Nam Thần, Cho Tớ Mượn Sổ Tay

Chương 25

Editor: Nhiên

Mọi người tăng tương tác cho nhiên động lực đi ạ.

Trương Văn Văn cũng là vì áp lực đã lâu, nhìn thấy Phù Thải Nghênh mới đột nhiên bộc phát ra mà thôi.

Chậm rãi bình tĩnh trở lại, cậu ấy gạt gạt nước mắt: “Không nói cái này nữa…… Dù sao tớ hiện tại cũng không có gì. Thải Nghênh, sau khi lên đại học, có đôi khi thật sự sẽ nhớ cấp ba nha.”

Cô hơi kinh ngạc: “Làm sao vậy? Đại học không vui sao?”

Trương Văn Văn lắc đầu. “Thật cũng không phải không vui. Chính là cảm thấy, sống không được trong sáng như trước thôi.”

“Cho nên hiện tại nhìn thất cậu, thật sự rất cao hứng. Giống như là tớ không cần băn khoăn cái gì.”

Phù Thải Nghênh cắn ống hút coca, nghe cậu ấy nói chuyện.

Không biết vì cái gì, cô đều thấy Trương Văn Văn lần này trở về, giống như không có rộng rãi như trước kia …… Thở dài, đối với đại học chờ mong đã lâu, bây giờ lại thiếu chút không muốn chờ mong nữa.

Trương Văn Văn cười cười: “Được rồi không nói tớ nữa. Tớ chẳng có chuyện gì hay để nói, còn cậu, Thải Nghênh, nửa năm này như thế nào?”

Phù Thải Nghênh cong cong môi: “Cũng không tệ lắm, tuy rằng mỗi ngày đều phải thi……”

Trương Văn Văn bỗng nhiên cười to: “Ha ha ha ha ha tớ tuy rằng hiện tại cũng khổ, vẫn là không muốn trở về học vật lý ha ha ha ha ha.”

Phù Thải Nghênh: “……”

Gặp lại sau đi gặp lại sau đi.

Cùng Trương Văn Văn từ KFC ra ngoài, hai người lại đi xem phim, ăn cơm chiều xong. Trương Văn Văn đi phía trước, đột nhiên hỏi cô: “Thải Nghênh, Kiều Tự Lam gần đây có liên hệ cho cậu không?”

Cô chợt nghe được tên Kiều Tự Lam, còn hoang mang một chút: “Không có a. Cậu ấy gần đây thế nào?”

Trương Văn Văn cười cười: “Không có gì, chính là tùy tiện hỏi. Cậu ấy cũng khá tốt, tài tử học viện luật cậu cho rằng đùa giỡn?”

Cô liền đoán được, cười tủm tỉm: “Lúc này mới nửa năm mà thôi, sao liền thành tài tử học viện luật?”

Trương Văn Văn thở dài: “Không cần nói ra cũng biết. Người giỏi thì đến chỗ nào cũng đều nổi bật đến không được.”

“Thải Nghênh.Cậu cố gắng học tập tốt nha.” Trương Văn Văn hướng Phù Thải Nghênh vẫy vẫy tay, “Tớ cũng sẽ tiếp tục cố gắng!”

Phù Thải Nghênh gật đầu.

/**********************************/

Thẩm Hoài nhìn nữ sinh đối diện thất thần lần thứ N, nhấp nhấp môi, cô hôm nay làm sao vậy?

Nhìn thời gian một chút, đã giờ đi ăn cơm trưa, Thẩm Hoài nhìn cô gái trước mặt còn đang ngẩn người, viết tờ giấy đưa cho cô: “Đi ăn cơm trưa đi. Tớ mời cậu ăn lẩu.”

Cô nhìn thấy hai chữ “Ăn lẩu” này, lập tức liền quên đi chuyện của Trương Văn Văn ngày hôm qua, cao hứng phấn chấn mà đi theo Thẩm Hoài ra khỏi thư viện: “Thẩm Hoài Thẩm Hoài, cậu sao hôm nay lại mời tớ ăn lẩu thế?”

“Sắp đến tết rồi, nghĩ nên ăn gì đó thôi.”

Đúng vậy……Bình thường cô luôn chú tâm học nên quên hôm nay là ngày gì rồi, cô mở điện thoại ra, 25 tháng chạp*.

*Tháng chạp: tháng 12 âm lịch

Đã 25 tháng chạp mà còn cùng nam thần đến thư viện, giống như không tốt lắm a……

“Nhìn đường đi.” Thẩm Hoài một phen giữ chặt cô đang đi ở phía trước, nhíu mày, “Cậu đi đường còn xem điện thoại?”

Cô ngẩng đầu, má ơi, đèn đỏ. Ngượng ngùng mà cười cười.

“Thẩm Hoài, hôm nay 25 tháng chạp, cậu còn ở lại đây dạy tớ làm đề.” Phù Thải Nghênh đem điện thoại thả lại trong túi, “Cảm ơn cậu.”

Thẩm Hoài nhìn thoáng qua cô gái đứng ở hắn bên cạnh, thanh âm dễ nghe vẫn như cũ lại thiếu vài phần thanh lãnh vang lên: “Không có việc gì, thư viện hai ngày nữa liền đóng cửa rồi.”

“Hơn nữa……”

Phù Thải Nghênh ngẩng đầu, biểu tình nghi hoặc.

Đèn xanh sáng lên. Thẩm Hoài không nói thêm gì nữa, nhợt nhạt cười: “Đi thôi. Đèn xanh sáng rồi.”

Rồi sau đó dẫn đầu nâng bước về phía trước đi đến.

Cô vội vàng đuổi kịp: “Thẩm Hoài Thẩm Hoài, cậu vừa còn chưa nói xong mà? Hơn nữa cái gì?”

Thẩm Hoài đi ở phía trước, không nói một lời, lại cười đến thoải mái.

Hơn nữa cái gì? Hơn nữa, cậu chưa bao giờ cảm thấy cùng cô tới thư viện là gánh nặng.

Rõ ràng là, muốn mà không được.

Tới tiệm lẩu rồi, Phù Thải Nghênh cầm lấy bút chì, ở trên thực đơn vẽ vẽ vạch vạch: “Thẩm Hoài, cậu ăn thịt bò không?”

Nhìn biểu tình “Muốn ăn muốn ăn” trên mặt cô, Thẩm Hoài gật đầu.

……

Phù Thải Nghênh chọn xong đồ ăn lúc sau, nhìn thoáng qua thực đơn: “Tớ cảm thấy chúng ta có hai người thì gọi hơi nhiều……”

Thẩm Hoài ngữ khí ngầm có ý chút mê hoặc: “Không có việc gì. Ăn cho hết.”

Dễ như trở bàn tay Phù Thải Nghênh cô bị nam thần mê hoặc nào còn biết đồ ăn là nhiều hay là thiếu, đúng đúng đúng, nam thần toán học tốt như vậy, nam thần nói ăn cho hết liền nhất định ăn cho hết!

Kết quả đồ ăn lên lúc sau, muốn ăn thật nhiều nhưng thật sự quá nhiều, cô nhìn trên bàn dư lại một đống đồ ăn cùng Thẩm Hoài không nhúc nhích chiếc đũa vài cái, vẻ mặt hoang mang: “Làm sao bây giờ…… Tớ ăn no lắm rồi.”

Thẩm Hoài nhàn nhạt: “Không có việc gì. Cậu ăn thừa, tớ tới ăn là được.”

Sau đó cô liền nhìn Thẩm Hoài, một chút không mang theo ghét bỏ ăn đồ ăn dư lại ……

Không bao lâu, lực chú ý của cô liền rời đến động tác ăn của Thẩm Hoài hấp dẫn đi rồi. Nam thần ăn lẩu cũng đẹp như vậy sao!

Kết quả Phù Thải Nghênh còn chú ý tới, Thẩm Hoài không có ăn thịt bò……

Má ơi, biểu hiện muốn ăn của cô rõ ràng đến như vậy sao!

Trà đủ cơm no thỏa mãn làm Phù Thải Nghênh cảm thấy chính mình còn có thể tái chiến với đề vật lý.

Thời điểm Thẩm Hoài cùng Phù Thải Nghênh trở về, nhìn tiểu cô nương ở thư viện rầu rĩ không vui biến thành nhảy nhót như bây giờ, cảm thấy ngay cả tâm tình của mình đều tốt hơn rất nhiều.

Cũng là thú vị. Rõ ràng cậu cùng tuổi với cô, mỗi lần nhìn đến đều nhịn không được muốn dùng cái này từ ngữ “Tiểu cô nương” để hình dung.

Rồi sau đó, tâm tư đều muốn cho cô vui vẻ.

“Tâm tình tốt chưa?” Thẩm Hoài hỏi.

Cô lúc này mới phát giác, thì ra Thẩm Hoài sớm đã nhìn ra đến buổi sáng mình tâm tình kém. Có chút xấu hổ quấn quấn lấy bím tóc.

“Thẩm Hoài, cậu nói xem, vì sao một đôi tình lữ đang tốt đẹp, lại đột nhiên chia tay?”

Cậu trầm tư một chút, nhìn cô.

“Cậu lo lắng chuyện đó sao?”

Cô đi càng ngày càng chậm:

“Thẩm Hoài. Tớ đột nhiên rất muốn nói với cậu về gia đình của tớ.”

Thẩm Hoài gật đầu.

“Cậu biết tớ vì sao đột nhiên chuyển tới Lan Thụ không?”

Cô quay đầu nhìn cậu: “Bởi vì tớ tạm nghỉ học một năm. Tớ vẫn luôn cho rằng cha mẹ tớ rất hạnh phúc, đến năm tớ học cấp hai thì ly hôn. Nguyên nhân ly hôn là, ba tớ ngoại tình.”

“Lúc trước tớ học ở Y trung. Cậu biết bầu không khí ở Y trung thế nào không? Thật sự rất rất mệt. Tớ vẫn luôn cho rằng tớ kiên trì không nổi nữa. Học kỳ sau của cấp hai, bởi vì nguyên nhân trong nhà, thành tích của tớ dao động khá lớn. Các bạn trong lớp học thích nghị luận tớ, bọn họ nói, cậu xem Phù Thải Nghênh, ba cậu ấy ngoại tình kìa.”

“Tớ cũng thực sự không hiểu. Ba tớ ngoại tình, bọn họ có quan hệ gì đến đâu?”

“Chị em tốt nhất của tớ tên là Trương Văn Văn. Cậu ấy đặc biệt che chở cho tớ, sau đó nguyên nhân bởi vì các bạn học quá ồn ào. Y trung đối với chuyện yêu sớm quản đặc biệt đặc biệt rất nghiêm, mà Văn Văn cậu ấy ngay từ đầu liền cùng một nam sinh cùng ban yêu sớm. Những bạn học đó, lại tiếp tục nghị luận Văn Văn cùng nam sinh kia, nói cái gì mà yêu sớm làm sao có kết cục tốt.”

Thẩm Hoài nhìn cô ngữ điệu bình đạm, chỉ cảm thấy rất đau lòng.

“Tớ lúc ấy cảm thấy mình sợ là chịu không nổi khi lên cấp ba. Mẹ tớ đặc biệt lo lắng cho tớ, xin tạm nghỉ học một năm cho tớ. Sau ba tớ liền rời thành phố này đi.”

“Thẩm Hoài. Cha mẹ tớ đột nhiên ly hôn, Văn Văn đột nhiên chia tay, tớ cũng không biết vì sao…… Cậu nói xem, vì sao mọi chuyện lại trở nên như vậy?”

Phù Thải Nghênh vẻ mặt mê mang.

Cô thật sự không hiểu. Rõ ràng Văn Văn cùng Vu Thịnh, tốt như vậy như vậy.

Cậu muốn giơ tay sờ sờ đầu cô, vẫn là không có. Rồi sau đó cười cười: “Đại khái là bởi vì, đều do thời gian đi.”

“Hả?” Cô ngẩng đầu xem Thẩm Hoài.

Thẩm Hoài nói: “Đúng vậy. Căn cứ vào vật lý, vật thể là không có khả năng vĩnh hằng bất biến.”

Phù Thải Nghênh: “……”

Cậu dừng bước chân lại, nghiêm túc mà ôn nhu: “Nhưng cậu thử đi tin tưởng, có chút cảm tình, thật sự có thể thật lâu thật lâu.”

Chờ đến thời điểm cậu tin, cậu sẽ càng dũng cảm hơn.

Tớ chờ cậu một ngày kia

Tác giả có lời muốn nói: Thẩm Nam Thần cái lời boy âu yếm rầm rì này, còn chỉ ở trong lòng nói lời âu yếm!

Nhưng mà, hằng ngày vẫn nói lời thổ lộ Thẩm Nam Thần a, cũng tớ thổ lộ thân ái tiểu thiên sứ nhóm ~

Lời của editor: Thương Nghênh Nghênh quá đi đọc mà xót quá ahuhu.