Nam Thần, Cho Tớ Mượn Sổ Tay

Chương 22

Editor: Nhiên

Mọi người ơi nhiên sắp thi học kỳ một rồi nên là ahuhu cho phép nhiên xin lặn trong mấy ngày không ra chương nha mn. Sau khi thi xong nhiên sẽ bù đắp cho mn thật nhiều chương nha yêu mn nạ chúc mn đọc truyện vui vẻ…..

Phù Thải Nghênh nhìn phun sương mù tề* đột nhiên xuất hiện ở trên bàn của mình, không kịp phòng ngừa mà lâm vào trạng thái hoang mang.

*Đại khái là thuốc nha mn

Cấp ba sinh hoạt thật là không quá thú vị, mỗi ngày chỉ là quỹ đạo lặp lại khảo sát và làm bài, cho nên mọi người đối với có chuyện gì đó thình lình xảy ra liền rất mẫn cảm. Mỗi người đều buông bút trong tay xuống, làm cá đề i gì!

Đề mục nào có bát quái thú vị!

Dương Thanh Thanh càng là hướng về phía cô chớp chớp mắt, hắc hắc cười, nhỏ giọng nói: “Thẩm Nam Thần thật đúng là cẩn thận a.”

Diêu Dự đi vào phòng học, thấy không ai làm đề, ngược lại đều nhìn về hướng của Phù Thải Nghênh. Không khỏi nhíu mày: “Các em đều đang làm gì đó? Tiết tự học sao không làm bài?”

Vừa thấy thầy tới, tất cả mọi người đều đem đầu xoay trở về, làm bộ nghiêm túc mà ở làm bài.

Diêu Dự đi đến vị trí của cô: “Phù Thải Nghênh, em làm sao vậy?”

Phù Thải Nghênh gãi đầu phát: “Không sao ạ, em bị vấp chân lúc xuống cầu thang……”

“Nghiêm trọng sao?”

“Hẳn là còn có thể đi đường.” Phù Thải Nghênh đáp.

Diêu Dự quan tâm vài câu, dặn dò mọi người hảo hảo làm bài, liền đi ra phòng học.

Cô phục hồi tinh thần lại,sau đó quay đầu lại nhìn một chút Thẩm Hoài. Cậu dường như cái gì cũng chưa phát sinh, nhàn nhạt mà làm trong tay đề mục.

Cô chưa từng xấu hổ như vậy nha mà cậu ấy hồi phục tinh thần nhanh thật.

Ân, nam thần, vẫn là nam thần.

/*****************************************/

Tuy Phù Thải Nghênh nói chính mình còn có thể đi đường, Diêu Dự vẫn là rất trách nhiệm mà lái xe đem cô trở về. Lộ Dật Hàng vừa nghe, lập tức nói: “Thầy ơi,em cũng muốn đi!”

Trên đường trở về, Diêu Dự còn ở quở trách Lộ Dật Hàng: “Lộ Dật Hàng, em nên cố gắng học cho tốt tiếng anh đi.”

Lộ Dật Hàng đang hưng phấn mà cùng Phù Thải Nghênh trò chuyện, nghe vậy lập tức héo xuống.

Cô cười trộm.

“Phù Thải Nghênh, em đừng cười Lộ Dật Hàng, ngươi nhìn xem vật lý của em đi.” Diêu Dự bổ đao.

“……” Phù Thải Nghênh ủ rũ cụp đuôi.

“Lộ Dật Hàng, em có nghĩ tới muốn học cái gì chưa?” Diêu Dự hỏi.

Lộ Dật Hàng không chút do dự: “Học y.”

Lúc này, Diêu Dự cùng Phù Thải Nghênh đều chấn kinh rồi một chút.

Phù Thải Nghênh nhịn không được tò mò: “Lộ Dật Hàng, cậu nhìn cậu xem, có thể cầm dao mà làm phẫu thuật xuống trong bụng người hay không?”

Lộ Dật Hàng cắt một tiếng, rồi sau đó nghiêm túc: “Tớ sẽ cố gắng lớn nhất, làm thầy thuốc tốt.”

Diêu Dự vui mừng.

“Các ngươi đám hài tử này a, chung quy là có ước mơ lớn.”

/*********************************/

Mấy ngày sau, Phù Thải Nghênh cũng không nhìn thấy Triệu Tử Dư. Ngẫu nhiên nhìn thấy, Triệu Tử Dư cũng là một bộ dáng muốn nói lại thôi, nhìn cô vài lần liền lại cúi đầu rời đi.

Phù Thải Nghênh mừng được thanh nhàn.

Hôm nay, cô nhíu mày nhìn Triệu Tử Dư ở trên hành lang ngăn lại.

Triệu Tử Dư muốn làm cái gì? Ngăn cô lại không nói lời nào.

Phù Thải Nghênh thở dài: “Cậu có chuyện gì sao? Tớ còn muốn đi WC.”

Triệu Tử Dư ấp a ấp úng.

Phù Thải Nghênh rốt cuộc mất nhẫn nại, cô thật sự rất muốn đi WC a! Lúc chuẩn bị vòng qua Triệu Tử Dư đi đến buồng vệ sinh, Triệu Tử Dư cúi đầu: “3000 mét lần đó, thực xin lỗi. Tớ không nên ngáng cậu, hại cậu té ngã thật sự rất xin lỗi.”

Phù Thải Nghênh kinh ngạc.

Triệu Tử Dư nói xong liền chạy đi.

Phù Thải Nghênh khập khiễng mà trở lại phòng học, mắt cá chân đã đau lại còn không có hoàn toàn tiêu sưng. Cô xoa xoa mắt cá chân, cúi đầu nhắn tin cho Thẩm Hoài: “Thẩm Hoài, Triệu Tử Dư vì sao đột nhiên xin lỗi tớ?”

Thẩm Hoài nhắn lại: Người râu ria, không cần để ý.

Cô tưởng tượng, cũng liền bình thường trở lại, thu điện thoại lại, cúi đầu làm bài.

Thẩm Hoài nhéo nhéo trong tay di động, nhìn nữ sinh đang nghiêm túc làm đề. Đã hai ba ngày rồi, cô đi đường vẫn còn khập khiễng. Thẩm Hoài thở dài.

Đến nỗi người râu ria, cậu đều không cần để ý.

Dù sao, có tớ ở đây.

/*************************************/

Đại khái là bởi vì Thẩm Hoài ở trong lòng mọi người, đều ấn tượng là một đóa hoa cao lãnh, cho nên sự việc lúc trước Thẩm Hoài đưa thuốc cho Phù Thải Nghênh, làm mọi người kìm nén không được tâm tình bát quái, cũng không có người dám đi đến trước mặt Thẩm Hoài trêu ghẹo.

Sau đó, Phù Thải Nghênh liền rất thảm……

Trải qua quá vài lần thi lớn thi nhỏ, cô thành công mà làm mọi người trong ban ( 19) phát hiện tiếng Anh cùng ngữ văn của cô rất tốt này một chuyện thật. Mỗi ngày cũng sẽ có người cầm tiếng Anh đến hỏi hoặc là đề mục tới hỏi cô.

Bạn nữ sinh A: “Thải Nghênh, có thể giúp tớ xem đề này vì sao chọn A không?”

Phù Thải Nghênh balabala.

A bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, rồi sau đó vẻ mặt bát quái tươi cười: “Vì sao lúc trước Thẩm Nam Thần chạy tới mua thuốc cho cậu vậy?”

Phù Thải Nghênh: “……”

Đồng học nam sinh B: “Phù Thải Nghênh, này thơ cổ văn vì sao khó hiểu vậy?”

Phù Thải Nghênh lại balabala.

B vẻ mặt cảm kích: “Cảm ơn cậu! Quả nhiên vẫn là Thẩm Nam Thần ánh mắt tốt!”

Phù Thải Nghênh: “……”

Mọi việc như thế, Phù Thải Nghênh thầm ân hận mà nhắn tin cho Thẩm Hoài: “Đều tại cậu!”

Thẩm Hoài: Được rồi, đều do tớ.

Phù Thải Nghênh nhìn tin nhắn của Thẩm Hoài, không biết vì sao liền tự động nghĩ đến cậu bất đắc dĩ tươi cười cùng ngữ khí. Rồi sau đó mặt đều đỏ.

Không chỉ có như thế, Phù Thải Nghênh bình thường vẫn là cầm đề vật lý đi hỏi Thẩm Hoài, cậu ngồi cùng bàn là Dư Quang Tuấn vừa nhìn thấy cô đi tới, liền cười hì hì chuyển chỗ ngồi.

Cô chỉ cảm thấy, vấn đề đều hỏi rất là xấu hổ a QAQ.

Bất quá làm cô thấy may mắn chính là, mọi người thực mau đã quên một vụ này.

Bởi vì theo thời gian đi vào tháng 12, chẳng những thời tiết càng ngày càng lạnh, hơn nữa Diêu Dự thực vui sướng mà tuyên bố: “Có một cái tin tức tốt!”

Mọi người bắt đầu cảnh giác.

Bởi vì thời điểm Diêu Dự nói có tin tức tốt ……

Quả nhiên, Diêu Dự tiếp tục vẻ mặt sung sướng: “Cuối tháng này chính là khảo sát lần hai! Khảo sát xong lần hai, mọi người còn có một cái thi cuối kỳ có thể hưởng thụ!”

…… Mẹ nó, ai hưởng thụ khảo sát a.

Mặc kệ hưởng không hưởng thụ, nên thi vẫn là sẽ đến.

Tỉnh Z tháng 12, trong không khí đều là âm lãnh. Phù Thải Nghênh trời sinh thể chất sợ lãnh, bắt đầu cảm thấy đi học là một việc thống khổ vô cùng …… Mỗi ngày buổi sáng từ trong ổ chăn ấm áp chui ra tới, đều là oán niệm không thôi.

Phù mẹ gõ gõ phòng của cô: “Thải Nghênh, mau đứng lên ăn cơm. Con hôm nay không phải khảo sát làn hai sao?”

Cô mở điện thoại ra. Bản ghi nhớ nhắc nhở: ngày 23 tháng 12( hôm nay), khảo sát lần hai.

Mặt tuyệt vọng.

Xoay người xuống giường rửa mặt, trên bàn cơm, Phù mẹ còn ở dặn dò cô: “Thi cho tốt, không cần khẩn trương.”

Phù Thải Nghênh gật đầu.

Buổi sáng ngày đầu tiên thi ngữ văn.

Phù Thải Nghênh luôn luôn am hiểu ngữ văn, chỉ là lần này không biết vì sao, cảm thấy làm được không phải đặc biệt thuận lợi. Lúc trước nộp bài thi viết xong bài văn, cô vẫn là cảm thấy chính mình lần này nghị luận văn khả năng viết không đúng…… Bất quá ngẫm lại chính mình luôn luôn vô cùng lý giải chuẩn, cô lại thoáng an tâm chút.

Hẳn là sẽ không lạc đề đi……

Loại cảm giác không thuận lợi này, thậm chí kéo dài tới buổi chiều thi toán học.

Bài thi khảo sát lần này tựa hồ khó khăn khá lớn. Khi cô làm được đề 11 lựa chọn thế nào, nhíu nhíu mi, đều cảm thấy vòng bất quá cong tới. Quyết đoán để đề 11 sau này làm, rồi sau đó ở đề 12 lại lần nữa dừng lại do hơi phức tạp.

Trong lòng liền không khỏi bắt đầu nôn nóng. Nỗ lực trấn an chính mình từ từ, cô lại khống chế không được mà vẫn luôn xem thời gian, rồi sau đó cảm thấy lo âu theo thời gian một phút một giây trôi đi trở nên càng ngày càng nặng.

Phù Thải Nghênh làm đề không tốt, quả nhiên đến đề 16, cô vẫn như cũ không có làm ra tới……

Buông bút, lại cầm lấy bút, thậm chí bắt đầu vô ý nghĩa mà vẽ ở bản nháp trên giấy. Phù Thải Nghênh định định thần, sau này bắt đầu làm đại đề tới.

Thi toán học xong, Lộ Dật Hàng dùng bút chọc chọc lưng cô: “Phù Thải Nghênh, cậu thi toán thế nào?”

Phù Thải Nghênh còn không có từ toán học trầm trọng đả kích trung lấy lại tinh thần: “……?”

Lộ Dật Hàng vẻ mặt đồng tình: “Đến, lại điên một cái.”

Phù Thải Nghênh thở dài: “Tớ cảm thấy lần này xong rồi.”

Đúng vậy, xong rồi. Loại cảm giác này, ở buổi sáng ngày hôm sau thi tổ hợp liền càng thêm dày đặc.

Hóa học chọn đề môn học, công thức chất hữu cơ phân tử đều không có đẩy ra. Phù Thải Nghênh vội vàng thay đổi một đạo đề khác, liền phát hiện chính mình bởi vì ngày thường chỉ làm chọn đề môn học hữu cơ, một khác nói chọn đề môn học làm lên liền phá lệ gian khổ……

Sinh vật di truyền đề cũng trở lên rất biến thái a QAQ.

Bởi vì ở hóa học cùng sinh vật đều bị khó khăn khá lâu, cô căn bản không có nhiều thời gian cho vật lý. Vội vàng làm lựa chọn đề thực nghiệm cùng chọn đề môn học, đạo đại đề đều liếc mắt một cái câu hỏi thứ nhất, viết chút biểu thức số học, rồi sau đó liền nộp bài thi……

Phù Thải Nghênh khảo xong tổ hợp, đã sụp đổ rồi.

“Lộ Dật Hàng, tớ lần này sợ là thật sự muốn xong rồi.”

Lộ Dật Hàng dừng lại thi tiếng Anh trước, nhìn Phù Thải Nghênh liếc mắt một cái: “Nén bi thương.”

Thi xong tiếng Anh trở lại phòng học, Phù Thải Nghênh còn đắm chìm trong trạng thái bi thống. Lại phát hiện lớp học mọi người, một đám đều không giống ngày thường mới vừa thi xong gấp như vậy không chờ nổi mà đối đáp án? Hôm nay ngược lại là đem bài thi gì đó đều ném tới rồi một bên, nhỏ giọng mà nói chuyện phiếm?

Cái quỷ gì. _

Phù Thải Nghênh vẻ mặt hoang mang mà trở lại chỗ ngồi, Dương Thanh Thanh liền gấp không chờ nổi mà thò qua tới: “Thải Nghênh Thải Nghênh, cậu chuẩn bị tốt chưa?”

Phù Thải Nghênh: “???”

Dương Thanh Thanh nhíu nhíu mi: “Cậu sẽ là không chuẩn bị đi.”

Phù Thải Nghênh lắc đầu.

Dương Thanh Thanh từ cặp sách lấy ra tới một cái quả táo: “Cậu thật sự không có chuẩn bị quả táo sao?”

Cô lúc này mới nhớ tới, cũng không phải là sao, hôm nay 24 tháng 12, buổi tối chính là đêm Bình An* a……

* Người Trung Quốc thường gọi đêm 24/12 là đêm Bình An. Trong tiếng Trung, quả táo được phát âm là “Píng guǒ”, đồng âm với chữ Bình trong từ đêm Bình An (Píng"ān yè). Vì thế, người Trung Quốc đã nghĩ ra cách gửi tặng nhau những quả táo (hay còn gọi là quả bình an - Píng"ān guǒ) thay cho lời chúc bình an, hạnh phúc đến những người thân yêu.

Chỉ là Y trung đối với loại ngày hội này từ trước đến nay kiểm tra nghiêm, liền lục soát balo xem ngươi có mang quả táo hay không, bởi vậy cô liền theo thói quen mà quên đi ngày hội Giáng Sinh như vậy.

“Lan Thụ cư nhiên cho phép mọi người mang quà lễ Giáng Sinh?”

Dương Thanh Thanh đang chuẩn bị nói cái gì, nhìn đến Diêu Dự đi vào phòng học, vội vàng đem quả táo hướng cặp sách cất.

Diêu Dự cố ý ho khan một tiếng: “Mọi người thi khảo sát lần này thế nào?”

Mọi người một đám đều héo.

Lâm Diễn dứt khoát kiên quyết mà đại biểu cho lớp: “

Thưa thầy, thầy không thể bộ dáng này cố ý chọc chúng ta đau xót.”

Diêu Dự cười cười: “Mọi người thi xong rồi phải hảo hảo nghĩ lại. Mặt khác, không được đưa quả táo.” Chắp tay sau lưng ở phòng học dạo qua một vòng, Diêu Dự liền đi ra ngoài.

Sau đó, cô liền trơ mắt nhìn, Diêu Dự đi ra khỏi cửa nháy mắt, mọi người lại lấy ra quả táo giấu ở cặp sách, nhỏ giọng mà cùng ngồi cùng bàn thảo luận cái gì.

……

Như vậy, thật sự tốt sao???

Phù Thải Nghênh tràn đầy dấu chấm hỏi trên mặt.

Tác giả có lời muốn nói: 2333333333 nhớ tới chính mình thời điểm cấp hai, trường học cũng là không cho phép mang quà Giáng Sinh ~

Chỉ là, mọi người thật sự sẽ lén lút đưa quả táo a hhhhhhhhhh

Lời của editor:

“Có tớ ở đây aaaa thẩm nam thần ghê chưa có tớ thì ko cần lo gì nữa.