Nhóc con đứng trên hai chân sau giẫm lên tờ báo, như vậy cậu càng thấy rõ ràng trên đó viết gì.
Cậu nghiêm túc đảo qua đảo lại mắt nhỏ, đọc kĩ tin tức trên báo một chữ cũng không bỏ sót, qua lại nhìn hai lần xác định mình không có đọc sai chỗ nào mới cuống lên, dùng hai chân sau cào quanh trên tờ báo, cực kì nôn nóng bất an. Cặp mắt đậu đen vững vàng nhìn chằm chằm vào tờ báo, trang đầu để hình ba người, người đàn ông trung niên nho nhã Âu Dương Chấn Vũ, vợ mới cươi Lý Tuyết Di mỹ mạo dịu dàng, còn chính bản thân cậu đứng bên cạnh, là thiếu niên thanh tú pha chút trẻ con. Người đàn ông nho nhã cậu biết, cùng hắn sống chung nhà mười tám năm, đã quen nhìn hắn nhân từ, đối với vợ con hiền hậu từ ái, càng rất che chở cậu. Nhưng bây giờ hắn cùng một người đàn bà xa lạ đứng chung một chỗ, nói muốn cưới bà ta, còn tổ chức lễ cưới thật long trọng. Hoàn toàn khác với người hiền từ cậu biết, lần này trên mặt báo cậu mới thấy được bộ mặt khác của người cậu từng gọi là ba này. Nhìn hắn rất vui vẻ, không giống với lúc trước luôn cười nhạt, bây giờ hình như hắn phi thường cao hứng, ý cười trên mặt chưa hề phai. Đây là do góc chụp của phóng viên hay là tại cậu nghĩ nhiều? Không quan tâm biến hóa của Âu Dương Chấn Vũ, cậu chẳng thể hiểu được cũng không thể tha thứ cho hắn tại sao mới một khoảng thời gian ngắn ngủi, hắn đã cưới một người xa lạ? Trên báo thấy được, mẹ cậu qua đời mới một tháng... Còn cái người Âu Dương Thiếu Vũ kia rốt cuộc là ai? Tại sao giống cậu y như đúc, nhóc con biết rõ người này nhất định không phải Âu Dương Thiếu Vũ, vì cậu vốn đã chết rồi. Buổi tối hôm đó xe cậu gặp tai nạn trên đường cao tốc, lao ra khỏi hàng rào bảo vệ rơi xuống vách núi, dù có may mắn không chết cũng không thể nào bình yên mà đứng đó, mà là nằm trong bệnh viện kìa. Cậu hoang mang vô cùng. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao từ khi cậu biến thành con sóc nhỏ, thế giới hình như đã thay đổi rồi. Cậu thậm chí bắt đầu nghi ngờ, không biết bản thân có phải Âu Dương Thiếu Vũ hay không, hay vốn dĩ bản thân cậu chỉ là một con sóc? Chẳng qua là một con sóc biết suy nghĩ sao? Cục lông đỏ giẫm đạp trên tờ báo, kêu lên chít chít, cậu như lâm vào cục diện quẫn bách không thể giải quyết, cậu bò xung quanh tờ báo, móng vuốt cắt lung tung trên giấy. Hàn Thiên Hữu nhanh chóng xử lí xong tài liệu, kí tên rồi mới liếc mắt nhìn sóc con. Vừa nhìn liền phát hiện nhóc không ở trong ổ, có lẽ đã chạy ra ngoài. Vì vậy tổng tài đại nhân lại dừng công việc trong tay đi tìm sóc của hắn, nhìn trên ghế thấy nhóc con quay loạn trên tờ báo, mềm mềm cuộn tròn người đưa cái mông về phía hắn, hình như đang nỗ lực làm cái gì. Hắn đi tới liếc nhìn, thấy nhóc nôn nóng cùng thương tâm khó giải thích được. Đây là... Hắn duỗi tay, chỉ dùng ngón cái và ngón trỏ nhíu lấy phần gáy sóc con nhấc lên, nhóc liền bay lên trời, bốn móng vuốt rời khỏi ghế, đột nhiên bay lên làm nhóc kinh hãi chít chít kêu gào, quay đầu nhìn lại thấy là Hàn Thiên Hữu mới ngoan ngoãn yên lặng. Làm cái gì vậy? Muốn cậu quay lại ổ à? (⊙v⊙) Hả? Tự nhiên thả cậu trong nhà vệ sinh làm gì vậy? Cậu đứng trên cát chuột mở to mắt đen khó hiểu. Hiện tại cậu không nghĩ muốn đi nhà cầu mà, hơn nữa có người ngồi trước mặt cậu không thể xuỵt xuỵt được nha, thật mắc cỡ. Móng vuốt bám lên khay cát, hai chân sau nhảy một cái trèo ra ngoài, đừng xem nhóc lông xù mập mạp, thật ra nhóc cũng là một con sóc mạnh mẽ nhanh nhẹn đó. Thoải mái trèo ra khỏi khay cát, còn chưa đi được hai bước lại bị xách lên thả lại chỗ cũ... (⊙_⊙) Nhóc con nằm trên cát mở to mắt ngơ ngác không hiểu, nhìn người trước mặt cậu có vẻ không vui, cậu lại bướng bỉnh lên. Cậu không hiểu rốt cuộc hắn muốn làm gì, chỉ nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của hắn, cả gan thò một cái chân ra ngoài muốn trèo ra. Ngón tay lại một lần nữa xách cậu thả lại khay cát. “Nhanh nhanh đi vệ sinh đi, xong rồi cho nhóc ăn ngon.” Giọng nói hắn vẫn thanh lãnh như trước. Bất quá nghe như đang dỗ cậu là thế nào? “Không cho đi bậy trên ghế salon.” Ngón tay hắn chỉ chỉ vào trán ngơ ngốc của nhóc nhắc nhở. “...” Nhóc con bực mình dùng chân đá đá cát chuột, cậu mới không ở trước mặt người khác đi vệ sinh đâu. Đi xuỵt xuỵt còn bị nhìn xem, có biết xấu hổ lắm hay không. Đáng tiếc cậu đã đánh giá sai bệnh sạch sẽ của Hàn Thiên Hữu, hắn thản nhiên ngồi trước mặt cậu thỉnh thoảng dùng tay xoa xoa lông mao phía sau lưng, thật thoải mái ah ~ không muốn, dừng lại ~ “Đi nhanh lên rồi sẽ được ăn ngon.” Người đàn ông thoạt nhìn lạnh lùng, trên mặt không có bao nhiêu biểu cảm lại làm ra một hành động trái ngược. Hắn lấy ra bình sữa nhỏ, pha một bình sữa bò thơm rồi đung đưa trước mặt sóc con, xong lại lấy trở về. “...” Tổng tài đại nhân ngài đối phó một con sóc con chỉ biết ăn với ngủ bằng thủ đoạn này có phải rất tàn nhẫn hay không? Tuy rằng cậu không phải sóc thật, nhưng làm vậy là lừa gạt cậu đó? Nhóc sờ sờ cái bụng hơi đói, nhìn thái độ cố chấp của hắn, rốt cuộc chịu thua xoay người, quay mông về phía Hàn Thiên Hữu, bắt đầu xuỵt xuỵt... Lấp cát xong quay lại, à hắn rất giữ lời thật sự cho cậu một bình sữa bò uống. Cậu trở lại nằm trong ổ ngủ, ôm bình sữa nhìn hắn ghét bỏ bưng khay cát chuột đi, rồi lại thay cát mới vào trong... Ăn uống vệ sinh đều có người lo giùm. Haizz, cậu cứ là một con sóc như vậy đi. Sau khi Hàn Thiên Hữu cho sóc ăn xong, hắn ngồi nhìn nhóc híp mắt buồn ngủ, sau một lúc mới trở lại làm việc. Bây giờ cũng nhanh đến giờ cơm trưa, hắn ăn xong trở lại phòng nghỉ ngơi, lúc cầm tờ báo lên thì phát hiện đã bị nhóc con cào đầy vết. Trang đầu in hình ba người nhưng có hai người đã bị cào nát nhìn không rõ mặt. Hắn suy nghĩ một chút rồi nhận ra, sữa bò đúng là không uống vô dụng, làm móng vuốt nhóc con sắc bén không kém. Tránh cho nhóc thức dậy không thấy mình sẽ chạy loạn khắp nơi, hắn tới phòng làm việc bưng cả cái ổ vào chỗ nghỉ ngơi. Vật nhỏ ngủ rất say, nhóc ôm hai móng vuốt co lại thành một cục lông xù đáng yêu đến đòi mạng, bị hắn dùng ngón tay chọt chọt cái mông phì mềm mụp nhóc cũng chỉ hé mắt rầm rì vài tiếng rồi giấu cái mông xuống ngủ tiếp. Thật sự là nhóc con ham ngủ. Khóe môi nhếch lên ý cười, hắn đem sóc đặt trên một cái gối khác ở đầu giường, cũng đắp chăn cho nhóc rồi mới nhắn mắt nghỉ ngơi. Phòng nghỉ nhiệt độ ổn định, mỗi ngày hắn đều nghỉ ngơi một hồi, chỉ là hôm nay hắn ngủ không ngon giấc, luôn cảm giác có gì đó quấn lấy mình. Cổ hắn như có thứ gì mềm mại ôm lấy, trước ngực bị đè nặng đồng thời có một mảng lông xù quấn lấy ngan hông, tay chân như bị người nào ôm chặt lấy không buôn... Bàn tay chạm vào cảm giác được da thịt nhẵn nhụi mềm mại mang theo chút ấm áp, xúc cảm chân thực làm người mặt đỏ tim đập. Này, đây là... Hàn Thiên Hữu trong giấc mộng đột nhiên bừng tỉnh, hắn mở mắt ra, nhìn bên cạnh đều trống không. Thì ra chỉ là mơ, hắn thở ra một cái bình tĩnh lại, lúc này mới ngạc nhiên không biết nhóc con làm sao từ trên gối chạy đến làm ổ trên người hắn... Hết chương 16. (8/2/2021)Edit: Thỏ Cụp Tai