Edit: luoicon27
Beta: Mì
Một giấc ngủ dậy, Lôi Nặc có được một tình nhân quyến rũ, cùng lúc đó, hắn cũng mất đi một tấm thẻ gia chủ...
“Ngươi đã nhìn chằm chằm ta nhìn thật lâu.” Ôn Noãn ngồi ở trước bàn trang điểm, một bên chải tóc một bên mở miệng nói: “Muốn lấy lại thẻ cứ việc nói thẳng, ta không phải người ngang ngược.”
“......” Lôi Nặc đứng ở phía sau Ôn Noãn, ánh mắt di chuyển theo bàn tay đang chải đầu của cô.
Ôn Noãn đứng dậy đi đến trước mặt Lôi Nặc, cười đem tấm thẻ trong tay đưa qua: “Yên tâm đi, ta biết thân thể này vẫn là lấy ngươi làm chủ thể, cho nên không coi ước định cùng Lôi Nặc đêm qua là thật. Nè, thẻ của ngươi."
Lôi Nặc rũ mắt nhìn nhìn tấm thẻ trước mặt, sau một lúc lâu, hắn mới mở miệng nói: “Ngươi cầm đi.”
“A?” Ôn Noãn ngẩn người: “Vui đùa cái gì vậy! Thẻ gia chủ nhà ngươi sao ta có thể tùy tiện dùng.” Nói xong cô vội vàng đem tấm thẻ chụp ở trước ngực Lôi Nặc.
“Ngươi có thể sử dụng.” Lôi Nặc nói: “Lôi Nặc Áo Tư Đinh ta sẽ không nuốt lời, ta sẽ báo cho quản gia an bài phòng cho ngươi.”
“... Ngươi thật muốn bao dưỡng ta?!” Ôn Noãn kinh ngạc nhìn Lôi Nặc: “Chuyện này có vẻ không thích hợp đi, ngươi là Đại Tướng quân, ta là ở quán bar.."
“Không có gì không thích hợp.” Lôi Nặc ngắt lời Ôn Noãn nói, sau khi nói xong liền xoay người đi ra ngoài: “Thu thập xong cả ngươi liền tới nhà ăn ngoài trời.”
“...Được.” Ôn Noãn nhìn theo bóng dáng Lôi Nặc biến mất ở cửa. Nói đến cùng, tuy là hai nhân cách khác nhau nhưng đều cùng một người, sâu trong nội tâm đều là phóng đãng không kềm chế được, chẳng qua một cái cảm xúc lộ ra ngoài, một cái tính cách nội liễm mà thôi.
Ôn Noãn lấy ra quần áo đã chuẩn bị tốt để thay, mặc xong liền đi đến nhà ăn ngoài trời.
“Chào tiểu thư, xin hỏi ngài đi mấy người?” Phục vụ bước nhanh đi đến bên người Ôn Noãn lễ phép hỏi.
“Ta hẹn người.” Ôn Noãn ở trong nhà ăn nhìn một vòng, nhìn tới vị trí gần lan can thì thấy Lôi Nặc: “Hắn ở kia.” Nói xong liền cất bước đi qua.
Ngồi ở vị trí gần lan can, nghiêng đầu là có thể nhìn đến núi rừng xanh mướt trùng trùng điệp điệp cây ở nơi xa, có một đường nhỏ xuyên qua, ngẫu nhiên sẽ có động vật nhỏ hoạt bát đáng yêu đi lại, lưu lại đằng sau là bụi cỏ nhánh cây hơi hơi đong đưa.
Ôn Noãn một tay nâng mặt, tâm tình sung sướng thưởng thức cảnh sắc thiên nhiên khó có được, một mảnh xanh biếc hết sức đẹp mắt.
Hai tay Lôi Nặc để trên bàn, mắt đen an tĩnh mà chuyên chú nhìn sườn mặt Ôn Noãn không biết nghĩ cái gì.
“Tiên sinh, tiểu thư, đây là cơm trưa của các ngươi.” Vài vị phục vụ đem đồ ăn đặt trên bàn.
Lôi Nặc nhanh chóng thu hồi ánh mắt, rũ mắt nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn không chớp mắt.
Ôn Noãn có chút buồn cười nhìn Lôi Nặc chết nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn: “Thoạt nhìn ngươi rất đói bụng, nhanh ăn đi.”
Lôi Nặc nhấp nhấp miệng, cầm lấy dao nĩa cắt thịt.
Trong lúc nhất thời, trên bàn cơm một mảnh an tĩnh, chỉ có âm thanh rất nhỏ của dao nĩa va chạm. Ôn Noãn cẩn thận cẩn thận ngước mắt nhìn nhìn Lôi Nặc, phát hiện hắn đang nhìn mình lại vội vàng dời ánh mắt. Hai người giống như thiếu niên lần đầu yêu đương ngượng ngùng đối mặt, không khí có chút xấu hổ lại ái muội.
Lôi Nặc nắm chặt chuôi dao, mồ hôi trong lòng bàn tay dính vào chuôi dao. Bộ dáng khẩn trương ngượng ngùng này của Ôn Noãn làm Lôi Nặc không thể không nghĩ nhiều, nhưng ngẫm lại, lúc trước cô lớn mật trêu đùa hắn không giống như yên lặng thích hắn mà ngượng ngùng. Lôi Nặc ở trong lòng âm thầm rối rắm, mặt ngoài lại ra vẻ bình tĩnh ăn cơm trưa.
“Cái kia...” Ôn Noãn do do dự dự mở miệng.
“Hử?” Lôi Nặc tim đập bắt đầu dần dần nhanh hơn.
“Cái kia.. Bông hoa là để trang trí, không thể ăn.” Một bàn tay Ôn Noãn để dưới bàn hung hăng bóp đùi, phòng ngừa mình khống chế không được cười ra tiếng.
... Lôi Nặc cúi đầu nhìn nhìn đĩa, nguyên bản có hai bông hoa nhỏ màu đỏ, lúc này lại chỉ còn lại có một đóa. Khuôn mặt tuấn tú trắng nõn chậm rãi phiếm lên một màu hồng nhạt, Lôi Nặc ra vẻ bình tĩnh mở miệng: “Ta thích ăn.” Nói xong, hắn dùng nĩa cắm bông hoa cuối cùng đưa vào trong miệng.
Ôn Noãn yên lặng đem hai bông hoa trong đĩa của mình cho Lôi Nặc.
Lôi Nặc:......
“Lôi Nặc, ngươi thật sự muốn bao dưỡng ta?” Trêu đùa qua đi, cuối cùng Ôn Nõan cũng đi vào vấn đề chính.
“Người nhà Áo Tư Đinh ta đã nói ra hứa hẹn lthif tuyệt không đổi ý.” Lôi Nặc không thích hai từ bao dưỡng này, bởi vậy thay đổi cách nói.
Ôn Noãn nhẹ nhàng cọ cọ chỗ chuôi dao, tròng mắt xoay chuyển, lại lần nữa mở miệng hỏi: “Ngươi thật sự muốn đem ta dưỡng ở bên cạnh ngươi? Không hối hận?” Cô đem hai chữ ‘bao dưỡng’ đổi thành ‘dưỡng’.
Mắt đen nâng lên, nhìn về phía Ôn Noãn ngồi đối diện, Lôi Nặc nắm tay, lén lút hít sâu: "Đúng vậy, ta dưỡng ngươi, không hối hận.”
Ôn Noãn cười sáng lạn: “Được thôi, ta đây cũng không làm kiêu, có thể được làm tình nhân của tướng quân Tinh Tế là vinh hạnh của ta.” Nói xong, cô cắm một miếng thịt bò đưa đến bên miệng Lôi Nặc.
Lôi Nặc dừng một chút, vẻ mặt có chút không được tự nhiên há mồm ăn miếng thịt bên miệng.
“Nói thật, ta cũng rất thích ngươi. Mặc kệ là ngươi ban ngày hay là buổi tối, đều rất hợp khẩu vị của ta.” Ôn Noãn cười nói.
Vì cái gì muốn nhắc đến hắn... Lôi Nặc sắc mặt đen xì nhai thịt bò.
“Tóm lại, sau này mong chỉ giáo nhiều hơn.” Ôn Noãn nói.
"Ừ.” Lôi Nặc nhẹ nhàng lên tiếng.
“Nói...” Ôn Noãn mi mắt cong cong nhìn Lôi Nặc.
“Làm sao vậy?” Lôi Nặc hỏi.
“Xác nhận quan hệ, chúng ta có phải hay không nên làm vài chuyện để chúc mừng một chút?” Tuy rằng chuyện tương đối thân mật đều đã làm, nhưng kia là cùng Lôi Nặc buổi tối, ban ngày bọn họ cái gì cũng chưa làm qua đâu.
Lôi Nặc sửng sốt, có chút không phản ứng kịp: “Làm cái gì?”
Ôn Noãn đứng lên, vòng qua bàn ăn đi đến bên người Lôi Nặc: “Làm chút chuyện tình nhân nên làm, tỷ như cái này.” Cô nắm cằm hắn, quyết đoán cúi đầu hôn xuống.
“Ác ác ác ác------" Khách nhân trong nhà ăn ồn ào, tiếng huýt sáo, tiếng chúc phúc hết đợt này đến đợt khác truyền đến.
Lôi Nặc vội vàng đẩy Ôn Noãn ra, đầy mặt đỏ bừng che miệng quay đầu tránh đi ánh mắt mọi người.
“Hương vị không giống với Lôi Nặc buổi tối a.” Ôn Noãn liếm liếm môi, vẻ mặt giống như đang tinh tế nhấm nháp gì đó:“Ta càng thích hương vị của ngươi.”
“Ta ăn no!” Lôi Nặc đột nhiên đứng lên, bước nhanh đi ra nhà ăn.
————
Vốn dĩ lần này đi ra ngoài là vì tránh né Ôn Noãn, ngăn cản nhân cách buổi tối tìm cô làm một vài chuyện kỳ quái, không nghĩ tới cuối cùng hoàn toàn ngược lại, chính hắn đều cùng nữ nhân này nhấc lên quan hệ. Lôi Nặc ngồi ở trong tàu bay tư nhân bay về Lam Tinh, nghiêng đầu nhìn nhìn nữ nhân ngủ say bên người, rốt cuộc là tại sao lại phát triển thành cái dạng này, chính hắn cũng không rõ chuyện vì sao, dù sao khi hắn ý thức được, hắn đã đối với cô đã có cảm giác kỳ diệu.
Trong trang viên nhà Áo Tư Đinh có sân bay tư nhân, người điều khiển tàu bay có kỹ thuật chuyên nghiệp, hạ tàu bay vững vàng đáp xuống sân bay.
“Thiếu gia, tàu bay đã an toàn hạ xuống rồi.” Quản gia tay chân nhẹ nhàng đi đến bên người Lôi Nặc, nhỏ giọng nói.
Thiếu gia không gần nữ sắc cư nhiên trong vòng hai tháng đã mang về một nữ nhân xinh đẹp quyến rũ, nữ nhân này còn là dạy dỗ sư, bọn họ rốt cuộc là đến với nhau như thế nào... Quản gia quả thực là không dám nghĩ.
“Ừ.” Lôi Nặc gật gật đầu, đứng dậy cúi người quấn chặt thảm lông trên người Ôn Noãn, sau đó đem cô ôm lên: “Phòng chuẩn bị tốt sao?” Hắn hỏi quản gia.
“Đã chuẩn bị tốt, ở lầu hai.” Quản gia trả lời nói.
Lầu hai? Lôi Nặc nhíu nhíu mày: “Đem căn phòng ở đối diện phòng ta quét tước sạch sẽ đi.” Nói xong, hắn liền ôm Ôn Noãn đi xuống tàu bay.
Cuối hè đầu thu, đặc biệt là sau cơn mưa, độ ấm của chủ thành Lam Tinh đã không giống mùa hè, Ôn Noãn mới vừa đi ra sân bay đã bị gió lạnh thổi tới, Lôi Nặc ôm Ôn Noãn thật chặt, bước nhanh đi đến bên cạnh xe chui vào.
Xe hơi theo tuyến đường chính hướng biệt thự chạy tới, chỉ chốc lát liền tới trước cửa biệt thự. Lôi Nặc lại lần nữa bế lên Ôn Noãn, trong ánh nhìn tò mò của người hầu đi lên phòng ngủ chính lầu ba.
Đem Ôn Noãn nhẹ nhàng đặt lên giường, Lôi Nặc đứng ở mép giường cúi đầu nhìn cô: “Còn không mở mắt?”
Trên gương mặt bình tĩnh bỗng nhiên hiện lên nụ cười sáng lạn, Ôn Noãn vui vẻ ngồi dậy ôm eo Lôi Nặc, đem mặt chôn ở bụng hắn cọ xát: “Ngươi khi nào thì biết ta tỉnh?"
“Trên tàu bay.” Lôi Nặc giơ tay sờ sờ đầu Ôn Noãn, xúc cảm mượt mà làm hắn nhịn không được sờ sờ lần nữa.
Tuy rằng Lôi Nặc ban ngày không hiểu cái gì lãng mạn **, nhưng là một ít hành vi quan tâm của hắn so với mở miệng còn làm người ta động tâm hơn, Ôn Noãn nhịn không được vui vẻ cười rộ lên.
“Ta đói bụng, muốn ăn đồ ăn Trung Quốc.” Từ buổi sáng cô liền bắt đầu ngủ, mãi cho đến vừa rồi cô mới tỉnh lại, lúc này bụng đã phát ra tiếng kêu kháng nghị.
“Là đi ra ngoài ăn hay là ở chỗ này ăn?” Lôi Nặc hỏi.
“Mệt quá, không muốn đi ra ngoài.” Ôn Noãn toàn thân đều lười động: “Liền ở nhà ăn đi.”
Con ngươi Lôi Nặc lóe lóe, sau đó gật gật đầu nói: "Được, ở nhà ăn.”
......
Hôm nay là ngày nghỉ của La Tư, vừa vặn hắn gần đây có bạn gái, tính toán thừa dịp ngày nghỉ hôm nay đi hẹn hò, vì thế, La Tư còn đặc biệt đi làm một bộ tây trang để khoe khoang. Ai biết hắn vừa mới trang điểm xong chuẩn bị đi ra ngoài hẹn hò, ông chủ lại gọi điện thoại tới.
“La Tư, đến nhà ta nấu cơm.” Ngữ khí Lôi Nặc bình đạm không có gì phập phồng, hoàn toàn chính là loại thanh âm không có cảm xúc, làm người ta cảm thấy áp lực.
La Tư khóc không ra nước mắt gọi cho bạn gái xin lỗi, sau đó mã bất đình đề* chạy tới nhà Lôi Nặc.
(*)馬不停蹄 – Mã bất đình đề: đây là một câu thành ngữ, nghĩa là ngựa không dừng vó, một khắc cũng không dừng lại, một mực bước về phía trước.
“La Tư, vất vả.” Quản gia nghênh đón Lam Tư đồng tình vỗ vỗ bả vai hắn: “Hôm nay phải biểu hiện thật tốt, bữa cơm này không chỉ cho thiếu gia ăn.”
“Có khách quý?” La Tư nghiêm túc lên.
“Nói như thế nào đâu... Không thể xem là khách.” Thiếu gia để ý Ôn tiểu thư cũng không phải là loại để ý giữa bạn bè, nói không chừng, cô sẽ trở thành nữ chủ nhân tương lai của nhà Áo Tư Đinh đâu: “Tóm lại, ngươi phải làm thật tốt, vị kia không có ăn kiêng cái gì, yêu thích chính là ăn thịt.”
“Yên tâm giao cho ta.” La Tư vỗ vỗ ngực.
Trong nhà Áo Tư Đinh cũng có đầu bếp, trong sự hỗ trợ của chúng đầu bếp, La Tư thực mau liền làm tốt một bàn ăn phong phú. Hắn tự tin ngẩng đầu ưỡn ngực, mang theo một vài người hầu bưng thức ăn đi lên nhà ăn.
“Nhanh như vậy liền làm xong?” Nghe được quản gia nói, Ôn Noãn có chút kinh ngạc nhướng mày.
“Đúng vậy.” Quản gia cười gật gật đầu: “Thiếu gia, Ôn tiểu thư, mời dời bước đến nhà ăn.”
Ôn Noãn đầy cõi lòng chờ mong đi theo Lôi Nặc đi vào nhà ăn, mới vừa đi vào, liền nghe được một trận tiếng bước chân gấp gáp, ngay sau đó tay cô đã bị một đôi tay thô ráp nắm lấy.
“Đại thần! Sao ngươi lại tới đây!”