Nam Sủng Sao? Ta Không Cần

Chương 58

HẠO KHIÊM sau mấy canh giờ thì cũng đã đến được thành trì phía nam. Hắn nhanh chóng tập hợp binh mã, bày binh bố trận chuẩn bị tất cả. Hắn lôi cậu lên trêи tường thành, ép cậu nhìn xuống dưới.

- Ngươi nhìn xem, đó có phải là tên nam nhân mà ngươi mong đợi không.

- Bỏ ta ra, tên khốn, đừng để ta thoát được nếu không ta sẽ giết ngươi.

- Giết ta, ngươi nghĩ mình là ai ? Ta nói cho ngươi biết xung quanh đã được bố trí cung thần. Chỉ cần tên NGÔ THIỄN bước chân vào một bước, lập tức mạng hắn chưa chắc đã còn.

- Ngươi...... đúng là tên bỉ ổi, vô liêm sỉ.

- Hahaha.... ngươi cứ chửi đi, không sớm nữa đâu.

HẠO KHIÊM cho người giữ chặt lấy cậu, còn hắn đi lại chỗ TỪ HINH và TỐNG LAM đang đứng. Hắn hiện tại đã rũ bỏ hỉ phục màu đỏ kia thay vào là một bộ giáp vàng.

HẠO KHIÊM nhìn một lượt bản đồ, nói với bọn TỪ HINH, TỐNG LAM chuyện gì đó, vì LIÊN THÀNH đứng khá xa nên cũng không thể nghe rõ nữa. Bỗng một tên lính chạy tới, lập tức quỳ xuống hành lễ báo cáo.

- Bẩm hoàng thượng, binh lính Nam Quốc do vua NGÔ THIỄN chỉ huy đã tiến vào lãnh thổ chúng ta, đang tiến với tốc độ rất nhanh.

- Cuối cùng cũng đã tới, cho cung thủ chuẩn bị.

HẠO KHIÊM nở một nụ cười đầy nham hiểm, đi lại sát tường thành, đứng đó có thể thấy được đội quân của NGÔ THIỄN đang tiến tới rất nhanh.

Hắn đi lại chỗ của LIÊN THÀNH, nắm lấy sợi xích trêи tay cậu kéo mạnh đi. Đi đến sát tường thành, hắn muốn cho cậu chứng kiến cảnh này. Cảnh mà mưa tên lửa sẽ phủ đỏ cả binh đoàn Nam Quốc.

HẠO KHIÊM chờ NGÔ THIỄN đi tới gần, đứng đó cười một cái, đưa tay ôm sát cậu vào người mình. Một tay đưa lên cao, bất chợt hắn phát lệnh.

- PHÓNG.

-KHÔNG, NGÔ THIỄN mau chạy đi.....

Lời của LIÊN THÀNH chưa nói ra hết thì trêи trời một bầu trời rực đỏ đang hướng NGÔ THIỄN mà lao đến. Nhưng điều kỳ lạ, hư ảnh từ phía xa không những không tránh né mà di chuyển với tốc độ nhanh hơn nữa.

Cậu tim như muốn rớt ra, cho đến khi nhân ảnh kia đến gần, có thể nhìn rõ hơn. Trước mặt cậu hiện giờ không phải là NGÔ THIỄN, mà là một hình nộm lớn, có kϊƈɦ cỡ bằng người thật.

Không phải là một hình nộm mà là một tóp kỵ binh toàn là người nộm. Trêи mỗi một con ngựa, đều có một hình nhân bằng rơm được mặt y phục của quân lính. Con ngựa đi đầu, được trang hoàn lộng lẫy hơn, hình nhân đó nếu nhìn từ xa cũng không phân biệt là người hay nộm nữa.

LIÊN THÀNH bỗng cười to, cậu cười như điên dại, quay lại nhìn HẠO KHIÊM bên cạnh mình.

- HẠO KHIÊM oi là HẠO KHIÊM, ta không ngờ đến hình nhân mà ngươi cũng không nhìn ra được à.

- Ngươi câm miệng lại cho ta.

- Vì sao ? Miệng là của ta thì ta có quyền nói, ngươi quản làm gì.

- Ngươi..........

""Chát"" HẠO KHIÊM nghe LIÊN THÀNH sỉ nhục mình thì tức giận, tát mạnh cậu một cái khiến mặt cậu lệch sang một bên. Hắn bây giờ gương mặt đầy tức giận, trong mắt chỉ toàn tơ máu.

HẠO KHIÊM gương mặt giờ nghiêm túc hơn nhiều, đây là lần đầu cậu thấy vẻ mặt đó của hắn. Trong lòng cậu không khỏi lo sợ, cậu có dự cảm không lành, có chuyện gì đó sắp và sẽ xảy ra.

Bên dưới, tiếng bước chân dồn dập càng lúc càng nhiều, càng lúc càng rõ. LIÊN THÀNH nhìn xuống dưới, bên dưới bụi bay mù mịt, không thể thấy rõ dưới đó là người hay lại là hình nhân nữa.

LIÊN THÀNH phải nhíu mày, đợi một lát bụi bay đi hết, hình ảnh phái dưới làm cậu vừa mừng vừa lo.

- NGÔ THIỄN, GIA MINH, HÀN PHONG......

- LIÊN THÀNH, đệ không sao chứ, tên đó có làm gì đệ không ?

- Đệ.......

HẠO KHIÊM nghe LIÊN THÀNH gọi lớn, liền đi lại kéo cậu vào sát người mình không cho cậu tiếp tục nói chuyện với họ. Hắn cố tình siếc mạnh vào eo cậu, NGÔ THIỄN phía dưới nhíu mày tay nắm chặt cương ngựa.

- HẠO KHIÊM, mau thả LIÊN THÀNH ra. Có giỏi thì đánh tay đôi với ta.

- Vì sao ta lại phải thả, trong khi chính ngươi lần này đến lần khác phá hỏng hôn sự của chúng ta.

- Vớ vẩn. Hôn sự này chỉ là do ngươi ép buộc y mà thôi.

- Ha.... thì đã sao ? dù gì y cũng là nam sủng của ta mà.

HẠO KHIÊM vừa nói vừa đưa miệng mình kề sát cổ LIÊN THÀNH cắn lên nó một cái, khiến nó lưu lại một dấu đỏ hồng nhỏ. Chưa dừng lại ở đó, hắn đưa lưỡi ɭϊếʍ ɭϊếʍ tai cậu, rồi nhắm vào trái tai cậu cắn mạnh.

- A... HẠO KHIÊM ngươi dừng lại cho ta...

- Sao, ngươi khích thích à.... Nhưng người đứng dưới đó có vẻ tức giận à.

HẠO KHIÊM miệng nhếch lên, nhìn NGÔ THIỄN cười nụ cười đầy khiêu khích. Hắn tiếp tục đưa tay giữ lấy sau gáy cậu, ép cậu trực tiếp tiến vào nụ hôn sâu với hắn.

Sau một lúc, khi cậu hoàn toàn hết dưỡng khí, hắn mới buông tha cho đôi môi cậu. Quay gương mặt đỏ ửng vì thiếu dưỡng khí của cậu xuống dưới hướng NGÔ THIỄN.

Còn LIÊN THÀNH, bị hắn đột nhiên giữ sau gáy ép cậu hôn xuống. Cậu bị hắn thô bạo hôn, hút lấy hết dưỡng khí trong người cậu. Cả cơ thể cậu như không còn chút sức lực nào, đôi chân cậu đứng không vững nữa.

Đôi mắt cậu có một tần sương mỏng, cậu không dám mở mắt nhìn xuống dưới, nơi có hình ảnh của nam nhân mà lúc nào cũng đặt cậu lên hàng đầu.

- Sao ? Ngươi không dám nhìn nam nhân kia sao ? Ngươi sợ sao ?

- HẠO KHIÊM, ngươi đi chết đi.

LIÊN THÀNH cầm trong tay một cây trâm ngọc, đưa lên cao định đâm xuống, nhưng HẠO KHIÊM như đoán trước được. Đưa tay chụp tay cậu lại, bẻ ngược ra phía sau, hắn bóp miệng cậu ép cậu nhìn xuống dưới.

- NGÔ THIỄN, ngươi thấy chưa.... Là y vẫn còn tình cảm với ta, ngươi không thấy y khá khích thích với ta sao.

- Tên khốn thả y ra.

Nói xong, NGÔ THIỄN đạp lên lưng ngựa toang phi thân lên trêи, phía trêи hai thân ảnh của hai người TỐNG LAM, TỪ HINH từ trêи rút kiếm lao xuống.

Bên này, NGÔ LÃNG, NGÔ DIỆN cũng nhanh chóng đạp lưng ngựa bay lên, hướng hai tướng quân của Bắn Quốc mà đánh tới, mở đường cho đại huynh mình. Hắn đứng đó nhìn NGÔ THIỄN đang bay lên, một cước đánh cậu ngã sang một bên, rút kiếm lao xuống tiếp chiêu với anh.

Hiện tại hai vị vua đã lao vào nhau như hai mãnh thú đang giành giật con mồi. Bên kia cũng không khác gì mấy, hai vương gia hai đại tướng, chiêu thức họ đánh ra chỉ chực lấy mạng đối phương.

HÀN PHONG, GIA MINH nhìn tình hình xung quanh liền ra hiệu cho tất cả cùng xông lên. Còn hai người thì sẽ mở đường lên trêи tường thành nhận nhiệm vụ để giải cứu LIÊN THÀNH.

...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...

...****************...

...----------------...

......................

TRUNG THU VUI VẺ NHA MỌI NGƯỜI.......