Nam Thần Nhà Tôi

Chương 267: Anh độc tài, có gì sai?

“Thắng rồi!” Lục Văn Thù kêu lên đầu tiên.

Yến Cảnh Niên liếc nhìn, mỉm cười: “Nhị ca đúng là nhị ca, vận may quả nhiên không tồi chút nào.”

“Anh đâu có lật thẻ này, trước đó anh cũng chẳng xem nữa.” Phương Tinh Nghị nắm lấy tay Dương Yến, đặt lên môi: “Cho em món quà thứ ba, thích không?”

Dương Yến rút tay lại: “Đừng có lộn xộn, nhiều người đang nhìn lắm kìa!”

“Cứ để họ nhìn đi.”

Dương Yến phải mất rất nhiều nỗ lực mới rút tay ra được, thấy vài cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, khẽ ho gượng gạo: “Hôm nay Phương Tổng không ổn thì phải, mong mọi người thứ lỗi.”

Lục Văn Thù nhếch mép: “Tôi nghĩ cái bệnh “động xuân” này không hề nhỏ đâu!”

“Lão tứ, lại thèm đòn nữa à? Hửm?” Đôi mắt sâu thẳm của Phương Tinh Nghị nhìn cậu, mỉm cười: “Người ở New York đang thiếu hụt lắm, cậu có thể đi qua với trợ ký Tư.”

“Tiếc thiệt, trí nhớ tôi tồi quá, tôi vừa nói gì ý nhỉ?” Lục Văn Thù giả vờ ngớ ngẩn.

Khiến vài người không biết nên khóc hay cười.

Mông Lục Văn Thù như bị trĩ, sau khi uống vài ly rượu cậu không tài nào ngồi yên được, đi bật đèn sân khấu rồi bật nhạc, sau đó lại không tự chủ được mà nhảy nhót.

“Lục Văn Thù, anh rất đẹp trai!” Lâm Thanh Dung vẫy tay lên, nói với anh: “Cởi quần áo ra đi! Em muốn xem một màn thoát y!”

“Em yêu, cơ thể nam tính của anh chỉ cho em nhìn thôi.”

“Tiếc quá, ngừng nói chuyện vô nghĩa đi, cởi nào!” Lâm Thanh Dung ồn ào: “Mọi người ở đây đều là người quen, anh sợ gì chứ! Nhân tiện, để Yến xem thử thân hình của anh có tốt hơn Phương Tổng không.”

Rượu Dương Yến vừa uống vào đã sặc ra.

Cô đánh nhẹ vào lưng Lâm Thanh Dung, mặt tối sầm: “Cậu đang làm gì vậy, cậu nghĩ chưa đủ náo nhiệt à?”

Lâm Thanh Dung bĩu môi: “Chơi vui thôi mà!”

“...”

Đây hẳn sẽ là một nỗi vui chết tiệt!

Yến Cảnh Niên đúng lúc cũng cũng ngồi ngay trước màn hình LCD, thấy Lâm Thanh Dung hét mạnh như vậy, anh cũng phối hợp theo mà đổi nhạc.

Ánh đèn sân khấu đột nhiên trở nên mờ ảo, một giọng nữ khàn khàn phát ra từ loa.

Lục Văn Thù cũng rất nhiệt tình, mạnh dạn cởi áo vest, ném vào người Lâm Thanh Dung.

Lâm Thanh Dung càng cao hứng: “Thêm nữa nào!”

“Em yêu, em muốn xem sao?”

“Muốn, nhanh lên!”

Lục Văn Thù mỉm cười, cơ thể cậu khẽ run lên theo tiếng nhạc.

Cậu cao một mét tám mươi, vừa mảnh khảnh lại mạnh mẽ, làm một hành động gợi cảm và quyến rũ như vậy sẽ không khiến người ta quá buồn nôn.

Các đường nét hiện lên thấp thoáng dưới ánh đèn, đôi mắt đào hoa khẽ híp lại, câu hồn phách người, những ngón tay thon dài của cậu luồn vào giữa cà vạt.

Sau đó, cậu từ từ gỡ các nút.

Dương Yến nhìn chăm chú.

Cô hầu như không nuốt được rượu, nói với Phương Tinh Nghị: “Với dáng người của anh Lục và ánh mắt câu người này, nếu đến hộp đêm thì ít nhất một đêm nhận được 9 chữ số.”

Đôi mắt của Phương Tinh Nghị sâu thẳm, có chút không vui: “Em thích sao?”

“Hmm, rất câu người.” Dương Yến trả lời anh, nhưng mắt cô lại dán vào Lục Văn Thù: “Ôi… xương đòn ấy đẹp quá, ôi, tháo nút ra nào!”

“...”

Phương Tinh Nghị bịt mắt cô, kéo cô vào vòng tay mình, u ám nhìn Lục Văn Thù trên sân khấu: “Lão tam, nếu ở đây vẫn không đủ, hãy đến phòng tiệc để tiếp tục nhé.”

Giọng điệu thô tục đó khiến Lục Văn Thù sững sờ.

“Tôi chỉ làm náo nhiệt bầu không khí thôi mà!” Lục Văn Thù không dám gây rối nữa, nếu bị nhị ca trả thù thì sẽ tệ lắm, cậu mỉm cười kéo Lâm Thanh Dung: “Em yêu, cùng nhảy nhé.”

Cậu quay đầu kêu với Yến Cảnh Niên: “Lão tứ, đổi bài hát đi.”

Yến Cảnh Niên tròn mắt.

“Tại sao anh che mắt em thế?” Dương Yến không hài lòng kéo tay Phương Tinh Nghị xuống, nhưng lại không thấy có màn vũ nam thoát y nào, chỉ thấy Lục Văn Thù kéo Lâm Thanh Dung lên nhảy trên sân khấu, âm nhạc cũng thay đổi.

Cô thất vọng, liếc nhìn người đàn ông bên cạnh: “Xem ai đó nhảy múa có phải chuyện gì đó bất hợp pháp đâu chứ? Anh quá đáng!”

“Với anh thì điều này là vi phạm pháp luật.”

“Anh độc tài vừa thôi!”

Phương Tinh Nghị nhướng mày: “Chà, anh độc tài đấy, có vấn đề gì sao?”

Dương Yến không nói với anh nữa, tức giận quay đi, có ý định phớt lờ anh, nhưng người đàn ông nghiêng người, giọng anh đầy bất lực: “Em luôn nghĩ về người khác như vậy, dĩ nhiên anh không vui.”

“Em chỉ đánh giá cao cậu ấy thôi.”

“Vậy cũng không được.” Có vẻ sợ cô tức giận, anh nói thêm vào tai cô: “Đợi về nhà đi.”

“Tại sao phải đợi quay về?”

“Anh nhảy cho em xem, anh còn có thể làm điều đó cả đêm.”

Kế hoạch hoàn hảo làm cho đôi tai Dương Yến đỏ lên, cô giả vờ không nghe thấy người đàn ông đang nói gì, nhấp rượu, khuôn mặt đỏ của cô gần như bị chôn vùi trong ly, Phương Tinh Nghị không thể nhịn được cười.

Yến Cảnh Niên hét về phía họ: “Nhị ca, nhạc hay như vậy, hai người lên chơi đi!”

Phương Tinh Nghị cũng cảm thấy nhàm chán khi cứ ngồi không như vậy, nhìn lên thấy Lục Văn Thù và Lâm Thanh Dung đang rải cẩu lương, nhìn mà ngứa ngáy chân tay.

Sau khi cởi giày cao gót cho Dương Yến, anh kéo người lên sân khấu.

Dương Yến nhìn xuống sân khấu, thấy không tự nhiên lắm: “Để lại anh Yến và anh Ngự ở dưới luôn sao, không ổn lắm đâu?”

Phương Tinh Nghị hỏi cô: “Em muốn xuống đó ngồi xem người ta phân phát cẩu lương à?”

“... không muốn.”

Yến Cảnh Niên chuyển qua chỗ Ngự Văn Đình ngồi.

Ngự Văn Đình cho cậu một cái nhìn lạnh lùng, dường như không muốn cậu đến: “Làm ơn đi ra.”

“Đại ca, uống một mình thì cô đơn lắm.” Yến Cảnh Niên mỉm cười, nhấc mông ngồi xuống cạnh anh, đưa cốc mình chạm vào cốc của anh: “Em trai ở lại với anh.”

Ngự Văn Đình không nói gì, uống một hớp rượu, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hai thanh niên một nam một nữ đang vui vẻ trên sân khấu, không biết anh đang nghĩ gì.

Yến Cảnh Niên hỏi: “Đại ca, ghen tị à? Nếu anh không phiền…”

“Lão tam.” Giọng của Ngự Văn Đình rất thấp, vẻ ngoài đầy đầy sát khí: “Đồ chết tiệt nhà cậu im lặng một chút được không?”

Yến Cảnh Niên dĩ nhiên không sợ, chỉ nhún vai thở dài: “Này, thường thì Văn Thù rất lắm lời, anh thì thậm chí còn chẳng nói gì, tôi thấy anh một mình như thế, nên muốn nhảy với anh một bản, nhìn anh một chút.”

Ngự Văn Đình quá lười để đáp lời.

Yến Cảnh Niên rót rượu cho anh, cười cười khi nhìn vào chiếc nhẫn trên tay anh: “Đại ca, anh kết hôn với Cô Tống lâu như vậy, vẫn chưa tháo chiếc nhẫn à?”

“Nhẫn này nhỏ quá nên bị kẹt không tháo được.”

“Tôi biết rồi, nên mang thuốc theo này.” Yến Cảnh Niên lấy ra một lọ thuốc nhỏ trong túi mình, mỉm cười: “Thuận tiện để gỡ nhẫn cho đại ca.”

“...”

Lúc này, cánh cửa phòng riêng bị mở ra, một bóng hình xinh đẹp bước vào.

“Náo nhiệt như vậy sao?” Tô Tĩnh Hòa mỉm cười nhìn mọi người trên sân khấu.

Hôm nay Tô Tĩnh Hòa, với tư cách là chủ nhà, mời mọi người trong ngành ăn, nhưng Tô Tĩnh Hòa lại mặc rất thanh lịch.

Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào cô, cô đang mặc một chiếc đầm dài màu vàng nhạt, với thiết kế bo eo, để lộ dáng người mảnh khảnh và mái tóc dài xinh đẹp xõa trên vai.

Toàn bộ con người hoàn toàn thanh lịch và trang trọng, một bộ hoàn hảo.

“Cô Tống hôm nay xinh quá đi.” Yến Cảnh Niên mỉm cười khen ngợi: “Chào đón hết khách bên ngoài chưa?”

Tô Tĩnh Hòa đảo mắt: “Rồi, các anh cũng là khách của tôi mà, tôi không bận nên đến đây xem.”

Yến Cảnh Niên liếc sang bên cạnh thấy người đàn ông vẫn lạnh lùng và thờ ơ, anh hạ cốc đứng dậy, mở lời với Tô Tĩnh Hòa: “Cô Tống, có thể nể mặt mà nhảy với tôi một bài không?”

“Chắc chắn rồi.”

Tô Tĩnh Hòa cởi đôi giày cao gót rồi đặt gọn chúng sang một bên, mỉm cười đặt tay mình vào lòng bàn tay Yến Cảnh Niên, bước lên sân khấu.