Convert: Vespertine
Editor || Beta: Manh
Nhạc Dư nằm mơ, mơ thấy bản thân vào năm 20 tuổi, cũng là năm cô gặp được Hoắc Tuân.
Giữa học kỳ một của năm hai, Nhạc Dư bị lừa tiền sinh hoạt. Cô không dám nói với người nhà, lại không muốn tiêu tiền của Phan Bối, chấp nhận ăn mì một tuần. Phan Bối nhìn không nổi, giới thiệu việc làm lễ tân cho cô, một ngày 300 đồng, còn bao cả bữa trưa.
Đối với Nhạc Dư thời sinh viên, đó chắc chắn là một cái bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống, vừa nghe Phan Bối nói xong, cô lập tức gật đầu đồng ý.
Vào cuối thu, cho dù gió không lạnh thấu xương nhưng cũng khiến mặt phải đông lạnh.
Nhạc Dư đổi một bộ sườn xám xẻ tà đến lưng đùi trong phòng thay đồ, theo Phan Bối ra ngoài, không khí lạnh lẽo lập tức ập vào mặt. Cô không nhịn được mà xoay xoa cánh tay, có phần nhung nhớ máy sưởi ở trong phòng.
Trên thực tế, cô sắp phải đứng đón gió ở cửa khách sạn cho đến khi bữa tiệc kết thúc.
Tiền đúng là không dễ kiếm.
Nhạc Dư hít hít mũi, sau đó thì thầm với Phan Bối ở bên cạnh: "Chúng ta phải đứng khoảng bao lâu?"
Phan Bối đáp: "Ít nhất là bốn tiếng. Kẻ có tiền thời nay hoạt động càng ngày càng chậm, cậu cố gắng lên, nếu thực sự không chịu nổi thì cũng có thể đổi người đi nghỉ, nhưng sẽ được ít tiền hơn đấy."
Nhạc Dư gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nhìn về phía bắp chân trần của cô bạn, "Bối Bối, cậu không thấy lạnh à?"
"Đứng riết là quen ấy mà." Phan Bối ngừng nói, đoạn hỏi, "Cậu thì sao?"
Dựa trên nguyên tắc kiếm tiền là phải có tinh thần chuyên nghiệp, cộng thêm việc nhìn thấy quản lý đang bước đến, Nhạc Dư lập tức đứng thẳng tắp: "Không lạnh!"
Thực chất, cô đã lạnh tới mức không ngừng nổi da gà.
Ngày đó, đám Nhạc Dư hứng gió lạnh tròn năm tiếng mới có cơ hội để thở. Gót chân cô như bị rút xương, cực kỳ đau nhức.
Bữa tiệc kết thúc, Nhạc Dư cố nén cơn đau, giữ vững khuôn mặt tươi cười chào khách. Nhìn hơn mười đôi giày da bước qua dưới mí mắt mình, cô thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng kiếm được 300 đồng.
Nhạc Dư gặp may khi nhận được ca chiều vào ngay buổi đi làm đầu, được thêm 50 đồng tiền công so với buổi sáng. Bỏ tiền vào trong túi, cô thay quần áo, giữ nguyên lớp trang điểm vì lười, khi ra khỏi khách sạn thì trời đã tối.
Phan Bối muốn đi ăn cơm với bạn trai, mà dù có đói tới mức ngực dán lên lưng thì Nhạc Dư cũng không định làm bóng đèn. Cô xua tay từ chối lời mời để đôi tình nhân nhỏ rời đi, trong lòng chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng lên xe buýt, về trường làm thịt gói mì cuối cùng.
Nhưng, tại bến xe buýt, cô không chờ được xe buýt, mà là một chiếc ô tô màu đen.
Cửa kính hạ xuống, Nhạc Dư nhận ra hai người trong xe, bọn họ là nhân vật chính được mời tới buổi tiệc ngày hôm nay.
"Tôi thấy chúng ta sẽ đi cùng đường đấy, cô có muốn lên xe không?"
Người mở miệng là chàng trai ăn mặc lòe loẹt, nhưng Nhạc Dư lại nhìn người ở phía sau anh ta.
Bọn họ gọi anh là Hoắc tổng.
"Nhạc Nhạc, dậy đi ăn cơm nào."
Thật phiền phức.
Nhạc Dư cầm gối che mặt, lại bị người khác túm đi, cô bực bội mở mắt, gương mặt ở trước mắt hợp lại với gương mặt trong mơ, thứ vô tình như năm tháng lại chẳng hề lưu lại bất kỳ vết tích nào trên khuôn mặt anh.
"Hoắc tổng?" Hoắc Tuân kỳ quái sờ trán cô, "Vừa nằm mơ đấy à?"
Còn không phải sao?
Nhạc Dư tỉnh táo hơn, kéo Hoắc Tuân nằm xuống rồi bò lên người anh, dán mặt lên lồng ngực rộng lớn, "Em ngủ bao lâu rồi?"
"Năm tiếng."
"Hèn gì." Cô véo tay anh, thấy anh kêu đau mới hả giận, "Em đã đứng hứng gió lạnh tận năm tiếng ở trong mơ đấy!"
"..." Tuy Hoắc Tuân không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn nhớ là phải ăn đậu hủ. Anh tỉnh bơ xoa nắn bờ mông cô, "Để anh sưởi ấm cho em nhé?"
Đáp lại anh là một tiếng xùy dài, cái tay đang tác quái trên mông lại càng ra lực.
Nhạc Dư vặn người: "Em đói rồi, ăn xong hẵng..." Chợt, sượt qua vật cứng rắn nào đó, cô nhìn anh với vẻ khó tin, "Không phải chứ?"
"Anh là một người đàn ông bình thường mà."
Dứt lời, Hoắc Tuân ôm Nhạc Dư ngồi dậy, "Thu dọn đồ đạc rồi đi ăn cơm thôi."
Nhạc Dư không dám di chuyển linh tinh, cô bò xuống giường, cầm túi xách cùng áo khoác. Quay đầu nhìn Hoắc Tuân đang chống gối hít sâu, dáng vẻ dục vọng chưa thỏa đầy chật vật, cô cười thành tiếng: "Ăn cơm xong thì đi thuê phòng đi, hôm nay chúng ta không về nhà!"
Hoắc Tuân trực tiếp hỏi: "Khách sạn nào?"
"Chỗ mà anh từng diễn kịch bán thảm[1] để em giúp anh ấy."
Giúp tới mức đặt cả bản thân vào cuộc.
[1] 卖惨 (Bán thảm): Tựa như "Bán manh" là giả vờ đáng yêu, "Bán thảm" là giả vờ dễ thương, không phải là bán thảm nghĩa đen đâu...Editor: "
Thu dọn đồ đạc rồi đi ăn cơm thôi."
:"> Suýt nữa thì chị tan cửa nát thành.