Nam Phi

Chương 42

Ngộ Quân Diễm thấy con sói kia toàn thân màu xám, tai dựng đứng, cái đuôi lớn rủ giữa hai chân sau, nhe răng, hai chiếc răng nanh sắc nhọn dữ tợn, tư thế như bất cứ lúc nào cũng có thể nhào tới cắn xe ba người, trong lòng không khỏi nghi hoặc: con sói này lớp lông bóng mượt, chắc chắn không phải sói hoang, sao lại xuất hiện ở thôn Hồng Diệp? Nơi này không có súc vật để nó ăn, hơn nữa cũng không hề nghe người dân trong thôn nói trông thấy sói?

Đang nghĩ như vậy, con sói phía trước đột nhiên cử động, không phải nhảy tới chỗ Ngộ Quân Diễm, và hướng mũi tới chỗ hắn hít hít mấy cái, sau đó cuộn mình nằm xuống đất, hếch mắt nhìn Ngộ Quân Diễm.

Tưởng chừng như sắp có một cuộc chiến giữa người với sói lại đột nhiên chuyển biến thành người và sói yên lặng nhìn nhau, ngay cả vợ chồng Cốc Lương đang ở sau lưng Ngộ Quân Diễm cũng nhận ra điểm kỳ lạ, Cốc Lương cả gan hỏi: “Vương gia, sói này là… ngài nuôi?”

Ngộ Quân Diễm lắc đầu: “Không phải.”

“Vậy… Thần lại cảm thấy… nó quen biết ngài?”

Lời của Cốc Lương khiến Ngộ Quân Diễm nhận ra, đôi mắt của con sói đúng là đang nhìn hắn, trong mắt không có hung tợn, khát máu, thay vào đó lại là mừng rỡ.

“Ta… biết nó sao?” Ngộ Quân Diễm lẩm bẩm, chợt nhớ hai năm trước theo Kim Mục tướng quân xuất chinh đánh Tây Ngõa, hắn từng cứu một con sói con chừng ba, bốn tháng. Lông con sói kia cũng màu xám, nhưng không phải sói trưởng thành đều có màu lông đen sao?

Ngộ Quân Diễm thăm dò gọi một tiếng: “Tiểu Khôi?”

Không ngờ tai con sói xám lập tức vẫy liên hồi, bật người nhảy tới chỗ Ngộ Quân Diễm, hai chân trước chồm lên vai hắn, cái miệng đầy răng há lớn, phun ra hơi thở đầy mùi máu tanh, cái lưỡi màu đỏ liếm khắp mặt làm Ngộ Quân Diễm cười lớn không ngừng, vội nói: “Được rồi, đừng liếm nữa, nhột lắm.”

Lúc này một tiểu binh ước chừng mười mấy tuổi của đội quân Phi Hổ vội vã chạy vào hỏi: “Các người có thấy một con sói xám chạy tới đây không?”

Binh lính kia nhìn thấy con sói đang chồm trên người Ngộ Quân Diễm, tưởng con sói tấn công người, vội giương cung chuẩn bị bắn, Cốc Lương đứng sau lưng Ngộ Quân Diễm ngăn lại: “Đừng, đừng, bọn họ… bọn họ hình như quen biết…”

Vừa nghe Cốc Lương nói quen biết, binh lính kia lúc này mới nhận ra điều gì đó, đi tới nhìn, thì ra người đang bị con sói chồm lên chính là U An Quận vương Ngộ Quân Diễm.

“Mạt tướng tham kiến Vương gia!”

“Được rồi, miễn lễ đi.” Ngộ Quân Diễm mất một chút sức lực mới đẩy được con sói trên người mình xuống, đứng dậy phủi bụi đất bám trên quần áo, hỏi tiểu binh, “Nó đúng là con sói con ta từng cứu trước kia hả? Sao nó lại đi theo các ngươi đến thôn Hồng Diệp?”

Tiểu binh đáp: “Bẩm Vương gia, khi đại quân của Đại tướng quân chiến đấu với quân Tây Ngõa phát hiện con sói này quanh quẩn trên một đỉnh núi phía bắc quân doanh, có đôi khi nó lẻn vào quân doanh trộm ít thức ăn, nhưng chưa từng tấn công người. Đại tướng quân nói trước kia Vương gia thường hay luyện võ trên đỉnh núi đó, con sói này rất có thể là con sói con mà Vương gia cứu ngày trước, liền cầm áo giáp của Vương gia đi tìm con sói. Quả nhiên như đại tướng quân suy đoán, con sói này ngửi thấy mùi trên áo giáp liền ngoan ngoãn theo chúng thần về doanh trại. Đại tướng quân nói con sói xám này nhớ ngài, nên để Kim Ưng tướng quân dẫn theo tới đây gặp ngài.”

“Các người còn giữ áo giáp của ta làm gì, dù sao cũng không dùng đến nữa.” Trên mặt Ngộ Quân Diễm hiện vẻ buồn bã, bất lực, nhẹ vuốt ve đầu con sói, nói: “Người mi nhớ là Thiên Lang tướng quân tung hoành sa trường, mà giờ ta chỉ là một Quận Vương an nhàn, lêu lổng.”

Con sói đương nhiên không hiểu được lời Ngộ Quân Diễm nói, nó chỉ gừ nhẹ mấy tiếng, cọ đầu vào lòng bàn tay của hắn.

Cốc Lương cảm nhận được sự buồn bã của Ngộ Quân Diễm, an ủi: “Vương gia chớ tự coi thường mình, hiện tại không phải chính là cơ hội để ngài mặc lại áo giáp sao?”

Tiểu binh nghe Cốc Lương nói cũng gật đầu: “Đúng vậy. Vương gia, lần này chúng thần có mang theo áo giáp của ngài!”

Lúc này Chu Bân chạy tới nói: “Vương gia, Kim Ưng tướng quân mời ngài qua.”

“Ừ.” Ngộ Quân Diễm gật đầu theo Chu Bân đi đến gian phòng của Kim Ưng, đẩy cửa, Ngộ Quân Diễm thấy trên bàn đã bày sẵn bản đồ chi tiết của sông Hoạn và những vùng phụ cận.

Kim Ưng thấy hắn đến, cũng không vòng vo, kéo hắn tới đứng trước bản đồ, vừa chỉ vừa nói: “Vương gia xem, nơi này là vị trí của chúng ta hiện tại. Sông Hoạn ở phía bắc, nói cách khác, nơi này, nơi này và nơi này rất có thể là hang ổ của thủy tặc, binh lực chắc chắn tập trung đông nhất, nhưng muốn đánh bại chúng, nhất định phải tập kích ba nơi này.”

Ngộ Quân Diễm gật đầu nói: “Kim nhị ca nói có lý, chỉ có điều với binh lực của chúng ta, không thể tiếp cận được nơi ở của bọn chúng.”

“Cho nên chúng ta không thể gấp gáp tiến công, mà phải chuẩn bị sẵn sàng trước.”

“Chuẩn bị?”

“Đúng vậy! Chính là đóng thuyền!” Kim Ưng nói, “Thần nghe nói thủy tặc tinh thông bơi lội, có thể lén lặn xuống sông đục thuyền của chúng ta?”

“Đúng vậy.” Ngộ Quân Diễm căm giận nói, “Rất nhiều thuyền của chúng ta đã bị chúng phá hủy bằng cách đó.”

Kim Ưng cười nói: “Vậy thì tốt! Chúng ta sẽ cho chúng được như ý, có vậy mới dễ mắc câu.”

Ngộ Quân Diễm đảo mắt, hỏi: “Ý của Kim nhị ca là… giăng bẫy bọn chúng? Bố trí cạm bẫy trên thuyền, đến khi chúng tới đục thuyền của chúng ta sẽ tự sa vào bẫy?”

“Đúng là như thế.” Kim Ưng nói, “Hiện tại người của chúng ta đông hơn, có thể cải tạo thân thuyền, nhưng thiết kế bẫy thế nào, tạm thời thần chưa nghĩ ra.”

Trong đầu Ngộ Quân Diễm đột nhiên hiện lên một bóng người, cười nói: “Kim nhị ca, ta lại có một cách khác. Nhưng có thể thực hiện được hay không, cần phải xác nhận lại đã. Thế này đi, tạm thời huynh lệnh cho các huynh đệ tu sửa lại thuyền đã bị hỏng, ngày mai ta sẽ nói cho huynh nghe kế sách của ta.”

“Tuân lệnh.” Kim Ưng nói, “Vậy thần chờ tin tức tốt của Vương gia.”