Nam Thần Nhà Tôi

Chương 141: Mẹ hy vọng con có thể cùng người mình thích ở bên nhau

Dương Yến chân bị trẹo nên có chút đau, bé trai dẫn cô đi đến ghế bên cạnh ngồi, còn lấy sô cô la từ trong cặp ra cho cô nữa.

“Sô cô la nhiệt lượng cao, chị ăn nhiều sẽ có sức.”

“Cảm ơn em.”

Dương Yến nhận lấy sô cô la.

Cô có chút không tin một đứa bé mới bốn năm tuổi, lời nói hành động lại quá chững chạc, nói cậu bé mười mấy tuổi cũng không quá mà.

“Ba em là quân nhân, rất lợi hại đó, luôn bảo vệ biên giới.” Cậu bé chỉ cần nhắc đến ba, ánh mắt liền phát quang cùng sự tự hào: “Ba rất yêu em, mỗi năm đều gửi quà về cho em.”

“Quân nhân?” Dương Yến lẩm bẩm, phủ nhận ý nghĩ kia ở trong lòng.

Ngự Văn Đình không phải quân nhân, nếu không lấy đâu ra nhiều thời gian như vậy, còn có thể trở về nước Z giúp Phương Tinh Nghị? Cậu bé này lại giống Ngự Văn Đình như vậy, thì giải thích như thế nào?

Có phải trong nhà Ngự Văn Đình còn có anh em khác nữa?

Hơn nữa, trên đời này cũng có người lớn lên rất giống nhau, trước đây không phải có hai đứa bé giống hệt nhau sao, thế nhưng hai người lại không có quan hệ gì.

Sau khi nghĩ kỹ chuyện này, Dương Yến xoa đầu cậu bé, mỉm cười: “Em sau này nhất định sẽ lợi hại hơn ba em.”

“Đó là điều đương nhiên, em muốn bảo vệ mẹ!” Cậu bé ngẩng đầu nói: “Em phải cố gắng, để mẹ sau này sẽ tự hào về em.”

“Em ở với mẹ à?”

Cậu bé gật gật đầu: “Ừm, mẹ bận đi làm, vì thế đều là người làm chăm sóc em.”

Cậu bé nói xong, điện thoại trong cặp đổ chuông.

Cậu bé nhận điện thoại, ngữ khí thay đổi trở nên rất khôn khéo: “Alo mẹ.”

“Hôm nay cô giáo không đến, con tự mình ra ngoài luyện tập.”

“Con có đeo khẩu trang.”

“Vậy con gửi định vị gửi mẹ, đợi mẹ đến đón con.”

“...”

Lúc cậu bé nghe điện thoại, Dương Yến mới nhớ ra mình còn có hẹn, và sắp trễ rồi.

Cô nói với cậu bé: “Vậy em ở đây đợi mẹ, chị còn có việc, phải đi trước rồi.”

“Chi lấy xe đạp của em mà đi.” Cậu bé nhìn ra Dương Yến có việc gấp, liền tháo mũ bảo hiểm ra đưa cho cô: “Đi trên vỉa hè, đi xe đạp địa hình rất nhanh.”

May xe đạp địa hình này không phải loại trẻ con, Dương Yến cũng có thể đi.

Dương Yến nghĩ đến thời gian cấp bách, thì gật gật đầu: “Vậy chị mượn xe của em dùng, đợi chị bàn xong việc sẽ trả lại xe cho em.”

“Dạ được.”

Sau khi kết bạn qua mess, Dương Yến leo lên xe đạp địa hình, cậu bé khăng khăng đưa mũ bảo hiểm cho cô.

“Chị đội mũ bảo hiểm vào.”

“Không cần đâu, dù sao chị cũng đội không vừa.”

“Chị cứ thử đi.”

Cái mũ bảo hiểm đó thấy rất nhỏ, Dương Yến đành thử, sau đó sẽ trả lại cho cậu bé, không ngờ lại có thể đội được, chỉ hơi chật một chút.

“...”

Đầu của cô nhỏ như vậy sao!

Cậu bé lộ ra nét cười: “Nhìn đi, em nói chị có thể đội được mà, chị mau đi đi.”

“Vậy chúng ta liên hệ qua mess nhé!”

Dương Yến lúc này đã rất vội rồi, liền đi đạp đi luôn.

Cậu bé nhìn bóng lưng của cô vẫy vẫy tay, rồi đeo khẩu trang vào tìm một nơi chờ mẹ đến đón.

Không đến một lúc, một chiếc ô tô màu bạc dừng lại ở bên đường.

Cửa xe sau bị đẩy ra, Tống Tịnh Hòa mặc chiếc áo gió màu be đi về phía cậu bé, thấy cậu bé liền ôm vào lòng, mỉm cười dịu dàng: “Trường Bình, đợi rất lâu rồi phải không?”

“Mẹ!”

Trường Bình tháo khẩu trang rồi hôn cô ta.

Tống Tịnh Hòa xoa xoa đầu, ánh mắt lại rất nghiêm khắc, cậu bé có chút thất vọng, không nói không rằng bị Tống Tịnh Hòa ôm vào trong xe.

Trên xe, Tống Tịnh Hòa lấy khăn lau đầu cậu bé, ngữ khí không vui: “Trường Bình, cô giáo có việc không con được, con có thể ở nhà chơi, đang mưa đi đường rất nguy hiểm.”

“Lúc con đi ra ngoài trời không có mưa.” Trường Bình phản bác: “Là mẹ nói không được bỏ bài tập.”

“Nếu gặp phải tình cảnh đặc biệt thì không giống nữa.” Tống Tịnh Hòa biết: “Mẹ biết con rất thông minh, cái gì cũng có thể tự mình hoàn thành, nhưng thế giới bên ngoài rất phức tạp.”

“Lần này mẹ tha thứ cho con, nhưng không được có lần sau, biết chưa?”

Trường Bình ủ rũ ồ một tiếng.

“Mẹ hôm nay không bận, về nhà chơi cùng con.” Tống Tịnh Hòa nhìn ra tiểu gia hỏa này đang tức giận, liền ôm cậu bé vào lòng, hôn lên mặt cậu: “Làm cho con bánh kẹp, chịu không?”

Trường Bình không vui vẻ mấy, chỉ nhìn Tống Tịnh Hòa, u rũ hỏi: “Mẹ, con không được gặp người khác sao? Tại sao con không thể ra ngoài, cũng không được đi đến trường mẫu giáo?”

Tống Tịnh Hòa hôn lên đôi tay nhỏ của cậu bé, giọng dịu dàng nói: “Sao có thể chứ, con là bảo bối mà ba mẹ yêu nhất. Chỉ là ba con thân phận đặc thù, con nếu bị người khác nhìn thấy thì sẽ gặp nguy hiểm.”

“Hơn nữa Trường Bình của chúng ta thông minh như vậy, cần phải đến trường mẫu giáo sao. Chờ mẹ làm xong việc, sẽ dẫn con đi singapo, con nhất định sẽ thích nơi đó.”

“Mẹ sẽ đi cùng con sao?”

Tống Tịnh Hòa không muốn lừa cậu bé, liền xoa xòa đầu: “Sẽ không, mẹ còn bận công việc.”

“Vậy con không đi!” Trường Bình có chút buồn bực, giận dỗi nói: “Mẹ toàn nói chỉ cần con học giỏi, ba sẽ về, thế nhưng con đã bốn tuổi rồi, cũng chưa từng gặp ba.”

“Ba của con đang ở biên cương...”

“Lẽ nào không thể nghỉ lễ sao?” Trường Bình gắng hỏi: “Một năm nhiều ngày lễ như vậy, ba cho dù không được nghỉ lễ, thì phải có nghỉ phép chứ? Thế nhưng ba một lần cũng không về.”

Tống Tịnh Hòa nghẹn lời.

Cô ta không ngờ con trai lại thông minh như vậy, rất vui sờ mặt mặt của cậu bé, trong mắt giấu không nổi niềm kiêu hãnh.

Đúng vậy, đây là con của cô ta và người đó, đương nhiên rất thông minh.

“Trường Bình, nếu như con muốn gặp ba, thì nhất định phải rất cố gắng, biết chưa?” Tống Tịnh Hòa nhìn cậu bé, nói từng từ từng câu một: “Con phải lợi hại hơn ba con, để tất cả mọi người đều kiêng nể con.”

Không lấy được đáp án từ chỗ Tống Tịnh Hòa, Trường Bình rất thất vọng: “Mẹ, con mới bốn tuổi. Con cho dù rất thông minh, cũng chỉ là một đứa trẻ, cần được ba mẹ thương yêu, con có nhiều thời gian như vậy, tại sao không thể để sau này rồi cố gắng?”

“Người khác có thể, con thì không thể!” Tống Tịnh Hòa nắm chặt tay của cậu bé, lạnh giọng.

Chỉ cần nhớ đến khoảnh khắc nhục nhã của ngày hôm đó, cô ta đã không thể chịu được.

“Con có thể làm nũng với mẹ, tùy hứng với mẹ, nhưng khi lên lớp, thì phải ngoan ngoãn học, con nhớ kỹ, con có thể cùng người khác thương lượng, nhưng không thể để người khác giẫm lên đầu con, đánh mất tôn nghiêm của con.”

“Trường Bình, mẹ nghiêm khắc đều là vì con.” Tống Tịnh Hòa sờ mặt của cậu bé: “Chờ con lớn rồi, cũng sẽ gặp được người mà con thích, mẹ hy vọng con có thể cùng người con thích ở bên nhau.”

“Mẹ đừng khóc.” Thấy mắt của Tống Tịnh Hòa đỏ đỏ, Trường Bình có chút hoảng, dùng tay lau nước mắt cho cô: “Con không cần ba nữa, con sẽ học thật giỏi, mẹ đừng khóc.”

“Mẹ không khóc.” Tống Tịnh Hòa khịt khịt mũi, cố gắng nở nụ cười: “Mẹ đồng ý với con, đón năm mới mỗi năm sẽ kêu ba về với con, được không?”

Trường Bình vui vẻ nói: “Ba thật sự sẽ về sao?”

“Ừm, chỉ cần con ngoan ngoãn.” Tống Tịnh Hòa nói: “Mẹ trong khoảng thời gian này sẽ rất bận, con ở nhà phải nghe lời bảo mẫu, bớt xem ti vi được không?”

Trường Bình nặng nề gật đầu.