Bánh tart trứng màu vàng óng từ từ di động, nhóc con chỉ có một chút sức lực bú sữa, hai cái móng vuốt dùng hết sức mới miễn cưỡng đẩy được miếng bánh tới góc tường, giấu mình trong một bụi cỏ cao cao.
Thật ra khoảng cách này chỉ khoảng hai mét, nhưng nhóc đã mệt đến lật bụng lên. Thân thể cậu nhỏ yếu, không có bao nhiêu sức lực, mẩu bánh mì ăn lúc trước tiêu hết sạch, bây giờ đã có chút đói bụng. Mà hiện tại... Cái bụng lông trắng của cậu lật lên trời, miệng nhỏ hơi hé ra, đôi mắt đậu đen tan rã mê mang. Vừa mệt vừa đau, cậu cảm giác đuôi mình hoàn toàn không cử động được, không thể dựng thẳng lên hay làm động tác khác, nó chỉ rũ xuống kéo lê trên mặt đất. Một chân kia đạp xuống, hung hăn giẫm trên đuôi non nớt của cậu, lực mạnh đến đáng sợ, cái đuôi năm sáu phân hơn phân nửa đã bị giẫm cho da tróc thịt bong, máu tươi dính bết lại trên lông đuôi, hiện giờ đã khô cứng, bộ dáng hoàn toàn khác trước. Lần đầu tiên lén vào địa bàn của con người đã bị xua đuổi như vậy, bị gọi là chuột làm cậu cảm thấy vừa đáng sợ vừa tuyệt vọng. Một khắc kia, linh hồn Âu Dương Thiếu Vũ xé rách đau đớn, cậu cảm thấy mình không còn là con người nữa, mà chỉ là một con sóc nhỏ chỉ cần no bụng mà phải mạo hiểm. Cậu co ro thân thể ôm lấy chính mình cùng với cái đuôi không còn sinh khí, vết thương hở quá nặng, nơi đó đều có thể nhìn thấy da thịt nứt toác, xương sụn bị nứt vỡ. Cậu thử mấy lần, cái đuôi không thể cử động nữa, cậu bắt đầu hoảng hốt rồi. Đuôi cũng là một phần thân thể cậu, giúp cậu giữ thăng bằng đồng thời có thể trèo cây, lúc nhảy xuống sẽ cản bớt trọng lượng. Nếu đuôi cậu thật sự vô dụng, vậy cậu chính là sóc tàn tật rồi, cuộc sống sau này sợ là nửa bước khó đi. Mắt đậu đen chảy nước mắt tuông tuông, nhóc khóc nức nở. Một miếng bánh tart trứng vàng óng thơm ngát trước mặt là của bác gái tốt bụng cho cậu, cậu nén nước mắt dùng cả tay chân ôm lấy miếng bánh, dùng hết sức lực gặm cắn. Cái miệng hé ra hợp lại, hai bên quai hàm không ngừng chuyển động, bánh tart trứng nhỏ xuống từ từ nhưng cậu chỉ có thể ăn một phần ba, còn dư lại một miếng ăn không hết. Hơn nữa cậu ăn no rồi,.... Làm sao bây giờ? Nhóc hơi rầu rĩ, đồ ăn đối với cậu thật sự rất quan trọng, nếu để ở đây tuy sẽ không bị trộm mất nhưng rất có thể người làm trong trang viên sẽ dọn dẹp hết. Lãng phí đồ ăn như vậy thật sự đáng xấu hổ. Hơn nữa cậu không hi vọng ngày mai phải đến đây tìm thức ăn nữa. Cậu vây quanh miếng bánh nhìn nhìn vài vòng, cuối cùng quyết định dùng hai cái răng sữa mới mọc cắn miếng bánh, một khối bánh to gần bằng đầu cậu được ngậm một phát vào miệng... A, ngậm trong miệng. Vì vậy, hai má nhỏ nhỏ đột nhiên phình to lên, cả miếng bánh lớn đều được cậu ngậm trong miệng. Cậu nhả ra nhìn thử, phát hiện bánh vẫn còn, chỉ là hơi dính chút xíu nước miếng thôi. ︿( ̄︶ ̄)︿ Thì ra miệng của cậu còn có thể đựng đồ nha, nhóc con nhất thời thỏa mãn híp mắt, ngậm khối bánh chạy trốn vào trong bụi hoa, bắt đầu nghỉ ngơi. Đối với thú con mà nói, ăn và ngủ là cách tốt nhất để nhanh lớn lên. Ngậm lấy đồ ăn thơm ngon, rất nhanh cậu đã ngủ. Chờ cậu tỉnh lại lần nữa, sắc trời đã trở nên u ám, cậu cũng bắt đầu đói bụng rồi. Nhả ra một miếng bánh to cỡ ngón tay cái, bánh vẫn thơm ngát ngon miệng, nhóc con cực kì thỏa mãn. Miếng bánh đối với cậu khá lớn, cậu phải dùng hai móng giữ chặt, tốc độ ăn thật nhanh, bánh tart trứng từ từ nhỏ lại rồi biếng mất. Cậu sờ sờ cái bụng, nó vẫn xẹp lép. Nhớ lại lời Thanh Xà tiền bối nói với cậu, phải để bản thân sạch sẽ, như vậy con người mới không coi cậu là thú hoang. Nhóc liếm sạch móng vuốt, xoa mặt mấy lần, phủi sạch bụi đất trên người. Ăn bánh xong, cậu cảm thấy cũng hơi khỏe lại. Trở lại cửa số cạnh bếp, cậu tìm miếng bánh còn dư lại trong bụi cỏ, tìm vòng vòng mấy lần đều không thấy đâu. Nhóc thất vọng cực kì. Mà lúc này, trong bếp bật đèn ấm áp nhiều người qua lại, các loại đồ ăn tỏa hương thơm ngát không ngừng bay ra cửa sổ. Cậu núp trong bụi cỏ, móng vuốt đặt trên đất, hai mắt nhỏ nhìn chằm chằm vào cửa sổ. Thơm quá, thật muốn ăn (ˉ﹃ˉ) Miệng cậu hơi hé ra, bên khóe miệng có một chút chất lỏng đáng nghi chảy xuống. Cậu cảm giác hình như mình lại đói hơn rồi. Nhưng đây là chỗ của con người, hơn nữa trong đó còn có Tiểu Linh kia, lần trước bị đánh đau làm cậu vẫn còn ám ảnh. Cậu biết nơi đó mặc dù có đồ ăn ngon nhưng không thể tới nữa. Hơn nữa đuôi của cậu hỏng rồi... Đêm xuống bầu trời hoàn toàn đen kịt, trong bụi cỏ chỉ có ít côn trùng phát ra tiếng kêu. Nhóc vẫn luôn đứng từ xa nhìn chằm chằm vào cửa sổ, nhìn mọi người bên trong chuẩn bị kĩ càng các món ăn, sau khi họ ăn xong rồi thu dọn nhà bếp, tắt đèn trong biệt thự. Ah, không có đồ ăn. Lúc tắt đèn, đôi mắt cậu cũng hơi tối lại. Không có đồ ăn, cậu đói bụng quá. Khổ sở xoa cái bụng đã xẹp xuống, cậu không biết phải làm gì bây giờ, phải ôm bụng đói đi ngủ sao? Nhưng ngày mai thì phải làm sao? Buổi tối cậu ngủ ở đâu chứ? Mờ mịt đứng thẳng người lên, cậu đành phải đi tìm chỗ ngủ, bỗng nhiên vừa ngẩn đầu thấy trên tầng hai vẫn còn sáng đèn. Hơn nữa cậu còn ngưởi được mùi thơm, mùi sữa rất ngon rất thơm. Nuốt xuống mấy ngụm nước miếng, cơn đói chiến thắng lý trí cậu, cậu nhất định phải đến xem thử. Có thể là nơi nào đó ở tầng hai. Yên lặng liếc mắt một cái, lại nhìn móng vuốt nhỏ của mình, cậu dùng sức bám lên tường, đệm thịt vù vù vươn ra mấy móng nhọn, phát hiện thật sự có thể trèo lên trên tường. Lần đầu trèo tường cậu cũng rất sợ, rất may móng vuốt nhỏ hữu dụng, cậu nhanh chóng bò đến cửa sổ lầu hai... Đáng ghét, có lưới cửa sổ! Cậu nhô cái đầu nhỏ lên, len lén đánh giá căn phòng này. Trong phòng không có ai! Mắt cậu chớp một cái sáng lên. Đập vào mắt là một căn phòng vô cùng sạch sẽ, chăn đệm gấp gọn gàng, trải giường và đệm chăn đều màu trắng, tủ quần áo vàng nhạt, bàng làm việc màu trắng bạc phía trên để một notebook, bên cạnh còn có một ly sữa bò và đĩa bánh quy, thêm mấy cái bánh ngọt nhỏ... Nhóc cảm thấy ly sữa bò kia cách mình vô cùng gần, liếm liếm khóe miệng, cảm thấy mình có thể thử một phen. Không có ai! Không có ai! Móng vuốt nhỏ linh hoạt kéo cửa lưới lộ ra một khe hở nhỏ, cậu liều mạng chui vào nhà, vừa vào đến liền ngã nhào một cái, rơi xuống trên bàn. Cốc thủy tinh cao khoảng mười lăm centimet, sóc con không lớn hơn một nửa so với cốc, mặc dù đã đứng thẳng lên bằng hai chân sau, cậu cũng không với tới cốc sữa. Thật vất vả bò lên tới đây, rốt cuộc đi đến trước đống thức ăn, nhưng gần trong gang tất lại không ăn được vào miệng, nhóc con bụng đói cồn cào, kiễng hai chân sau dùng móng vuốt cào lấy cốc thủy tinh... “Chít chít!” Không lấy được. “Chít chít chít chít!!!” Thật muốn uống sữa~ Cậu kéo theo cái đuôi rũ xuống, vây quanh cái ly vài vòng, một hồi còn gấp gáp muốn nhảy lên. Nam nhân vẫn luôn ở trong phòng này, chỉ là phòng này chia ra một bên để nghỉ ngơi, phía ngoài dùng để làm việc. Hôm nay là chủ nhật, hắn ở nhà nghỉ ngơi cùng với xử lí một ít công việc. Hắn vừa làm việc, bỗng nghe trong phòng có động tĩnh, liếc mắt nhìn phát hiện một cái nhóc con lông đỏ, rất khôn ngoan đẩy lưới cửa sổ ra, hình như nhóc rất muốn uống sữa bò trên bàn, nhưng đáng tiếc nhóc thật sự quá thấp. Nhóc con kia ngốc ngốc vây quanh cốc sữa đến đáng thương, nhưng vẫn không uống được, gấp gáp kêu lên chít chít, trông cực kì tội nghiệp. Sữa bò kia hắn đã uống một nửa, còn dư lại không nhiều, hắn cũng không muốn uống nữa, một lát sẽ bị mang bỏ đi, còn với nhóc con trước mắt này nhóc lại xem như bảo bối. Thấy nhóc cứ bo xung quanh cốc kêu chít chít, hắn rốt cuộc đứng dậy đi đến. Cậu thấy hắn liền sợ hãi không ít, hai chân sau đứng thắng, móng nhỏ nắm chặt trợn tròn mắt, cũng không biết trốn đi, cứ đứng ngơ ngác như vậy. Ánh mắt nam nhân âm trầm nhìn đồ vật trên bàn, hắn bưng lên ly sữa, bỗng phát hiện khi tay hắn cử động hướng nào, mắt của nhóc kia đều nhìn theo ly sữa trên tay hắn. Hắn nhặt lên bánh quy trong đĩa chuyển sang chỗ khác, rồi đổ sữa vào đĩa nhỏ, chất sữa màu trắng thơm ngát làm mắt đậu đen của nhóc híp lại. Thật thơm quá. Cậu vẫn đứng im không dám động. Con người này muốn làm gì cậu không dám nghĩ, cũng không dám ảo tưởng, cậu vẫn cảm thấy có gì đó không hợp lí, cậu phải nhanh chạy đi mới đúng chứ. Đồng thời trong lòng cậu luôn khẩn cầu có thể gặp được kỳ tích nhỏ. Lúc cậu vẫn còn đang lo lắng bất an, cậu bỗng thấy người kia duỗi tay đẩy tới một cái đĩa, tràn đầy đều là sữa bò. Mãi đến khi cái đĩa được đẩy đến trước mặt, cậu như mới tỉnh mộng. “Ăn nhanh lên, nhìn ngươi thèm như vậy.” Tiếng nói kia rất lãnh đạm, đồng thời cũng rất dễ nghe. Đối với nhóc mà nói, kia thật sự là tiếng cứu mạng cậu. Hết chương 3. (26/9/2020)