Nam Sủng Sao? Ta Không Cần

Chương 116

Gần hai năm họ sống ở đây không khác gì một địa ngục trần gian, những nguy hiểm luôn rình rập và việc tập luyện còn cực khổ hơn họ nghĩ nhiều.

Mỗi ngày họ bắt buộc phải cõng trêи người ba mươi cân sắt chạy quanh núi. Chưa kể họ phải vác gỗ hoặc đá trầm mình dưới nước để tập nhịn thở. Chỉ cần không đủ thời gian lại ngoi lên ngay lập tức cung tiễn sẽ phóng xuống.

Ngày nào cũng vậy, việc tập luyện của họ ngày còn khó khăn hơn, chưa kể việc ""nhà"" của họ lúc nào cũng bị đập phá. Họ dọn xong lại bị đập phá lại, có đôi lúc họ cảm thấy mệt mỏi và muốn từ bỏ. Họ chưa bao giờ lại thấy mệt mỏi và bất lực đến như vậy.

Hôm nay cũng vậy, sau buổi tập luyện cực khổ khi họ trở về nhà của họ đã bị đập phá tan tành. Lạc Kiều đi đến cầm bình hoa do chính ta mình làm ôm vòng lòng mà bất lực bật khóc.

Chưa bao giờ y lại muốn khóc đến như vậy, y không biết y có thể chịu đựng được bao lâu nữa, nơi này khắc nghiệt hơn y nghỉ nhiều.

Tiểu Phiên và Tiểu Nha đi lại ngồi xuống bên y và phụ y dọn lại đống đổ nát kia. Họ cũng khóc, nhưng lại không giám phát ra tiếng vì sợ sẽ không chịu đựng được mất.

Từ phía xa, sau một gốc cây lớn, đám người của Ngô Thiễn và Liên Thành đang đứng đó. Họ đưa ánh mắt phức tạp nhìn phía hang núi, Gia Minh có chút xót cho bọn trẻ lên tiếng.

- Chúng ta làm vậy có quá đáng lắm không ?

- Không. Cần phải luyện cho chúng tính chịu đựng và nhẫn nhịn, như vậy sau này chúng mới làm chuyện lớn được.

Liên Thành trả lời xong thì dương cung nhắm về hướng hang núi mà bắn. Mũi tên lao nhanh về hướng đó, A Hạo đang dọn dẹp bên ngoài thì nhìn thấy có vật gì đó đang lao về phía này liền lấy một khúc gỗ gần đó đỡ lấy nó.

""Phập""

- Là một mũi tên ?

A Doãn lên tiếng khi thấy mũi tên đang ghim trêи khúc gỗ, nhận thấy trêи mũi tên có mảnh giấy gì đó A Hạo nhanh tay gỡ nó xuống.

""Giết hổ lấy da, ba khắc dâng tế""

Mọi người cùng im lặng, nhiệm vụ lần này khó hơn họ nghĩ, trong rừng này hổ không khó tìm, nhưng để giết một con hổ to lớn là một vấn đề khác. A Tiêu lấy tờ giấy trêи tay A Hạo nhìn lại dòng chữ trêи đó rồi nhẩm theo.

- Ba khắc ?

- Ba canh giờ phải giết được hổ ? Giỡn hay thật vậy ?

Tiểu Nha méo mặt nhìn đám người họ, nhiệm vụ lần này càng lúc càng nguy hiểm. Không hiểu sao họ có cảm giác như các vị trưởng bối đang lấy họ trút giận vậy. Tiểu Hào lắc đầu, y đi đến lấy một nải chuối còn sót lại đem lại chia cho mọi người, nói.

-Ăn đi rồi có sức ngày mai giết hổ, ráng đi, chỉ còn mấy ngày nữa thôi là về rồi.

- Mấy ngày của ngươi là nửa năm hay sao ?

- Vậy ngươi chịu đựng được một năm rưỡi chả lẽ nửa năm nữa chịu không được.

Tiểu Hào đáp trả lại Tiểu Phiên rồi bóc vỏ chuối bỏ vào miệng ăn một các ngon lành. Y nói đúng có thực mới vực được đạo, họ nhanh chóng quên đi căng thẳng lúc nãy rồi nhanh chóng đem đồ xuống con suối gần đó tắm rửa và bắt cá, dù sao họ cũng phải lắp cái bụng đói trước đã.

Ngô Thiễn nhếch miệng khi nhìn đám trẻ lúc nãy vẫn còn tuyệt vọng khóc lóc, bây giờ lại có thể cười nói vui vẻ còn đi ra suối bắt cá về ăn.

- Đám nhóc này có làm ngươi thất vọng không độc vương ?

- Vẫn còn chưa biết, còn nữa năm nữa, nếu trong vòng nữa năm đó đám nhóc đó bỏ cuộc thì ngươi phải thực hiện những gì đã hứa.

Ngô Thiễn có chút khựng người, anh hơi nhíu mày nhìn vào đôi mắt xám tro kia của cậu có chút khó chịu.

- Ngươi vẫn nhớ đến điều kiện lúc đó sao ?

- Vẫn nhớ, nếu đám nhóc đó mà bỏ cuộc ngươi phải rửa chân cho ta và đích thân giặc y phục cho ta một năm.

- Hazz....ngươi nể mặt ta chút không được sao ?

- Không.

- Bình thường ta đã phải nấu cho ngươi ăn ngày hai bữa, sáng dậy phải thay y phục cho ngươi, chải tóc cho ngươi, bây giờ.......

- Nếu không muốn thì ta tìm người khác.

- Ngươi giám.

- Độc vương ta chưa gì là không giám.

Trước ánh mắt kiên định của cậu, anh cũng phải chào thua rồi đưa người về lại hoàng cung, nếu đứng ở đây thêm nữa đám nhóc kia sẽ phát hiện ra họ mất.

Quay lại đám người của A Hạo, sau khi ra suối họ nhanh chóng thực hiện phần tắm rửa rồi thay phiên nhau bắt cá. Chưa hết A Doãn và A Tiêu còn đi săn thêm ít thỏ và gà rừng về nướng ăn.

Họ cứ như vậy ăn uống no say, việc mai cứ để mai tính, giờ họ sống được ngày nào hay ngày ấy, họ không cần quan tâm đến ngày mai thế nào, chỉ vậy là đủ.

Ăn uống no say, ai về hang người nấy, A Tiêu vì đi xả bầu tâm sự nên mới vào sau. Sau khi vào, y bất ngờ phát hiện Lạc Kiều đang thả tóc ngồi thẩn người bên cửa hang, mắt cứ đăm chiêu nhìn ra hướng xa xăm.

- Huynh không định đi ngủ sao ?

- Ân. A Tiêu, là đệ sao ?

- Không là đệ thì là ai ? Mà sao huynh ngồi đây, ngoài này lạnh lắm, mau vào trong đi.

- Ta chỉ muốn ngồi một lát thôi.

- Huynh đang nhớ nhà à ?

- Ưm.

A Tiêu cởi chiếc áo khoác bên ngoài của mình choàng lên người Lạc Kiều, rồi đi đến ngồi xuống bên cạnh y.

- Lúc trước khi tụi đệ bị nhốt mấy năm liền ở đó dù rất nhớ mọi người nhưng không thể nào đến gần được. Dần dần rồi tụi đệ cũng chấp nhận được nó và sống với tinh thần sống nay chết mai. Cứ sống cho ngày hôm nay, chuyện ngày mai cứ để ngày mai tính.

Nghe một đứa trẻ mười sáu tuổi nói chuyện, y bỗng bật cười rồi thuận tay hái một bông hoa dại gần đó cài lên tóc A Tiêu, y cười tít mắt nói.

- Đệ và mọi người như ông cụ vậy, đôi lúc ta không biết là mình lớn nhất hay nhỏ nhất trong này. Nếu ta biết mọi người sớm hơn thì hay biết mấy.

- Bây giờ vẫn chưa muộn mà.

- Ân...ưm......

Lạc Kiều định nói gì đó thì bất ngờ hai mắt y mở to vì môi y đang bị A Tiêu khóa chặc. Y có chút bất ngờ, gương mặt cực đại của A Tiêu đang hiện diện trước mặt y. Chỉ thấy mắt y hiện ý cười rồi vòng tay qua cổ A Tiêu thuận lợi đáp trả lại cái hôn kia của người trước mặt.

Hai người đang vào khúc cao trào nhất thì phía sao bỗng nghe tiếng động lớn phát ra khiến cả hai cũng phải giật mình.

""Rầm""

Hai người giật mình tách rời môi nhau qua ra sau nhìn về nơi phát tiếng động, thì bất ngờ phát hiện A Hạo, Tiểu Hào, A Doãn, Tiểu Phiên và Tiểu Nha đang nằm lăng dưới đất. Lạc Kiều khó hiểu nhìn đám người kia rồi lên tiếng hỏi.

- Mọi người....đang làm gì vậy ?

- Tụi muội đang...đang đập muỗi...đúng...muỗi hôm nay to thật...

Tiểu Nha nhanh chóng trả lời rồi nhanh chóng nắm tay Tiểu Phiên lôi chạy vào bên trong. Ba người kia thấy thế cũng chỉ cười cười đầy nguy hiểm rồi cũng nhanh chân chạy đi.

A Tiêu gương mặt như biến sắc đến nơi căm phẫn nhìn đám huynh đệ tốt của mình. Lạc Kiều thì không khỏi bật cười nhìn gương mặt giận dỗi kia của y.

- Được rồi..chúng ta cũng đi ngủ thôi..khuya rồi, ở đây rất lạnh.

- Được.

Lạc Kiều đi trước, y vừa đi vừa cười, vừa mới vào trong phòng vì mãi lo cười nên y không cẩn thận xém chút nữa đã vấp phải đá dưới chân mà ngã rồi.

Cũng may A Tiêu nhìn thấy y loạng choạng nên đã đỡ được y, trực tiếp bế người đem lên đặt xuống giường rồi thổi đèn đi ngủ.

Vẫn như một thói quen, Lạc Kiều sẽ nằm vào bên trong, nhường chỗ cho A Tiêu. Còn A Tiêu sẽ lấy tay làm gối cho y gối và lấy mình làm gối ôm cho y mỗi đêm.

Hơn một năm nay, nó đã trở thành thói quen của hai người, nếu thiếu vắng người kia, người còn lại sẽ khó tài mà ngủ ngon giấc được. Tình cờ hai người lại lệ thuộc lẫn nhau, nếu sau đợt huấn luyện này, một trong hai người phải rời đi, họ không biết sẽ sống thế nào khi thiếu người còn lại mất.