Nam Thần Nhà Tôi

Chương 237: Anh còn giữ đai lưng của em

"Cha, con kém cỏi như vậy sao?” Lục Văn Thù rất không hài lòng: “Con đã nói con nhất định đối tốt với Thanh Dung, có phải cha không thích Thanh Dung hay không?”

"Đúng vậy, gia đình cô ấy không cân xứng.” Cha Lục nói: "Nhà cô ta cũng không có thành lập công ty, có thế giúp con cái gì? Tuổi con vẫn còn nhỏ, còn chưa đủ chín chắn để lo cho mọi việc chu đáo.”

"Cha mẹ của cô ấy đều là giáo sư, gia đình sao lại không tốt?” Lục Văn Thù không chịu được cách nói này của cha: “Cha đừng nghiêm trọng như vậy, không phải ai cũng chạy theo đồng tiền.”

"Hơn nữa chính con cũng tự đứng tên mấy công ty, kiếm được không ít tiền, nếu cha lo lắng như vậy, ngày mai con sẽ đem cổ phần Lục thị trả lại cho cha.”

"Lục Văn Thù, sao dám nói chuyện với cha như vậy?” Cha Lục vừa tức vừa giận, vừa giơ tay lên cho Lục Văn Thù một cái tát: “Con lặp lại một lần nữa!”

"Ông xã!"

Mẹ Lục bị dọa đến sắc mặt thay đổi, bà ôm chặt cánh tay cha Lục, tránh ông lại đánh lần nữa: “Ý Văn Thù không phải như vậy, anh ngồi xuống đã.”

Cha Lục mắng: "Nó vị một người phụ nữa mà chống lại anh, còn không phải muốn làm phản thì là cái gì?”

"Nó nghĩ rằng bây giờ nó có tiền, có khả năng rồi liền không nhìn lại xem cha nó mỗi năm chi mấy trăm triệu cho nó cung cấp việc ăn mặc, học cũng học ở trường tốt nhất, nếu không nó có được như ngày hôm nay sao?”

Một cái tát này của cha Lục rất mạnh, khóe miệng Lục Văn Thù có vết máu chảy ra, Lâm Thanh Dung muốn giúp anh lau đi, Lục Văn Thù lại dùng tay ngăn.

Lục Văn Thù dùng tay gạt vết máu ở khóe miệng, bộ dáng kiệt ngạo bướng bỉnh: "Ngài là cha, đánh con là nên làm, nếu cảm thấy chưa đủ, con đêm má trái tới cho ngài đánh tiếp.”

Lông ngực cha Lục phập phồng dữ dội: “Tao mặc kệ mày muốn chơi thế nào thì chơi, muốn chơi bao lâu nhưng người mày kết hôn thì nhất định ngoan ngoãn cưới cho tao một thiên kim tiểu thư của một tập đoàn, nếu không thì không có thương lượng gì hết.”

"Con không cưới, nếu ngài muốn cưới thì tự mình đi mà cưới.”

"Văn Thù!" Mẹ Lục quát lớn: "Làm loạn đủ chưa? Còn không xin lỗi cha con?”

"Là ông ấy xem thường người khác.” Lục Văn Thù nói, mặt mũi tràn đầy chán ghét: "Cũng bởi vì ông ấy như thế này nên con mới không muốn kết hôn, vì tiền mà bồi thường cả đời.”

"Mày lớn rồi, cánh cứng cáp rồi đúng không?" Cha Lục tức giận bật cười: “Nếu mày cảm thấy người cha này không tốt, được, có bản lĩnh thì đừng nhận quan hệ cha con, mày tưởng tao thiếu đứa con trai này thì không được?”

Lục Văn Thù cười lạnh: "Ngài cho rằng tôi muốn coi ngài là cha? Nếu không phải ngài tạo nghiệp quá nhiều, mẹ ta đã không bị bắt cóc, song thai cũng sẽ không bị mất?”

"Mày cút cho tao!" Cha Lục quát, tức giận lật cả bàn ăn.

"Ông xã anh đừng nóng giận, Văn Thù còn nhỏ." Mẹ Lục ôm thật chặt eo cha Lục, hướng Lâm Thanh Dung nháy mắt ra hiệu, Lâm Thanh Dung cưỡng ép kéo Lục Văn Thù đi.

Bọn họ ra khỏi phòng vẫn còn nghe được tiếng đồ vật trong nhà bị ném vỡ.

Lục Văn Thù sắc mặt nặng nề, lên xe liền không nói một lời, cắm đầu lái xe, Lâm Thanh Dung cũng không có lên tiếng.

Sau đó xe chạy đến bên hồ thì dừng lại.

Lâm Thanh Dung xuống xe, theo cầu thang đi xuống dưới, thấy Lục Văn Thu đang dựa vào lan can châm thuốc, một tay che đằng sau bật lừa, khỏi trắng che phủ trên khuôn mặt.

Lục Văn Thù rất đẹp trai, thật sự có thể quyến rũ toàn bộ phụ nữ khiến bọn họ chết mê chết mệt.

"Thật xin lỗi." Lâm Thanh Dung từ phía sau ôm Lục Văn Thù, nhưng trong mắt không có một chút áy náy: “Em không nên về nhà ăn cơm cùng anh, nếu không đã không có chuyện như vậy xảy ra.”

"Chuyện không liên quan em." Giọng nói Lục Văn Thù mang theo chút giễu cợt: “Ông ấy là người như vậy, vì lợi ích cả nhân, chỉ cần ông ấy thấy chương mắt đều cảm thấy không tốt.”

"Em làm cho hai người cãi nhau.”

Lục Văn Thù xoay người, ôm cô vào trong ngực, dùng áo khoác bọc lấy cơ thể cô: “Kiểu gì cũng sẽ tranh cãi, không phải em thì cũng sẽ có cai khác châm ngòi, nào, cười một cái.”

Lâm Thanh Dung kiễng chân lên, ngửa đầu hôn.

Lục Văn Thù đương nhiên không khách khí, lòng bàn tay giữ sau gáy cô, hôn rất thành thạo, không bao lâu, Lâm Thanh Dung chỉ có thể dựa vào ngực anh thở hổn hển.

"Không nên hút thuốc lá, không tốt cho phổi." Lâm Thanh Dung giật điếu thuốc là trong tay Lục Văn Thù tắt đi.

Lục Văn Thù giả vờ đe dọa: "Dám cướp đồ của anh? Hả?"

Lại ôm lấy Lâm Thanh Dung tiếp tục hôn, sau đó đưa cô ngồi lên ghế nghỉ ngơi, mặc dù xung quanh có rất nhiều người qua đường nhưng cũng không ngại kéo Lâm Thanh Dung ngồi lên đùi mình.

Lâm Thanh Dung đẩy một lúc lâu, thấy anh ta cười đùa không chịu buông tay, liền mặc kệ.

Hai người ôm nhau ngồi cùng một chỗ, thưởng thức cảnh đêm.

Lâm Thanh Dung sờ tóc của Lục Văn Thù, hững hờ hỏi: "Vừa rồi anh nói như vậy, anh còn có anh chị em sao?”

"Ừm." Lục Văn Thù đặt đầu lên bả vai cô, nói: “Vốn là có. Cha anh dùng quan hệ chiếm được một dự án lớn từ một công ty, tổng giám đốc bên kia tìm người bắt cóc mẹ anh, bà ấy lúc đấy đang có thai, lại bị người bắt có đe dọa, lúc được đưa đến bệnh viện thì sảy thai, từ đó thân thể có vấn đề, không thể nào tiếp tục mang thai.”

"Thương trường như chiến trường, xung đột là điều không tránh khỏi được.” Lâm Thanh Dung thở dài: "Nhưng bọn họ động vào vợ con là quá mức rồi, cha anh cũng không phải sai hoàn toàn.”

Lục Văn Thù hừ lạnh cười: "Ông ta làm quá nhiều việc, nói ra sợ bẩn tai em. Nhiều lúc anh nghĩ, có phải là ông ấy tạo ác nghiệp quá nhiều cho nên bị báo ứng lên người mẹ anh hay không!”

"Cha anh cũng là vì muốn cuộc sống của mọi người trở nên tốt hơn, anh đừng trách ông ấy.” Lâm Thanh Dung véo tai Lục Văn Thù: “Làm con sao có thể tức giận với cha của mình, ngày mai anh trở về xin lỗi ông ấy, đã biết chưa?”

"Không trở về!"

"Lục Văn Thù, anh nói lại lần nữa!" Lâm Thanh Dung cao giọng: "Có về hay không?”

"Được được, về." Lục Văn Thù vùi đầu chôn vào ngực cô, không biết xấu hổ lợi dụng, còn nói: “Em hôm nay mặc áo lót gì vậy? Quá cứng.”

"Anh còn giữ đai lưng của em.”

"Chả trách anh không thể chạm vào da thịt của em.” Lục Văn Thù ghét bỏ nói: "Tự dưng em dùng đai lưng làm gì?”

"Em thích mặc thì làm sao?”

Lâm Thanh Dung chăm sóc cái đầu anh bằng một trận quyền, đánh khiến cho Lục Văn Thù gào thét đứng lên, không còn dám trêu chọc.

Lục Văn Thù lại đem chiếc nhẫn kia ra, đưa tới trước mặt Lâm Thanh Dung: “Tiểu tiên nữ, tin tưởng anh, anh không thể hứa hẹn với em điều gì nhưng lúc chúng ta ở cùng nhau, anh nhất định nâng niu em, đốt xử tốt với em.”

Lâm Thanh Dung có chút do dự, nhưng rất nhanh tất cả do dự của cô đều bị hận thù bao phủ.

"Được." Cô vươn tay ra.

Chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út của cô, kim cương ở dưới ánh đèn sáng chói cực kỳ, Lục Văn Thù nắm tay cô hôn, sau đó lại không biết xấu hổ tiếp tục hôn cô.

Giọng nói Lục Văn Thù nồng nàn gợi cảm, có chút khàn khàn: “Đêm nay liền không về có được không?”

Lâm Thanh Dung ngập ngừng, hỏi: "Anh, cái kia...an toàn không? Em không muốn bị cái đó... Quá xấu hổ."

"Anh cam đoan rất an toàn, anh đã kiếm tra từ trong ra ngoài.” Lục Văn Thù ôm cô vội vàng rời đi, dự định về nhà ân ân ái ái, kết quả vừa mới lên xe liền nhận được điện thoại.

Sau khi nghe điện thoại, sắc mặt Lục Văn Thù khó chịu như ăn phân.

Anh cào bới tóc hai lần, nói với Lâm Thanh Dung: “Nhị ca nổi điên, anh phải họp ngay.”

"Vậy anh đi đi, nếu không em nhờ xe trở về?"

"Như vậy sao được!"

Lục Văn Thù đưa Lâm Thanh Dung đến căn hộ, sau đó xuống xe ôm hôn cô một trận, vô cùng đáng thương nói: "Vốn còn muốn để em an ủi anh, nguyện vọng tan vỡ.”

"Đi anh đi đi." Lâm Thanh Dung đẩy Lục Văn Thù ra, gương mặt ửng đỏ: "Lần sau cũng như vậy."