Nam Thần Nhà Tôi

Chương 242: Kỷ gia chí

Dương Yến nói: “Chó nhà anh thật thần kỳ, không theo chủ nhân.”

Phương Tinh Nghị hỏi là: “Em không phải chủ nhân sao?”

Dương Yến chốc lát mới phản ứng lại, cô cúi đầu giả bộ cắt rau, không thể nhịn được đỏ mặt.

Cô muốn chiên cá đủ vàng, không rảnh tay được, nên dạy Phương Tinh Nghị làm sao vo thịt viên.

Nhìn hai tô thịt xay, người đàn ông có chút không chịu nổi, vẫn là đeo găng tay, lần đầu làm việc này, làm sao cũng không thể vo tròn, Dương Yến nhìn đều gấp gáp.

“Vo đi, ai kêu anh bóp!” Dương Yến giận đến trực tiếp nắm tay dạy: “Vo như thế này. Tôi phục anh rồi, làm sao tay anh có thể không linh hoạt như vậy, chữ viết còn đẹp như thế.”

Phương Tinh Nghị không nhịn nổi: “Đây là hai chuyện khác nhau.”

“Vo tròn xem nào!” Người phụ nữ hét lên, còn vỗ xuống đầu anh: “Vo không ra thì đừng ăn cơm!”

“...”

Đừng cãi nhau với phụ nữ, câu này thật sự ở đâu cũng thích hợp dùng.

Lúc ăn cơm, nhìn là biết thịt viên do Phương Tinh Nghị vo, lại nhìn sắc mặt anh bất lực, Tưởng Song Kỳ vỗ bàn cười như điên: “Anh Nghị cư nhiên bị ghét bỏ rồi, cười chết em!”

Sau đó cô bộ dạng nghiêm túc cầu nguyện: “Xin ông trời sau này ban cho anh Nghị một người phụ nữ, tốt nhất là một tiểu ác ma, đem anh nghị hành hạ chết!”

“Tưởng Song Kỳ” Phương Tinh Nghị thái dương giật giật: “Can đảm của em ở đâu ra?”

Quách Thường Phúc nói: “Em cho cô ấy.”

“Làm gì vậy, ăn cơm!” Dương yến vỗ bàn cơm biến thành chiến trường, gắp thức ăn vào bát họ: “Đừng nói chuyện nữa, nước bọt của mọi người đều văng vào rồi.”

Phương Tinh Nghị đem dĩa thức ăn bên tay kéo vào trong.

Ăn cơm xong, Dương Yến rảnh rỗi do Phương Tinh Nghị tự mình nói rửa bát, đem anh nhanh đi vào phòng bếp, cô mới cùng Quách Thường Phúc đi ra sân.

“Đây là tin tức tra được.” Quách Thường Phúc đem phong thư đưa cho Dương Yến: “Hai mươi lăm năm trước, một cửa hàng trang sức ở Ý đã đón tiếp một người khách, ông ấy đưa cho cửa hàng trang sức một khối đá Sapphire không có tạp chất, nói sắp kết hôn, mong cửa hàng giúp ông ta làm một bộ trang sức.”

“Cửa hàng trang sức giúp vị khách này tạo ra một bộ ba món dây chuyền, vòng tay và nhẫn, lúc người khách đến lấy, nhờ họ khác tên viết tắt của vợ ông ta lên nhẫn. Em tra được người đàn ông tên Phương Tư Nam, vợ ông tay tên Thu Hiểu Diệc.”

Đột nhiên, Quách Thường Phúc nói: “ Tài liệu công việc của hai vợ chồng họ đều bị tiêu hủy rồi, em không tra được, chỉ biết người đàn ông sau đó dùng súng tự sát, hình của hai vợ chồng này của cùng từng xem.”

Dương Yến cười: “Có phải rất giống Phương Tinh Nghị?”

Quách Thường Phúc gật đầu.

Dượng Yến đem thân phận của Phương Tinh Nghị nói ngắn gọn với cậu.

“Thì ra là vậy.” Hèn gì Dương Yến năn nỉ cậu tra chiếc nhẫn đó, Quách Thường Phúc lại hỏi: “Nhưng mà chị, em xem biểu cảm của chị, giống như muốn tra rõ chuyện này.”

Dương Yến chỉ là hỏi: “Em có manh mối của dây chuyền hoặc bông tai không?”

“Bông tai mười năm trước được bán đấu giá tại một phòng đấu giá ở Boston, hiện tại bị một quý bà cất giữ, dây chuyền thì không biết, không tra ra bất kỳ manh mối nào.”

“Đáng tiếc.” Dương Yến tiếc nuối nói.

Quách Thường Phúc tra được không ít chuyện, nhưng không có chuyện mà cô muốn biết.

“Chị, chị nói với em là chuyện gì, em sẽ đi tra.”

“Không cần.” Dương yến cười lắc đầu, chuyện đó cô cùng không rõ, chắc sẽ không trùng hợp như vậy: “Cùng có thể là chị nghĩ nhiều rồi.”

Quách Thường Phúc cũng không tiếp tục hỏi nữa.

Tưởng Song Kỳ xem chỗ ở của Phương Tinh Nghị như nhà của mình, ăn cơm xong thì mở nhạc, lấy micro hò hét, rung đến mức màng nhĩ của Phương Tinh Nghị muốn rách.

Anh lạnh mặt, mỗi tay một người, đem Quách Thường Phúc và Tưởng Song Kỳ vứt ra ngoài.

Thật sự rất phiền!

Phương Tinh Nghị quay lại, nhìn thấy Dương Yến ngồi xổm xem con chó Đức ăn thịt, liền đi đến, trêu chọc nói: “Cô Dương, cô còn muốn tranh ăn với chó?”

Dương Yến không để ý đến anh.

Anh có chút nghị hoặc, ngồi xổm xuống mới phát hiện Dương Yến đang nhìn mặt đất, biểu cảm có chút bi thương: “Làm sao vậy? Công ty có người làm khó em?”

“A, chuyện gì?” Dương Yến quay đầu nhìn anh, giống như vừa hồi hồn.

Phương Tinh Nghị vừa giận vừa muốn cười: “Em vừa nhìn giống như muốn khóc, anh hỏi em có phải bị bắt nạt không.”

“Không có.” Dương Yến dùng ngón tay lau mặt: “Em cảm thấy giám đốc Phương quá nhỏ nhen, công ty nhiều người như vậy, cho em mượn vài người đều không chịu.”

Phương Tinh Nghị nghĩ, toàn thế giới không tìm được ai có thể phóng khoáng như anh.

Anh đi lên cầm máy tính xuống, lên hệ thống công ty, đem máy tính đẩy cho cô: “ Em tự mình chọn, chọn xong thì anh sẽ cho họ đi qua.”

Dương Yến không dám tin: “Thật sự tùy ý chọn? Giám đốc Giang anh sẽ không có âm mưu gì chứ?”

“Có”

“Cái gì?” Dương Yến ngừng thở: “Rất đắt sao?”

Nhìn cô hồi hộp như vậy, Phương Tinh Nghị muốn đùa cô: “Ừ, cùng không biết em có trả nổi không.”

“Công ty chúng tôi có rất nhiều tiền.”

“Anh giống thiếu tiền lắm sao?” Dáng người cao lớn của người đàn ông ép đến, nút trên cùng áo sơ mi cởi ra, giống như nam sắc dụ người: “Em có thể trả cái khác.”

Dương Yến đè tay lên ngực anh, lòng bàn tay rất nóng, làm tim cô đập nhanh hơn.

Nam sắc này, có chút không chịu nổi.

“Nếu giám đốc Phương muốn, cũng không phải là không thể.” Dương Yến miễn cưỡng duy trì tỉnh táo, hàm hồ nói: “Nhưng mà giám đốc Trần của chúng tôi hơi mập, tôi sợ...”

Phương Tinh Nghị cả khuôn mặt đen thui, mất hết tâm trạng: “Cô Dương, vẫn là cô lợi hại.”

“Nếu không tôi giúp anh gọi điện thoại nhé?”

“Không cần, cô chọn người của cô đi!” Phương Tinh Nghị để lại lời đó liền lên lầu.

Ở đây thêm chốc nữa anh có thể bị tức chết.

Dương Yến tâm trạng rất tốt.

Bị bắt nạt nhiều lần như vậy, cũng nên xả giận!

...

Dương Yến mượn vài người từ chỗ Phương Tinh Nghị, thực lực cả nhóm tăng lên rất nhiều, tài liệu đấu thầu khác biệt như trên trời dưới đất với bản lúc trước, hoàn toàn có thể làm hình mẫu.

Cô không ngừng cảm khái: chín mươi phần trăm nhân tài đều vào Phương thi, thật là sự thực.

Ngày lễ đấu thầu, Dương Yến dẫn theo người đến hội trường.

Tàu siêu tốc là hạng mục lớn, có rất nhiều công ty đến, ngoại trừ Phương thị, những công ty lớn trong ngành và ngành kiến trúc đều cử người đến, hội trường rất đông đúc.

Dương Yến ở Phương thị mài dũa lâu như vậy, lần này lại đại diện Hợp Xuyên đến tranh cuộc đấu thầu, cử chỉ tự nhiên hào phóng, không có chút nào lo sợ, không ít người chủ động đi đến bắt chuyện với cô.

“Cô là giám đốc Trần của Hợp Xuyên sao?”

Một người cao lớn đi đến, đứng trước mặt Dương Yến, là một người đàn ông trẻ tuổi, ngũ quan sắc sảo mê người, có mái tóc ngắn màu vàng và con ngươi màu xanh thẳm.

Đúng chuẩn người phương Tây, nhưng tiếng phổ thông rất chuẩn, không có chút khẩu âm nào.

“Chào anh, tôi là Dương Yến của Hợp Xuyên.” Dương Yến không biết người đàn ông, nhưng mà từ lễ phép, hơn nữa đối phương cũng biết cô, nên giơ tay bắt tay người đàn ông.

Người đàn ông cười ưu nhã: “Kỷ Gia Chí. Ba tháng trước tôi mới đến nước T, thu mua vài công ty, lấy được thư đấu thầu tàu cao tốc lần này, liền đến xem thử.”

Lúc anh ta nói “thu mua vài công ty”, ngữ khí nhẹ nhàng thoải mái, giống như mua được đồ chơi không đáng nhắc tới, làm Dương Yến lúc đó không biết trả lời thế nào.

Có lẽ nhà giàu thu mua công ty đều giống như mua bắp cải.

Dương Yến cũng cười với anh ta: “Nhìn anh Kỷ thế này, là chắc thắng lần đấu thầu lần này.”

“Tôi chỉ là xem thử.” Con ngươi xanh thẳm của Kỷ Gia Chí nhìn Dương Yến, ý tứ sâu xa nói: “Tôi ngược lại cảm thấy buổi đấu thầu này sẽ bị Hợp Xuyên thu vào túi.”

Dương Yến vô thức nhíu mày, không quá thoải mái.

Người đàn ông này giống như quý ông phương Tây, ưu nhã mê người, nhưng đôi mắt anh ta lại làm cô lạnh đến dựng đứng, cảm thấy bản thẩn bị một con rắn độc nhìn chằm chằm.