Nam Nam Chi Gian

Chương 37

Người dịch: Cá Voi

Cuộc sống trở lại với quỹ đạo vốn có. Tuy rằng tôi vẫn còn chút cảm giác lo được lo mất, cũng không biết tương lai mà Bành Trí Nhiên nói sẽ cẩn thận suy nghĩ liệu nghĩ được đến đâu, nhưng tôi không còn buồn bực với cậu ấy nữa. Dẫu sao thì tôi vẫn còn yêu cậu ấy rất nhiều.

Lại một ngày thứ sáu nữa gần kề, vẫn là những ngày cuối tuần như vậy nhưng mấy ngày cuối tuần này mang đến cho tôi một loại cảm giác khác hẳn.

Trước đây tôi cứ luôn lo sợ nếu như tôi không xuất hiện bên cạnh Bành Trí Nhiên thì liệu có hay chăng có một ngày cậu ấy sẽ không còn yêu tôi. Nhưng thực tế cho thấy khoảnh khắc tương phùng  ngắn ngủi  khiến chúng tôi càng thêm trân trọng từng giây phút bên nhau.

Bành Trí Nhiên thuộc cung Song Tử, và những người cung Song Tử thường tồn tại hai mặt tính cách. Trong linh hồn họ tồn tại cả phần thiện lương như thiên sứ và phần giảo hoạt như ác ma. Tuy ham vui nhưng luôn nỗ lực trong công việc, thích tự do nhưng cũng lưu luyến sự dịu dàng và yêu cảm giác được người khác chăm sóc. Có lẽ chính vì vậy mà mối quan hệ của chúng tôi mới có thể kéo dài đến vậy. Vì chúng tôi bên nhau, cậu ấy vừa có được sự tự do trong tầm kiểm soát lại vừa nếm trải được mật ngọt tình yêu, dẫu cho có là một tình yêu vụng trộm.

Hơn nữa Bành Trí Nhiên còn mang nhóm máu B. Những người thuộc nhóm máu B trước giờ vẫn luôn tự tại, có đôi khi hành động sẽ không để ý đến cảm nhận của những người xung quanh, giống như việc cậu ấy bỗng nhiên chạy đi mua một cặp vé tình nhân, rồi lại giống như việc cậu ấy hôn tôi trong góc tối. Mấy ngày cuối tuần đó cứ giống như ngày lễ tình nhân, là khoảng thời gian đẹp đẽ và hạnh phúc nhất của chúng tôi. Trong những năm tháng tuổi trẻ bồng bột ấy, chúng tôi vẫn có thể trải qua cuộc sống sinh hoạt như bao người mà không khiến người khác nảy sinh chút nghi ngờ. Có lẽ chính chiều dài của năm tháng đã giữ cho ngọn lửa tình yêu của chúng tôi không lụi tàn, khiến tình yêu mong manh ban đầu dần trở nên vững trãi, khiến những tổn thương trở thành thấu hiểu.

Nhiều năm về sau, khi nhắc lại chuyện ngày đó, Bành Trí Nhiên lúc này đã không thể chịu được việc tôi đi công tác xa nhà một tuần, cảm khái rằng, nếu đổi thành hiện giờ  anh bị chuyển đi thì kết cục chắc chắc sẽ hoàn toàn khác. Tôi tủm tỉm cười hỏi tại sao, cậu ấy thâm tình nhìn tôi nói: “Anh nghĩ có lẽ anh sẽ không chịu được mất. Anh già rồi, điều duy nhất anh muốn chỉ là ngày ngày được nhìn thấy em”.

Tôi thích nhất những lần cậu ấy nói lời tâm tình với tôi như vậy, tuy không còn những nồng nhiệt của tuổi trẻ nhưng mang theo sự dịu dàng của năm tháng. Khi Bành Trí Nhiên nói điều đó chúng tôi đã 32 tuổi, kỳ thực cũng không được tính là quá già.

So với một người cung Song Tử như Bành Trí Nhiên thì một Nhân Mã như tôi khi mới bắt đầu thường không được cởi mở  như cậu ấy. Tính mẫn cảm vốn có khiến tôi luôn khuyết thiếu cảm giác an toàn. Hơn nữa lớn lên trong một gia đình không hoàn chỉnh lại càng khiến tôi không có niềm tin tuyệt đối với tình yêu, nhưng kỳ thực tôi là người luôn khát vọng được yêu. Vì vậy nên khi tình yêu thật sự đến với tôi thì tính lo được lo mất của tôi càng trở nên nghiêm trọng. Một mặt tôi muốn có được hạnh phúc, mặt khác tôi lại cảm thấy hạnh phúc là thứ xa vời chỉ có trong  đồng thoại.

Quen biết Bành Trí Nhiên đã lâu, tôi biết cậu ấy không phải người nhẫn nại. Phải chăng nếu tôi cứ hết lần này đến lần khác nói thiếu vắng  anh em nơi này không ngày nào vui vẻ, cậu ấy sẽ gọi tới an ủi tôi qua điện thoại và không ngừng nói rằng anh yêu em. Nhưng tôi biết nếu tôi cứ hết lần này đến lần khác tự gặm nhấm nỗi buồn không ai thấu hiểu thì chắc chắn cậu ấy sẽ lầm bầm mắng tôi.

Vậy nên tôi chỉ đành dùng những việc khác để phân tán suy nghĩ.

Rất lâu về sau có đôi khi tôi đã nghĩ bản thân mình thật sự rất khó hiểu, chính tôi cũng không biết vì sao khi mới bắt đầu mối quan hệ này tôi lại đau buồn đến vậy. Còn về Bành Trí Nhiên, thật nhiều năm về sau không hiểu sao thích quản tôi quản này quản nọ khiến tôi có đôi khi cảm thấy thực phiền, liền bực bội nói với cậu ấy tôi cũng cần có những lúc tự do. Những khi như vậy cậu ấy sẽ cười tôi, nói năm đó em thuyên chuyển công tác được tự do bay nhảy ngoài vòng tay anh nhưng chẳng phải em vẫn viết thư nói với anh rằng em sắp bị đau buồn đến chết đấy ư?. Phải, khi đó tôi cảm thấy ngôn ngữ không thể diễn tả hết được cảm nhận của tôi, vì vậy tôi bắt đầu chuyển sang viết thư cho cậu ấy, tuy rằng chẳng được mấy lá thật sự gửi đi. Nhưng quả thực khi đó tôi cảm thấy cực kỳ bức bối.

Nhân Mã là chòm sao sống  nội tâm, sự trống vắng trong tâm hồn là nguyên nhân lớn nhất khiến trái tim Nhân Mã đau thương. Một Nhân Mã khi biểu hiện rằng bản thân là người đa tình, vậy thì chỉ có một lý do duy nhất là do họ chưa tìm được một người thật sự thấu hiểu, một người tri kỉ. Nhưng một khi đã tìm được người đó, Nhân Mã sẽ trở nên si tình cực kỳ.

Đau khổ của tôi khi đó nguyên nhân lớn nhất là bởi người tôi yêu không ở cạnh tôi. Đây không phải lỗi của cậu ấy, đây là lỗi do khoảng cách giữa tôi và cậu ấy mang đến.

Xa cách mang đến những giây phút đẹp đẽ ngọt ngào nhưng cũng khiến trái tim tôi chịu thêm nhiều đau khổ. Nỗi đau này khắc sâu vào da thịt, để từ đó về sau mỗi lần đi hát karaoke nghe thấy có người hát “Nỗi đau biết thở” của Lương Tịnh Như, tôi đều có cảm giác đồng cảm.

Thế rồi sau đó tôi đã đi xỏ một lỗ khuyên tai, coi như cảm nhận nỗi đau theo một cách khác, dùng chính nỗi đau cơ thể để quên đi đau đớn trong lòng.

Lần đầu xỏ lỗ khuyên tai của tôi là ở một tiệm vàng. Khi đó cửa tiệm nọ không bán khuyên tai mà chỉ nhận xỏ lỗ. Nhân viên cửa hàng biết tôi đến để xỏ khuyên thì hơi choáng váng, nhưng cuối những năm 1990 thời đó phong cách Punk đã nổi lên, hơn nữa những cô nàng trên trai đeo đến mấy cái khuyên cũng không ít, nên cô nàng nhân viên rất nhanh đã  khôi phục lại trạng thái tâm lý bình thường, hỏi tôi muốn xỏ một hay hai lỗ.

Tôi trả lời, chỉ cần một lỗ bên phải.

Kỳ thực khi đó tôi không biết xỏ khuyên bên tai trái hay bên tai phải bên nào biểu thị cho đồng tính, tôi hoàn toàn không nghĩ đến việc đó. Lúc đó tôi chỉ nghĩ đơn giản là vì tóc mái của tôi hất sang bên phải, hơn nữa phần tóc mai bên đó dài hơn chút nên có thể che được chiếc khuyên tai mà thôi. Dù sao thì tôi vẫn còn nghĩ đến hình ảnh của mình trong công ty.

Khi chiếc khuyên tai xỏ qua dáy tai cảm giác thật giống như bị súng hơi bắn một phát. Không biết vì sao trong khoảnh khắc tê dại sau khi cơn đau đi qua, tôi lại nảy sinh cảm giác nhẹ nhõm khó hiểu. Có lẽ cảm giác cũng giống như khi tự tra tấn bản thân, đau đớn hiện hữu trên cơ thể khiến cho tinh thần phần nào đó được giải thoát, cứ như vết thương ấy là nơi linh hồn bạn được thoát ra, từ miệng vết thương ấy những đau đớn đè nén bao lâu nay được tràn ra, để rồi sau đó thứ duy nhất bạn cảm nhận được là sự nhẹ nhõm.

Nhưng việc này quả thực rất dễ gây nghiện.

Cuối tuần sau đó khi Bành Trí Nhiên nhìn thấy chiếc khuyên mới trên tai tôi cậu ấy đã rất tức giận. Một phần vì giận tôi bốc đồng không nghĩ đến hậu quả, phải biết rằng trong hệ thống công ty chúng tôi thời bấy giờ những người khác biệt sẽ không có tiền đồ. Mặt khác giận vì tôi không biết tự chăm sóc mình khiến miệng vết thương bị nhiễm trùng.

Dáy tai bị nhiễm trùng quả thực rất khó chịu, vừa sưng vừa đỏ, rất đau. Bành Trí Nhiên giúp tôi bôi thuốc mỡ giảm sưng và khử trùng bằng cồn, nhưng mỗi lần tháo khuyên ra đeo khuyên vào đều rất đau, lỗ khuyên như phải chịu một cuộc tàn phá mới, lần nào cũng chảy máu.  Cậu ấy liền bảo tôi tháo khuyên ra chờ đến khi vết thương lành lại.

Tôi không đồng ý, tôi nói anh căn bản không hiểu vì sao em đi xỏ khuyên.

Cậu ấy nhìn tôi thật lâu rồi sáp lại gần đặt lên một nụ hôn, nói rằng anh biết, anh hiểu em sống chẳng được vui vẻ gì, ánh mắt em so với trước kia thực đau thương.

Sau đó vết thương trên tai tôi vẫn không khá hơn chút nào, cậu ấy không biết làm sao đành phải hỏi thử đồng nghiệp nữ trong công ty, họ nói lấy búp trà đắp vào vết thương, như vậy thuốc vừa có thể ngấm mà vết thương cũng sẽ không bị nhiễm trùng. Kết quả Bành Trí Nhiên liền mang toàn bộ trà ở công ty về nhà, chỉ vì tìm cho tôi một búp trà lẫn trong đám lá. Cậu ấy vừa tìm vừa mắng: “ Em muốn chuyển cảm giác đau sang cơ thể có phải không? Lần sau nếu như em còn cảm thấy buồn đau vậy thì xin em, hãy nói với anh, để anh đánh em một trận em lập tức sẽ hết đau!”.

Tuy mạnh miệng nói vậy nhưng cử chỉ lại thực nhẹ nhàng xử lí vết thương cho tôi.

Tôi khao khát cảm giác được cậu ấy nuông chiều, sau đó liền xỏ thêm hai lỗ khuyên nữa. Đến khi xỏ xong lỗ khuyên thứ ba, Bành Trí Nhiên thực sự nổi giận, đè tôi lên tường làm đến khi tôi phải nức nở xin tha cậu ấy mới dừng lại, nói nếu em còn dám xỏ khuyên nữa anh sẽ lấy vài thứ bịt  phía sau của em lại, em tin không!

Tôi chỉ có thể xoa nắn cái eo đau nhức nói em không dám nữa, thật sự không dám nữa.

Năm 1999, vào khoảng thời gian gần đến sinh nhật của cậu ấy cũng là lúc thành phố  bước vào mùa mưa.

Sinh nhật cậu ấy không rơi vào cuối tuần. Trước ngày sinh nhật mấy hôm cậu ấy gọi cho tôi, giọng buồn buồn: “Trần Gia, anh sắp thêm tuổi nữa rồi nhưng người anh yêu không thể cùng anh trải qua ngày sinh nhật. Em nói xem người ấy có thể đến đây bên anh không?”.

Tôi nói không đâu, người ấy rất bận, cậu ấy phải đi làm.

Trước sinh nhật cậu ấy một ngày, thành phố đón một cơn bão dữ dội ập đến. Tôi mua vé chuyến tàu trưa và xin nghỉ phép, trở về cùng cậu ấy đón sinh nhật. Gió to mưa lớn đến nỗi đi trên đường phải thật khó khăn lắm mới giữ được cho tán ô không bay khỏi tầm tay. Khi tôi về đến nhà đã là hơn ba giờ chiều, toàn thân ướt đẫm, chưa kịp thay quần áo đã nhận được cuộc gọi đến từ cậu ấy, nói: “Trần Gia em đừng về đây, mưa lớn đến như vậy, nếu em có ý định về nhà với anh đón sinh nhật vậy thì coi như hủy đi em nhé”.

Tôi nói anh đừng tự mình đa tình, em đâu có nói sẽ về với anh trải qua một sinh nhật vui vẻ, mưa lớn như vậy có ngốc mới ra khỏi nhà. Cậu ấy nói trong điện thoại, ừ ừ, em không về là tốt rồi. Giọng điệu thực cô đơn.

Tôi lại nói, mưa lớn như vậy tối nay anh đừng đi đâu về nhà sớm một chút đi.

Sau đó tôi cúp máy, thay quần áo rồi ra ngoài mua thức ăn và bánh gato, đến khi về nhà lại là một thân ướt đẫm.

Cơm nước gần xong thì chuông cửa vang lên, Bành Trí Nhiên ủ rũ bước vào dựng ô trong góc cửa, vừa ngẩng đầu lên liền trông thấy tôi bưng bánh gato đứng trước mặt nhìn cậu ấy, kinh hỉ lao đến gặm cắn tôi một hồi, bánh gato suýt nữa bị cậu ấy làm hỏng. Tôi vội vàng bảo vệ chiếc bánh, nói: “Đừng kích động đừng kích động, em phải đội mưa cả chiều nay mới mua được đấy, anh đừng làm hỏng”.

Cậu ấy nói: “Trần Gia, anh yêu em, yêu em nhiều hơn những gì em nghĩ.”