Nam Nhân Chân Thọt Tiệm Sủi Cảo

Chương 44

Đêm giao thừa, mỗi nhà đèn đuốc sáng choang, cho dù nhiều nhà đều mở TV rồi nói chuyện, Nghiêm Khánh Sinh cũng không khỏi hãi hùng, cố tình tên hỗn đản Trình Thủy này lại ở trong thân thể anh gây rối sức lực, miệng còn không nhàn rỗi hỏi cái này rồi hỏi cái kia.

“ Ca ca có cảm giác sao?” “ Ca ca em có sướng không?” “ Ca ca thích em chậm hay nhanh?”

Ca ca một tiếng rồi một tiếng, anh không trả lời, Trình Thủy chôn ở ngực anh trái cắn phải liếm. Hai viên đậu đỏ ở đó ba mươi bảy năm giờ mới khám phá ra tiềm năng của chúng, Trình Thủy hôn lên tê rần, có lúc nhanh quá, anh đều không thể khống chế kêu ra tiếng.

Đối với việc này Nghiêm Khánh Sinh vừa yêu vừa sợ. Ai mà không thích mấy thứ sung sướng chứ?  Dù cho anh chẳng hiểu cái ngực phẳng của mình có gì hấp dẫn, song từ cái nơi khó nói truyền tới cảm giác không phải là giả.

Thậm chí ở nơi Trình Thủy không nhìn thấy, chính anh cũng lén lút thử chạm qua. Cái cảm giác đó rất kỳ diệu, thật giống như một cô gái bị thất sủng trong ngõ Lục Đạo lúc đêm, không ai thèm đếm xỉa cả.

Anh luôn thấy mình còn thiếu thứ gì đó.

Tự mình đỏ mặt,  như bị nhúng nước sôi, vật nhỏ ngang ngược đó cứng rồi, nhưng Nghiêm Khánh Sinh không gạt được suy nghĩ của mình ra, suy nghĩ cái gì, đến cùng vì sao lại trở nên kỳ quái như thế cũng chỉ có mình anh biết.

Trình Thủy thì ngược lại, đầu lưỡi và bàn tay hắn linh hoạt như nhau, một cái quản phía trên một cái quản phía dưới, đem Nghiêm Khánh Sinh chăm sóc đến đầu ngón  chân đều sảng khoái cuộn tròn lên, lại một tiếng thở dốc bỗng nhiên bật ra. Trình Thủy luôn hôn đùi phải anh, cẩn thận từng li từng ý, như một lông chim quét qua.

Hôm nay Trình Thủy hơi sung một tý, Nghiêm Khánh Sinh luôn cảm thấy hắn đang cố  đè nén một luồng khí thế không nói lên lời được, có chút tính tình không chịu thua.

Trình Thủy ngắt lấy eo anh, như một con sói đói bụng đỏ cả mắt.

“ Ca ca, thích nhóc con làm anh như thế này sao?”

Còn, còn thù dai!

Vấn đề đó hoàn toàn vượt ra khỏi giới hạn cuối của Nghiêm Khánh Sinh, anh được xoa cả người phát nhiệt, không cần nhìn cũng biết sướng đến ửng hồng, anh nghiêng đầu sang bên, hé miệng cắn gối, mặc cho Trình Thủy có dằn vặt cũng không hé miệng, ô ô ưm ưm mà ướt khóe mắt.

Ga trải giường nhăn đến rối tinh rối mù, chăn đắp đạp tới cuối giường, gối khẳng định là rớt rồi, nước bọt trộn với nước mắt — nói không chừng đệm ở dưới eo còn dính thứ ngượng ngùng kia.

“ Lạnh không?” Trình Thủy đột nhiên hỏi.

Anh nằm trần trụi trên giường, bị tình dục thiêu đến khô nóng, phía sau cố và lưng thậm chí còn chảy mồ hôi, Trình Thủy cũng không hơn bao nhiêu, tới sát người, còn có thể cảm nhận được hơi thở và nhiệt độ quen thuộc.

Nghiêm Khánh Sinh lắc đầu.

“ Vậy chuyển sang nơi khác.”

Anh được Trình Thủy bế lên, cánh tay vắt trên vai Trình Thủy, bàn tay chạm vào mồ hôi chảy trên lưng Trình Thủy.

Trình Thủy ôm lấy eo anh, “ Ôm chặt.”

Gian nhà ọm ẹp chỉ bé bằng lòng bàn tay, Trình Thủy ôm anh đi không đến hai bước đã tới. Hắn ôm Nghiêm Khánh Sinh đặt ngồi vào bệ cửa sổ thấp, còn cẩn thận đem cốc đánh răng dời đi, lại lấy ngón tay lau khô vết nước mà cốc để lại.

Lúc làm mấy cái đó,   một tay Nghiêm Khánh Sinh cũng chưa hề phải đụng tới, đầu ngón tay anh lại lộ ra bất an, ngón tay trên lưng anh trên lưng hắn hết xoa xoa rồi đâm đâm.

Đầu ngón tay không an phận đó làm Trình Thủy như có một luồng tâm lửa đang từ từ hướng dưới chạy.

Trình Thủy nhẫn nhịn lửa nóng động viên mà hôn gò má anh một cái, Nghiêm Khánh Sinh chớp chớp mắt, mí mắt run rẩy, không xác định mà nhắm mắt lại.

Càng giống như làm nũng.

Trình Thủy hít một hơi thật sâu, tiện tay kéo một cái áp nhét phía sau anh, đem người đặt ở trên tường liều mạng hôn, trở thành một chú nhím đang xù lông, ngang ngược không lý lẽ đem không khí trong miệng anh cướp đoạt.

Nghiêm Khánh Sinh bị hắn hôn không thở nổi, hô hấp vốn cũng không vững, vừa căng thẳng càng hỏng, Anh giãy dụa tách ra, mắt lườm một cái,  nhìn ra sau cửa sổ sau nhà.

Hộp pháo giấy rơi vãi khắp mặt đất, ánh trăng ảm đạm, vẫn là cảnh tượng trước khi bọn họ vào, Nghiêm Khánh Sinh lại cảm thấy nơi nào đó đã không còn giống nữa. Anh run lên hai giấy, đột nhiên hô một tiếng: “ Có tuyết rồi?!”

Trình Thủy theo bản năng cũng nhìn ra phía ngoài cửa sổ — ồ, không phải chứ!

Một mảnh bóng đêm nhu hòa, rơi xuống tỏa sáng, hoa tuyết tựa như ngọc sáng.

Hoa tuyết trong sáng như trẻ mới sinh, ngay cả địa phương rách nát như ngõ Lục Đạo cũng đều được làm sạch, nhiễm được chút xíu tiên khí đáng quý.

Trần Cố ít có tuyết, trong lúc nhất thời Nghiêm Khánh Sinh nhìn đến thất thần, Trình Thủy trong vài giây, thay anh lấy quần áo sau tường bao lại.

Nghiêm Khánh Sinh mím mím khóe môi.

Bỗng, xa xa truyền tới một tiếng nổ vang, “ Bùm!”

Pháo hoa nở rực trên bầu trời, tỏa ra ánh sáng lung linh, muôn màu muôn vẻ.

Hai người đều vừa hồi thần.

“ Bùm bùm bùm bùm…”

Kèm theo có tiếng trẻ con hoan hô, toàn bộ ngõ hẻm như ong vỡ tổ.

Trình Thủy nở nụ cười, thấp giọng nói: “ Mười hai giờ rồi, chúc mừng năm mới.”

“ Chúc mừng năm mới.” Nghiêm Khánh Sinh nhìn hắn phút chốc, không biết xúc động nơi nào, chỉ cảm thấy người này tại sao lại đẹp như thế, một nụ cười rộ lên đều hòa tan cả tuyết.

Anh nhẹ nhàng đá cái, “ A Thủy, anh lãnh.”