân Cố lạnh nhạt tiếp lời, "Bên cạnh tôi không có người nào khác. Không có lý do gì để ly hôn vào lúc này cả."

Nam Ngôn ngẫm nghĩ, bây giờ cô cũng không có lý do gì để ly hôn cả. Cô chỉ là cảm thấy bản thân đã làm liên luỵ đến Thẩm Quân Cố mà thôi.

Nhìn dáng vẻ không chút để ý của anh, cô cũng hiểu Thẩm Quân Cố thật sự không hề có ý nghĩ muốn ly hôn này.

"Đương nhiên, nếu em muốn ly hôn thì tôi sẽ tôn trọng ý nguyện của em." Thẩm Quân Cố hạ giọng xuống, "Em cảm thấy thế nào?"

Nam Ngôn do dự.

Hiện tại cô muốn ly hôn sao? Rõ ràng, cuộc hôn nhân này, từ đầu đến cuối đều là một sai lầm, ly hôn là chuyện sớm muộn thôi.

Còn hiện tại, hình như việc ly hôn cũng không cần cấp bách đến thế.

Chỉ là hiện tại cô không nổi tiếng, cũng chẳng có tác phẩm nào, ly hôn sẽ dễ dàng hơn. Một khi tên tuổi của cô lọt vào tầm mắt của công chúng rồi, nếu làm thủ tục ly hôn, nói thì dễ chứ làm thì chưa chắc có thể bình yên hay không.

Nam Ngôn suy nghĩ: "Vậy thì, trước khi tôi tiến vào đoàn phim mới, chúng ta tranh thủ ly hôn đi?"

Nam Ngôn nói ý nghĩ của mình cho Thẩm Quân Cố biết.

Ánh mắt của Thẩm Quân Cố dừng trên chén cháo nóng hổi trước mặt, một lúc lâu sau anh mới chậm rãi trả lời: ".... Được."

Thẩm Quân Cố quả thật là một người đàn ông rất có phong độ, mọi quyết định của anh đều tôn trọng ý kiến của Nam Ngôn, điều này làm cho Nam Ngôn cảm thấy, người chồng cũ này có khả năng chính là điều may mắn nhất trong cuộc đời của cô.

Đã gần đến tám giờ tối, Nam Ngôn tiễn Thẩm Quân Cố xuống lầu.

Anh cũng không có từ chối cô, Thẩm Quân Cố đeo khẩu trang vào, một lần nữa cải trang cho bản thân một phen.

Thang máy xuống được một tầng rồi dừng lại, một cô gái cao gầy, mảnh khảnh, trang điểm đậm theo phong cách ngự tỷ với mái tóc dài bước vào.

Ngự tỷ này ăn mặc trông giống như một nữ vương cao cao tại thượng, cả khuôn mặt trông rất lạnh lùng, chỉ có điều một nửa gương mặt của cô ấy đã bị khẩu trang che khuất.

Ngự tỷ vừa tiến vào, Nam Ngôn liền cảm thấy có chút chật chội. Vóc dáng của đối phương rất cao, gần ngang bằng với Thẩm Quân Cố, đứng bên cạnh cô ấy, cô chẳng thể nào so sánh được.

Nam Ngôn nhích lại gần bên Thẩm Quân Cố.

Ngự tỷ liếc mắt nhìn Thẩm Quân Cố, sau đó lại nhìn nhìn Nam Ngôn, nhưng không lên tiếng.

Có người ngoài ở đây, Nam Ngôn và Thẩm Quân Cố cũng không có nói chuyện.

Bên ngoài, gió đêm có hơi lạnh, Nam Ngôn đưa Thẩm Quân Cố đến tận xe của anh, nhìn anh vào trong xe.

"Qua hai ngày nữa, chúng ta hẹn thời gian cùng nhau trở về nhà được chứ?"

Thẩm Quân Cố mở cửa sổ xe xuống, nghiêng đầu hỏi Nam Ngôn.

"Được" Nam Ngôn không có ý kiến, "Thời gian cụ thể, anh nhớ nói cho tôi biết."

Thẩm Quân Cố gật đầu: "Tôi biết rồi, em đi lên nhà đi, nhớ chú ý an toàn."

Nam Ngôn vẫy tay, chờ đến khi xe của Thẩm Quân Cố đi khuất, cô mới xoay người vào toà nhà.

Trong lúc chờ thang máy, ngự tỷ cao gầy vừa cùng cô xuống lầu lúc nãy lại xuất hiện.

Nam Ngôn lại đứng nép sang một bên.

Tiểu tỷ tỷ này cao quá! Cô cảm thấy áp lực quá đi!

Là người mẫu sao? Bộ dạng xinh đẹp, khí chất lại cao quý lạnh lùng.

Nam Ngôn tò mò liếc mắt sang nhìn một cái, nhưng không khéo, cô đã bị ngự tỷ cao cao bắt gặp mất rồi.

Người bên cạnh hình như vừa mới nở nụ cười, vì cô ấy đeo khẩu trang nên Nam Ngôn cũng không chắc chắn lắm. Có khả năng là do cô đã nghe lầm.

Trong thang máy im ắng suốt một đường, cho đến khi dừng lại tại tầng lầu dưới nhà Nam Ngôn, sau khi ngự tỷ kia rời đi, Nam Ngôn mới cảm thấy không khí thông thoáng được một chút.

Vừa chuẩn bị đi ngủ, điện thoại của Nam Ngôn chợt sáng lên.

Là Thẩm Quân Cố gửi WeChat cho cô, anh đã về đến nhà rồi.

Không đợi Nam Ngôn gửi lại tin nhắn chúc ngủ ngon, một tin khác lại tiếp tục nhảy lên.

"Luyến tiếc."

Nam Ngôn sửng sốt, mất một lúc lâu cô mới phản ứng lại, chậm rãi nhớ đến lần đối diễn của nhân vật Tiểu Điệp Lan lúc vừa rồi. Cô hiểu được ý tứ của Thẩm Quân Cố thông qua hai chữ* này.

*trong tiếng Trung là ba chữ (舍不得), nhưng edit ra chỉ còn hai chữ nên mình sửa lại thành hai chữ luôn.

Nam Ngôn xoay người, ngón tay liên tục ấn ấn trên màn hình.

"Chính là cái đồ yêu nghiệt này, đã phá hỏng sự thanh tịnh của bần đạo!"

"Ôi mẹ ơi!" Nam Ngôn đánh chữ xong chỉ định chụp lại ảnh màn hình thôi, không nghĩ tới cô đánh xong lại thuận tay gửi tin nhắn đi luôn, cô sợ tới mức vội vàng thu hồi tin nhắn lại.

Cô gỡ nhanh như vậy, chắc Thẩm Quân Cố vẫn chưa phát hiện ra đúng không? Trái tim của Nam Ngôn thót lên tận cổ họng, cơn buồn ngủ hoàn toàn bay biến, cô gắt gao nhìn chằm chằm vào màn hình.

Nửa ngày sau, Thẩm Quân Cố bên kia mới chậm chạp gửi lại một tấm ảnh chụp màn hình.

"Thật tiếc quá, tôi đã nhìn thấy rồi [hình ảnh]."

Nam Ngôn đập đầu xuống gối, cuộc đời không còn gì luyến tiếc nữa rồi.

[3426 words | Đã beta]

16/8/2020