Nam Tấn Thất Hoàng Tử

Chương 15: Đánh Cược

"Tiểu thất ngươi làm sao vậy? Không có việc gì đi?" Tứ hoàng tử thấy thế đẩy Cách Ca vài cái, khẩn trương hỏi.

Cách Ca ngẩng đầu mờ mịt nhìn tứ ca kỳ quái nói: "Tứ ca ngươi lay ta làm gì?"

"Ngươi thật sự không có việc gì? Bộ dáng vừa rồi giống như mất hồn, không phải là trúng tà đi?" Ngũ hoàng tử quan tâm hỏi.

Cách Ca trừng mắt, tức giận nói: "Ta thấy hai người các ngươi mới trúng tà, cả ngày mơ mơ hồ hồ, vừa rồi cái kia Tam công chúa làm cho ta nghĩ tới một người, suy nghĩ nửa ngày mới nhớ tới là ai."

"Là ai? Nói mau, chúng ta gặp qua không?"

"Đúng đúng, đừng có dông dài, nói đi."

Cách Ca quỷ dị liếc nhìn Tứ hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử khẩn cấp hỏi, nhẹ giọng nói: "Các ngươi có gặp qua, là Hoa nhi a~"

Lão tứ cùng lão ngũ sắc mặt nhất thời cứng lại, Hoa nhi đối hai người bọn họ lực sát thương quả thực rất lớn, từ lúc lần đầu tiên đi Thất hoàng tử phủ tìm Cách Ca, gặp phải Hoa nhi "yêu diễm", hai người cũng không dám đến Thất hoàng tử phủ nữa.

Ngày đó, bọn họ thấy Hoa nhi xinh đẹp bóng dáng, bản năng đi đến gần, kết quả Hoa nhi quay đầu thẹn thùng nhìn bọn họ, lão tứ cùng lão ngũ nhất thời cảm thấy trời đất sụp đổ, về sau nửa tháng liên tục gặp ác mộng, người tiều tụy đi không ít.

"Tiểu thất, có thể không nhắc đến Hoa nhi hay không~~ ta thực muốn khóc!" Ngũ hoàng tử mặt nhăn nhó, nhược nhược nói.

"Đúng vậy, so với lão mama dạy lễ nghi trước đây của ta càng đáng sợ~~ làm cho ta hiện tại trong lòng còn có bóng ma".

Tứ hoàng tử tựa hồ nhớ đến cái gì, cả người rùng mình một cái.

Cách Ca thấy thế vụng trộm cười, hắc hắc hắc~ Hoa nhi chính là đám sắc lang các ngươi Hủy diệt giả, vì bồi dưỡng Hoa nhi, tiêu diệt phần tử tâm hoài bất quỹ, ta nhưng là tốn không ít công phu, mới hảo đối phó như vậy.

Rời trà lâu, Tứ hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử cáo biệt Cách Ca, cùng nhau tiếp tục kế hoạch tán gái của bọn họ.

Cách Ca nhìn bóng dáng bọn họ kề vai sát cánh, thở dài một hơi.

Mọi người đều nói làm hoàng tử sung sướng, nhưng có ai biết hoàng tử gian khổ cùng bất đắc dĩ.

Trước đây, không có phụ hoàng sủng ái, vì sống sót, từng bước kinh tâm.

Sau khi lớn lên, vì không muốn Thái tử sinh nghi, tàn nhẫn hủy đi chính mình.

Nam Tấn quy định, hoàng tử công chúa trước 15 tuổi không thể một mình xuất cung.

Mỗi ngày đều ở trong lồng giam hoàng cung, bị bắt học một ít thứ loạn thất bát tao, không được như vậy, không được như vậy, phải thế này, phải thế này, thời điểm tối hạnh phúc chính là đêm tết nguyên tiêu, có thể đứng trên thành cung xem ngoài cung hội đèn lồng.

Khi đó, luôn luôn có sáu đứa nhóc ngơ ngác ngồi trên thành cung, hâm mộ nhìn dân chúng ngoài cung, ngồi nguyên cả đêm, dù có thể sinh bệnh cũng không để tâm.

Các hoàng tử sau khi đến 15 tuổi, ngoại trừ Thái tử, liền có thể xuất cung lập phủ, ở tại ngoài cung.

Nhưng là, trước khi phong vương không thể một mình rời hoàng thành, tương đương từ tiểu lồng sắt hoàng cung biến thành đại lồng sắt hoàng thành.

Các hoàng tử nghẹn hơn mười năm, vừa xuất cung liền phấn khích đến điên rồi, nhìn cái gì đều thấy mới mẻ, ngoài cung có rất nhiều thứ để ngoạn, mỹ nữ xinh đẹp, đồ ăn ngon, cái gì cũng đều là tốt nhất.

Không có trong cung trói buộc, cũng không phải thật cẩn thận xem sắc mặt phụ hoàng, bên trong hoàng thành không có ai dám trên chọc bọn họ, thế cho nên mười cái hoàng tử xuất cung liền có chín cái phá hư.

Đợi sau khi phong vương, không có ý chỉ của hoàng đế, không bao giờ có thể tự tiện rời đi đất phong, cả cuộc đời đều bị giam cầm ở hoàng cung, hoàng thành, đất phong ba cái địa phương này.

Có đôi khi nhóm hoàng tử thực sự hâm mộ dân chúng, bởi vì bọn họ có thể tự do tự tại đi lại khắp Nam Tấn, thậm chí đi quốc gia khác, thưởng thức phong cảnh người khác không biết đến.

Nhân sinh của ta cũng là như vậy sao? Cách Ca mê mang nhìn trời, hy vọng được đến đáp án, nhưng ông trời đều là vô tình.

Hoàng cung Ngự hoa viên, Hoàng thượng đứng trước một gốc hoa mẫu đơn kiều diễm, nhìn xuất thần, khoả mẫu đơn này là tự tay hắn nuôi dưỡng.

Bên cạnh là một vị trung niên nam tử vận đạo bào thanh sắc, lưng đeo kiếm, lẳng lặng đứng.

Trung niên đạo sĩ khuôn mặt phi thường bình thường, đạo bào trên người có chút cũ, tóc tùy ý cắm một cây mộc trâm, tuy rằng thực bình thường, nhưng làm cho người ta có một loại cảm giác thanh phong đạo cốt.

Cách đó không xa, quyền bính ngập trời Quý công công giống cái tiểu thái giám bình thường lẳng lặng cúi đầu đứng, tùy thời chuẩn bị chờ đợi Hoàng thượng phân phó, hơn nữa không cho phép có bất luận kẻ nào quấy rầy bọn họ, bởi vì hắn biết, này hết thảy đều là vì đạo sĩ kia.

"Ngươi nói dối, tỉ mỉ chăm sóc hoa, lại so ra kém với sinh trưởng trong hoàn cảnh khắc nghiệt tự nhiên." Hoàng thượng ánh mắt rời khỏi đoá mẫu đơn kiều diễm, nhìn về phía mấy đoá hoa dại vụng trộm phát triển chung quanh, thanh âm dị thường lạnh lùng.

"Hắn không thích hợp." Trung niên đạo sĩ nhìn xa xa thản nhiên nói.

"Trẫm biết, trẫm đang đợi, khụ~ khụ~"

Hoàng thượng đột nhiên ho khan vài tiếng, xa xa Quý công công thấy thế, bước nhanh đi tới cung kính dâng lên khăn bạch sắc, sau đó cúi đầu thối lui.

Hoàng thượng lấy khăn tay nhẹ nhàng che miệng, bất động thanh sắc đem cẩm khăn giấu trong tay áo.

Trung niên đạo sĩ thu hồi ánh mắt, thoáng nhìn vệt hồng trên khăn, thần sắc lạnh nhạt nói: "Đáng giá sao?"

"Trẫm thời gian không nhiều lắm, chỉ có thể như vậy, vì cái gì ông trời không cho trẫm thêm chút thời gian, vì cái gì?" Hoàng thượng cắn răng trầm giọng nói, trong mắt toát ra nhè nhẹ điên cuồng.

Đạo sĩ nhìn Hoàng thượng có chút điên cuồng, trầm mặt không nói.

"Đánh cuộc của chúng ta, trẫm còn không có thua, cũng sẽ không thua." Vừa rồi còn có chút mất bình tĩnh Hoàng thượng, đảo mắt liền khôi phục thành bộ dáng uy nghiêm thường ngày, nhưng là thanh âm vẫn dị thường lạnh lùng.

Hoàng thượng ngẩng đầu nhìn trung niên đạo sĩ trước mặt.

Trung niên đạo sĩ như trước lạnh nhạt, trên người không có chút cảm xúc dao động, thờ ơ nói: "Phải không?"

Hoàng thượng từ trên người đạo sĩ thu hồi tầm mắt, ngẩng đầu, ánh mắt thâm thúy nhìn phương xa, tựa hồ xuyên thấu qua cung tường cao lớn, thấy được cánh tượng náo nhiệt ngoài cung lúc này.

"Lão đại ánh mắt quá thiển cận, đây là chỗ thiếu hụt trí mạng của hắn; lão nhị quá mức xem trọng cảm tình, vì một cái nữ nhân ngay cả thân phận hoàng tử cũng buông tha; lão tam vốn rất có cơ hội, nhưng từ khi phát sinh sự kiện kia, hắn cũng không còn thích hợp; lão tứ đủ thông minh, nhưng vật cực tất phản; vẫn là lão ngũ có tự mình hiểu lấy, biết chính mình không thể, nên đã sớm buông tha; lão lục là người tốt nhất trong bọn họ, hơn nữa thủ đoạn đủ ngoan đủ tuyệt, đây đều là ưu điểm, nhưng khuyết điểm lớn nhất là tâm ngờ vực vô căn cứ quá nặng.

Thần tử có thể nhận vô năng hôn quân, nhưng tuyệt đối không thể nhận hoàng đế bệnh đa nghi quá nặng, đây là cực hạn của hắn." Hoàng thượng thản nhiên nói, giống như đang nói việc không quan trọng.

Đạo sĩ lẳng lặng nghe, nhưng lại không nghe được câu cuối đáng lẽ nên có.

"Ngươi không phải còn có một nhi tử sao? Hắn cũng không được?" Đạo sĩ quay đầu lại hỏi.

Hoàng thượng dừng lại, trầm mặt một lát sau chậm rãi nói: "Hài tử kia, nàng...!tốt lắm, nhưng là đáng tiếc ~" Nói một nửa liền dừng lại, câu nói kế tiếp vĩnh viễn lưu lại nơi đáy lòng.

Đạo sĩ không nói chuyện, cùng Hoàng thượng đứng, cùng nhau nhìn phương xa.

Hoàng thượng chậm rãi nhắm mắt lại thì thào tự nói: "Ta từng nghĩ tới đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Thanh Vũ, làm cho nàng trở thành nữ đế đầu tiên của Nam Tấn, hài tử đó nhất định đưa Nam Tấn đi xa hơn...!Chính là lòng của nàng không ở nơi này."

"Ngươi đây là nghĩ Triệu gia, hay là Nam Tấn?" Bên tai truyền đến thanh âm nhè nhẹ, tuy rằng rất gần, lại tựa như ở chân trời.

Có gió thổi qua, trong gió hỗn loạn mang theo mùi hoa lướt qua chóp mũi, thoang thoảng như hương thơm trên người tình nhân, làm cho người ta hồi tưởng, làm cho người ta say mê.

Mặt trời chiều ngã về tây, tà dương dư quang chiếu hạ xuống người lão nhân đang lẳng lặng đứng, trên người như phủ thêm một tầng lạc nhật dư huy, từ trung niên chậm rãi đi đến lão niên.

Hoàng đế từng hùng tài vĩ lược nay đã già, đế quốc người nối nghiệp tương lai chân chính chưa xuất hiện, Nam Tấn thịnh vượng hôm nay, liệu có thể đi đến đâu?

Không biết đứng bao lâu, chờ đến khi Hoàng thượng thanh tỉnh, trung niên đạo sĩ bên người sớm đã rời đi, duy độc Quý công công phía xa xa vẫn cúi đầu cung kính đứng, hết thảy đều không thay đổi.

Hoàng thượng nhìn Ngự hoa viên yên tĩnh không người, thở dài một hơi, xoay người có chút đăm chiêu nhìn Quý công công tuy theo mình không lâu nhưng làm việc rất hiểu ý.

"Tiểu Quế Tử!"

"Có nô tài!"

Quý công công chầm chậm chạy tới.

"Tiểu Quế Tử, trẫm có thể tin tưởng ngươi sao?"

Hoàng thượng nhẹ nhàng nói một câu, Tiểu Quế Tử nghe xong cả người run run một trận, trong lòng nhấc lên căng thẳng, mãnh liệt sợ hãi ập đến, tựa như đang dãy dụa tại ranh giới sinh tử.

Tiểu Quế Tử cố gắng áp chế sự sợ hãi trong lòng, ngẩng đầu vừa vặn chống lại ánh mắt bất minh của Hoàng thượng, ánh mắt kia làm nỗi sợ trong lòng Tiểu Quế Tử biến mất, bởi vì hắn thấy được trong ánh mắt đó có cái gọi là chờ mong cùng tín nhiệm.

"Hết thảy của nô tài đều do bệ hạ ban cho, nô tài nguyện ý vì bệ hạ làm bất cứ chuyện gì, dù chết cũng không chối từ." Tiểu Quế Tử nhìn Hoàng thượng đứng trước mình, trong lòng tựa hồ làm ra quyết định, cương định nói.

Hoàng thượng cười vui vẻ, ẩn trong đó là sự hài lòng hiếm khi có được.

"Vậy ngươi thay trẫm đi thủ hoàng lăng đi."

- ---****----