Nấm Lùn, ta yêu nàng

Chương 37: Tôi mệt

Tử Vy sau ngày hôm đó cô cảm thấy rất buồn. Cô không hiểu tại sao Dương Minh lại có cách ứng xử như vậy. Nếu như là trước kia thì cô cũng không quan tâm người khác nghĩ gì về mình nhưng không hiểu sao đối với cậu cô lại có cảm giác khó chịu đến như vậy. Có lẽ đối với cô cậu đã có một vị trí nào đó nhất định rồi. Tử Vy không ra khỏi phòng lấy nửa bước. Bố mẹ cô vào khuyên nhủ hết lời nhưng cũng vô dụng. Không lẽ thời gian sau cô lại tiếp tục những tháng ngày ảm đạm trong căn phòng u tối này sao:

- Tử Vy nói cho mẹ biết đi con có chuyện gì vậy

- Không có chuyện gì đâu mẹ. Mẹ đi ra ngoài đi con muốn ở một mình

Tử Vy kéo chăn lên chùm kín người. Mẹ cô thường ngày hay trách móc dữ dằn với cô là thế nhưng hôm nay lại dịu dàng 1 cách lạ thường có vẻ như bà đã hiểu ra được chuyện gì đó. Bà nhẹ nhàng nở một nụ cười hiền từ và nói:

- Con và Dương Minh cãi nhau phải không

- Sao mẹ biết- cô ngồi bật dậy

- Sinh con ra nhìn con trưởng thành mười mấy năm này không lẽ mẹ không biết còn đang nghĩ gì

- Mẹ à, mấy ngày này còn suy nghĩ mãi nhưng chả biết phải làm gì cả. Con phải làm gì đây hả mẹ- cô rưng rưng nước mắt

Bà cầm lấy đôi bàn tay của cô rồi dịu dàng lau hàng nước mắt trên má:

- Ôi đứa con gái bé bỏng của mẹ, trong những hoàn cảnh này hãy nghe theo con tim mách bảo, mẹ biết con thông mình con hiểu lời mẹ nói mà phải không

Nói rồi bà từ từ bước ra khỏi căn phòng. Giờ chỉ còn mình Tử Vy, liệu rằng cô sẽ làm gì đây