Nam Thần Nhà Tôi

Chương 213: Tổng giám đốc phương muốn giúp đỡ nhưng bị ghét bỏ(2)

"Trời ạ, đẹp ghê!"

"Phải đấy! Elizabeth là quán quân của cuộc thi mèo cưng trên toàn thế giới bốn năm liền!" Mèo cưng được người khác yêu thích đến thế, tất nhiên trợ lý Tư cảm thấy mãn nguyện hết sức.

Trợ lý Tư muốn cho Dương Yến bế Elizabeth nhưng nó nhanh nhẹn nhảy vọt lên lồng mèo trên nóc nhà, trông rất chi là lạnh lùng.

Trợ lý Tư vò đầu rồi bất đắc dĩ nói: " Thôi vậy, chúng ta đi chơi với con gái của nó đi."

Anh ta dẫn Dương Yến vào phòng xem bé Ragdoll

Bé Ragdoll vừa mới cai sữa, chỉ to bằng lòng bàn tay, trắng bóc như quả cầu tuyết, có vệt xám nhỏ bên tai, đi đứng liêu xiêu. Bé Ragdoll rất ưa bám người.

Dương Yến thấy nó dụi vào mu bàn tay mình, lòng cô mềm đến nhũn cả ra, hận không thể ôm nó về nhà ngay lập tức.

Trợ lý Tư hỏi: "Trước đây cô Dương có nuôi mèo bao giờ chưa?”

"...Chưa từng."

Trợ lý Tư tỉ mỉ nói cho Dương Yến nghe phải nuôi nấng thế nào, giai đoạn nào được ăn thức ăn nào, Dương Yến lắng nghe rất nghiêm túc, cô còn lấy cả điện thoại ra ghi chép lại.

"Gâu gâu."

Đột nhiên có một con chó đen chạy vào phòng làm Dương Yến sợ hết hồn.

Sau khi nhìn kỹ Dương Yến mới phát hiện đó là một con chó Bẹc giê lông đen rất đỗi oai phong lẫm liệt, một chú cún Bẹc giê xấu xí, nhỏ xíu lắc lư theo sau đuôi nó.

Dương Yến ngạc nhiên nói: "Anh còn nuôi Bẹc giê nữa hả?"

"Ừ, nó tên là Christ." Trợ lý Tư gọi chó Bẹc giê qua chỗ anh ta rồi bày ra vẻ mặt hận sắt không thành thép: "Ngoại trừ ăn ra chẳng có tác dụng gì khác hết, ra ngoài chơi còn dắt bạn gái về."

Hóa ra chú chó Bẹc giê này hoạt bát cực kỳ, cái sân này không nhốt nổi nó, nó thường xuyên chạy ra ngoài chơi, em gái nhà giàu bên đường đối diện cũng nuôi một cô nàng Bẹc giê, hai con Bẹc giê chơi chung với nhau rồi Bẹc giê của em gái nhà giàu ấ bị to bụng.

Em gái đó tức điên lên chạy qua chửi trợ lý Tư một chặp, anh ta cười xòa móc tiền đền, cuối cùng em gái nhà giàu cũng nguôi cơn giận, vứt con chó con cho anh rồi bỏ đi.

Dương Yến cười ngả nghiêng trên nỗi đau của người khác: "Trước giờ tôi cứ nghĩ Bẹc giê oai phong lắm chứ, không giờ Bẹc giê nhà anh y chang Husky, còn biết đi trộm chó, giỏi ghê."

Trợ lý Tư thở dài: "Cô Dương, tôi thảm thương lắm rồi, cô đừng cười nữa được không?"

"Không cười nữa." Dương Yến không đùa nữa mà hỏi anh: "Vậy chó con phải làm sao, anh nuôi luôn hả?"

"Nuôi không nổi, tốn công tốn sức lắm."

Dương Yến nhìn ánh mắt của anh ta là biết ngay anh ta đang toan tính cái gì, cô bèn nói ngay: "Không được đâu, chỗ tôi ở không có sân, chắc chắn không nuôi nổi, tôi cũng không biết nuôi."

"Haiz, Bẹc giê bé bỏng đáng thương." Trợ lý Tư vuốt ve Bẹc giê bé: "Đợi chừng nào tay tao lành lặn sẽ đi tìm chủ cho mày."

Hai người trò chuyện thêm vài câu nữa rồi Dương Yến toan đi về nhà, có điều cô cảm thấy mình ôm bé Ragdoll về không như vậy thì kỳ quá, bèn muốn gửi anh ta ít tiền, trợ lý Tư sống chết không nhận.

"Cô Dương à, cô trả tiền cho tôi là khinh thường tôi đấy." Trợ lý Tư nghiêm túc nói: "Tôi thấy cô thích mèo nên mới đưa nó cho cô nuôi."

Dương Yến nghĩ ngợi rồi nói: "Vậy tôi mời anh ăn cơm nhé."

Trợ lý Tư chỉ bó thạch cao trên tay mình rồi nói: "Bộ dạng tôi thế này không tiện ra ngoài, nghe nói cô Dương nấu ăn ngon lắm, bằng không cô Dương nấu cho tôi bữa cơm đi."

"Được."

Dù sao hôm nay cô được nghỉ, về nhà vẫn phải tự nấu cơm tự ăn, chi bằng ăn ở đây luôn cho rồi.

Dương Yến vừa vào nhà bếp đã nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.

Trợ lý Tư nhanh chóng đi ra ngoài, chắc chắn là Phương Tinh Nghị đến rồi, có điều lúc mở cửa nhìn thấy anh vẫn làm ra vẻ kinh ngạc dữ lắm: "Tổng giám đốc Phương, sao anh lại ở đây?"

"Đưa tài liệu cho cậu."

"Ồ cảm ơn sếp." Trợ lý Tư nhận tập tài liệu rồi dùng chân đóng cửa vào, Phương Tinh Nghị cản anh ta lại.

Trợ lý Tư hỏi: "Tổng giám đốc Phương, có chuyện gì sao ạ?"

Phương Tinh Nghị tùy tiện nói: "Tôi là sếp của cậu, sếp chạy đường xa đến đưa tài liệu cho cậu mà cậu không mời tôi vào nhà uống trà à?"

"Bởi vì tôi thấy tổng giám đốc Phương sẽ không vào nhà tôi." Trợ lý Tư cười híp mắt rồi nói: "Tổng giám đốc Phương quên rồi ư, anh không thích động vật lông dài, tôi nuôi Radoll mà."

"Ragdoll là gì?"

"Một giống mèo."

Sắc mặt Phương Tinh Nghị trở nên rất chi là vi diệu, thậm chí còn thấy hơi ghét bỏ.

Anh không muốn đi vào cho lắm.

"Trợ lý Tư, tủ lạnh nhà anh có gì ăn đâu!"

Phương Tinh Nghị vừa tính đi đã nghe thấy tiếng Dương Yến vang lên từ trong nhà, hơn nữa mỗi lúc một gần: "Với lại tôi thấy nhà anh hết gia vị với nước tương rồi, hay chúng ta đi siêu thị mua đi."

Dương Yến vừa bước ra đã nhìn thấy Phương Tinh Nghị đứng ở bên ngoài.

Ánh mắt hai người chạm phải nhau, tim cô đập mạnh rồi nhanh chóng quay mặt đi: "Nếu hai người có chuyện muốn bàn thì tôi về trước vậy."

"Không có gì, chúng tôi không có bận." Trợ lý Tư vội nói: "Tổng giám đốc Phương sang đưa tài liệu cho tôi thôi, nói là tìm tôi có việc, không bằng để tổng giám đốc Phương chở cô đi siêu thị, bọn tôi bàn chuyện trên đường cũng được."

Vừa dứt lời bèn quay đầu nhìn Phương Tinh Nghị: "Tổng giám đốc Phương, anh thấy không có vấn đề gì chứ?"

Phương Tinh Nghị ừm một tiếng.

Dương Yến tiến thoái lưỡng nan, cô không muốn gần gũi Phương Tinh Nghị quá nhưng lại đồng ý sẽ làm cơm cho trợ lý Tư rồi, cuối cùng chỉ đành đi theo hai người họ.

Trợ lý Tư mượn cớ tay anh ta không tiện bèn chui tít ra đằng sau ngồi.

Dương Yến ngồi ở ghế phụ.

Trợ lý Tư báo với Phương Tinh Nghị vị trí của siêu thị gần đây nhất rồi nói linh tinh về công việc, giả vờ như bọn họ đang bàn bạc gì đấy, Phương Tinh Nghị hết sức phối hợp với anh ta.

Người qua kẻ lại không đông đúc gì cho mấy, Phương Tinh Nghị chân dài mặc áo vest y chang hóc môn vậy, đi đến đâu cũng thu hút ánh mắt kẻ khác, có người còn lên hỏi xem anh có phải minh tinh hay không nữa.

Dương Yến hừ thầm: Đẹp trai thì có ích gì, toàn chứa nước bẩn trong bụng!

Phương Tinh Nghị muốn đi lấy xe đẩy hàng bèn bị cô kéo lại, Dương Yến lạnh lùng nói: "Để tôi, không phiền anh làm đâu, anh cứ đứng ở quầy thu ngân là được rồi, có thể kiếm được không ít tiền đấy."

Cô bực bội đẩy xe hàng vào trong siêu thị.

Phương Tinh Nghị hơi ngớ người ra rồi cúi đầu bật cười, tâm trạng thoải mái hơn nhiều.

Anh thích Dương Yến như thế này, biết cười biết tức giận chứng tỏ cô vẫn còn muốn nói chuyện với anh chứ không lạnh lùng quyết tuyệt như ở nhà họ Phương hôm nọ.

Trợ lý Tư sà tới nói một cách đầy ẩn ý: "Tổng giám đốc Phương, tôi làm việc cho anh lâu đến như vậy nhưng chưa từng thấy người phụ nữ nào tức giận anh đâu đấy, anh còn cười nữa, anh nói xem có kỳ cục không?"

Phương Tinh Nghị lạnh lùng nhìn anh ta.

Trợ lý Tư rụt cổ về rồi tiếp tục lên tiếng: "Trước đây tôi mấy cô đồng nghiệp nói, nếu phụ nữ muốn gì anh cứ cho cô ấy đi, đừng có lừa dối, đùa bỡn cô ấy, nếu không thì người gặp xui xẻo là anh đó."

"Tư Trình."

Phương Tinh Nghị vỗ vai anh ta, ánh mắt đượm nỗi thương xót: "Cậu hiểu biết nhiều đến độ có thể làm bạn thân của chị em phụ nữ luôn rồi, mà sao vẫn chưa có bạn gái thế?"

Đó xem đi, làm việc cho ông chủ thế này mệt tim chết mất!

"Không phải tôi đang đợi tổng giám đốc Phương và quốc gia phát cho tôi à!" Trợ lý Tư bất lực nói: "Tổng giám đốc Phương, có cơ hội tốt thế này mà anh không nói vài câu với cô Dương ư?"

Thấy Phương Tinh Nghị không nhúc nhích, trợ lý Tư mới nôn nóng muốn thử xem sao: "Vậy...để tôi đi ha?"

"Cút."

Trợ lý Tư hèn mọn im lặng cút đi.

Phuơng Tỉnh Nghị nhanh chóng tìm được Dương Yến ở quầy đồ tươi sống, cô ấy cầm cái túi lưới đứng bên hồ lựa cá, vẻ mặt nghiêm túc ấy làm cho người khác cảm thấy thoải mái.

Anh đi đến hỏi: "Có cần tôi giúp không?"

Dương Yến nghiêng đầu nhìn anh.

Cô còn chưa lên tiếng thì bác gái đeo tạp dề bên cạnh đã phẩy tay, trông có vẻ hơi mất kiên nhẫn: "Cậu mặc đồ tây né xa ra một chút, quần áo của cậu đắt như thế, lỡ mà bị dơ rồi đi làm phiền chúng tôi thì sao? Nhìn là biết cậu thiến thốn kỹ năng sống rồi, để bạn gái cậu làm là được!"