Nam Thần Nhà Tôi

Chương 277: Nhị ca là anh vô tình vô nghĩa

Dương Yến phải mất một hồi lâu mới có thể tỉnh táo lại.

Lại nhìn ảnh chụp phát hiện ra rất quen thuộc, dường như giống...

Cô mở album ảnh ra, so với tấm ảnh chụp từ rất lâu trước kia lúc ở khách sạn vô tình chụp Phương Tinh Nghị, chính là Phương Tinh Nghị, chỉ là bị người ta cắt bỏ đầu mà thôi.

Cái ảnh chụp này vẫn luôn ở trong album ảnh trong điên thoại di động của cô, sao bà Ngự lại có được nó chứ?

Dương Yến buồn bực nghĩ, nghĩ đến chức vị của Ngự Trường Quan, cộng thêm tác phong của bà Ngự này nữa, đơn giản muốn đánh người.

Bà Ngự này thật sự là không chuyện ác nào không làm mà!

Dương Yến hít sâu một hơi, gọi điện thoại cho Tống Tịnh Hòa làm làm sáng tỏ: "Cô đọc tuần san giải trí chưa? Những phóng viên kia đều viết bậy hết, người trong tấm ảnh kia không phải tôi và Ngự Văn Đình."

"Tôi biết." Tống Tịnh Hòa ở đầu kia điện thoại cười khẽ: "Cơ thể người đàn ông của tôi, tôi nhìn một cái liền nhận ra."

Dương Yến ho khan một cái, nói sang chuyện khác: "Là bà Ngự làm. Tối hôm qua trong tiệc rượu, tôi dẫn theo Trường Bình đi ăn cơm, bà Ngự tìm tới, ép tôi và Ngự Văn Đình kết hôn, chúng tôi đã làm ầm lên."

Tiện thể, đem chuyện hợp đồng giải thích cho Tống Tịnh Hòa nghe.

Sau khi nghe xong, Tống Tịnh Hòa chỉ ừ một tiếng, dường như càng vui vẻ: "Vất vả cho cô rồi, bà ta là người như vậy đó vì muốn đuổi tôi đi biện pháp gì cũng có thể xuất ra, việc này để tôi giải quyết là được."

"Giọng điệu này của cô... Là vui vẻ sao?" Dương Yến buồn bực: "Như thế này mà cô còn vui vẻ được?"

Tống Tịnh Hòa cười: "Biết được người đàn ông của tôi trong lòng có tôi, vui vẻ không phải là chuyện đương nhiên sao? Đúng rồi, thứ sáu cô có bận gì không tôi mời cô ăn bữa cơm để cám ơn Cô một chút."

Dương Yến nhìn lịch làm việc, thời gian vừa vặn không trùng hợp: "Tôi mới xin nghỉ dài hạn, muốn ra ngoài chơi."

"Cùng tổng giám đốc Phương sao?"

"Không phải, là bạn tôi rút trúng ba tấm vé du lịch Nhật Bản, ăn ngủ bao toàn bộ." Dương Yến nói: "Vừa đúng lúc rất lâu rồi tôi chưa có dịp nghỉ ngơi nên cùng với cô ấy đi ra nước ngoài chơi một chút."

Tống Tịnh Hòa à một tiếng, cười nói: "Tôi cũng đã lâu chưa nghỉ ngơi, có thể đi cùng không?"

"Được, để tôi nói với cô ấy một tiếng."

"Không cần đâu, cô cho tôi zalo của cô ấy, tôi cũng có việc cần tìm cô ấy luôn."

Dương Yến đồng ý.

Lúc sắp tắt điện thoại, bên phía Tống Tịnh Hòa vang lên tiếng lục lọi đồ đạc, tiếp theo cô ta nói: "Tôi nghe nói mẹ cô rất thích tự mình làm đồ ăn uống với rượu nho, cửa hàng outlet của Tống thị có mấy căn mặt tiền, một nhà trong đó sắp hết thời hạn cho thuê, buổi chiều nay tôi sẽ bảo trợ lý đem hợp đồng đưa tới Phương Thị, coi như cảm ơn cô đã giúp tôi."

"Không cần đâu." Dương Yến từ chối, cười cười: "Lần sau cô mời tôi ăn cơm là được."

Tống Tịnh Hòa nói: "Cô cũng biết tiền thuê trả theo quý, cho thuê giá thấp tôi cũng không thích, không bằng để cảm ơn cô, nếu cô vẫn còn băn khoăn thì lần sau bác gái làm món ăn gì ngon thì đưa cho tôi một chút là được."

Dương Yến cũng không thể từ chối nữa: "Được, cám ơn cô!"

"Khách sáo rồi."

Dương Yến đem zalo của Lâm Thanh Dung đưa cho Tống Tịnh Hòa, vừa nhàn rỗi mấy phút, đồng nghiệp cầm một phần tài liệu đi đến.

"Quản lý, đây là tổng giám đốc Phương bảo cô ký."

"Chính anh ấy cũng có thể xử lý, còn tìm mình làm gì!" Dương Yến nói thầm, Phương Tinh Nghị đã xem qua nên cô cũng không nhìn kỹ, dùng bút máy xoát xoát ký tên ở trang cuối cùng.

Đồng nghiệp cầm tài liệu đã ký xong đi ra ngoài.

Cửa vừa đóng lại, bảy tám người liền đi đến hỏi anh ta: "Nghe bên thư ký nói là quyền kinh doanh cửa hàng Outlet, là thật sao? Anh mau lật ra cho chúng tôi xem một chút!"

"Nhìn cái rắm ấy!" Đồng nghiệp kia dùng tài liệu hung hăng đẩy tay bọn họ ra, tức giận nói: "tổng giám đốc Phương đã nói việc này phải giữ bí mật các người còn đi hóng hớt ở chỗ thư ký, muốn bị đuổi việc sao?"

"Chúng tôi sẽ giữ kín, sẽ không nói với người khác."

Ở Phương Thị, một khi tin tức bị truyền ra rất dễ dàng tìm tới đầu nguồn, huống hồ Dương Yến là quản lý của bộ phận này, bọn họ cũng không muốn sếp mình bị cách chức.

Đồng nghiệp kia gật đầu: "Đúng là quyền kinh doanh cửa hàng Outlet."

"Ôi!"

Tiếng xuýt xoa liên tiếp, mọi người không hẹn mà cùng nhìn Dương Yến ở trong cửa kính, tràn ngập hâm mộ nói: "Cửa hàng Outlet một năm thuần lợi nhuận, tổng giám đốc Phương cứ như vậy đưa cho quản lý Dương sao?"

Một người khác lập tức suy đoán: "Tin tức kia mọi người đọc chưa? Nhà họ Ngự ở Nam Thành cũng rất thanh danh hiển hách đấy, mọi người nói có phải tổng giám đốc Phương nhìn thấy tin tức nên ghen rồi hay không, cho nên chọn một món qua tặng cho quản lý?"

"tổng giám đốc Phương đúng là hào phóng, ra tay chính là quyền kinh doanh một cửa hàng, được!"

"Rốt cuộc quản lý Dương sẽ chọn ai đây nhỉ?"

"Tôi cũng muốn biết."

Đột nhiên trong đám người truyền ra một tiếng cười xấu xa: "Tôi cảm thấy quản lý Lê có thể muốn thu chút lễ vật từ trên tay bọn họ, sau khi giàu có rồi sẽ tự mình làm chủ, tốt bao nhiêu!"

"..."

Dương Yến đang vùi đầu làm việc nên không hề hay biết, trong lúc vô tình mình đã nhận được một món quà lớn từ ngài Phương.

Buổi trưa, Lâm Thanh Dung ôm hai hộp thức ăn đến tìm Dương Yến.

Thức ăn cũng rất tươm tất, đồng nghiệp trong bộ phận của Dương Yến ai cũng có phần, Dương Yến liếc mắt nhìn hộp cơm kinh ngạc nói: "Cậu làm gì vậy, đột nhiên mời bọn tớ ăn cơm trưa?"

Lâm Thanh Dung cười hắc hắc nói: "Phát tài."

"Đánh cược thắng Lục Văn Thù sao?"

"Tiền của anh ấy cũng là của tớ, kiếm của anh ấy không có ý nghĩa!" Lâm Thanh Dung bĩu môi, vừa mở hộp cơm ra cho Dương Yến vừa thần thần bí bí nói: "Kiếm từ chỗ Tổng giám đốc Tống kia."

Dương Yến à một tiếng: "Cô ta cũng muốn đi chơi cùng chúng ta, còn xin tớ zalo của cậu nữa, nói muốn mua tấm vé kia."

"Cậu biết Tổng giám đốc Tống trả tớ bao nhiêu không?"

"Bao nhiêu?"

Lâm Thanh Dung giơ lên mấy ngón tay, nụ cười cũng vui vẻ hơn: "Sáu tỷ!"

"Khụ khụ!" Dương Yến bị sặc đồ ăn vội vàng uống một hớp nước, một hồi lâu sau mới nói: "Du lịch Nhật Bản nhiều lắm là sáu mươi triệu, cậu lại thu người ta sáu tỷ?"

"Tổng giám đốc Tống khăng khăng muốn chuyển nhiều như vậy, tớ có thể làm gì đây?" Lâm Thanh Dung nhún nhún vai, lại bỗng nhiên bắt lấy tay Dương Yến, vẻ mặt điềm đạm đáng yêu: "Yến, nếu như tớ có làm chuyện gì sai, cậu nhất định phải tha thứ cho tớ!"

Dương Yến bị cô ấy lôi kéo tất cả lông tơ toàn thân đứng lên: "Cậu đem tớ đi bán?"

"... Cũng không phải."

Thay từ ngữ mà nói, chính là so với bán không khác nhau lắm.

Sau một giờ, chuyện Lâm Thanh Dung che giấu Dương Yến rốt cục bị Lục Văn Thù tìm ra được.

"Mẹ nó!" Anh ta kinh hãi ngồi xuống ghế sô pha.

"Cậu lại nổi điên cái gì vậy?" Phương Tinh Nghị không vui nhìn anh ta, ngữ khí khó chịu: "Nói chuyện thì cà lơ phất phơ, phản ứng thì lại nhanh tôi thấy làm lễ tân khách sạn tiếp khách tương đối thích hợp với cậu."

Lục Văn Thù cả kinh nói: "Tiểu tiên nữ và Dương Yến vậy mà cùng Tống Tịnh Hòa chơi một vố, các cô ấy muốn đi Nhật Bản chơi!"

Phương Tinh Nghị xùy âm thanh: "Cô ấy cũng không phải búp bê của cậu, còn muốn cả ngày bị cậu giữ ở bên cạnh à?"

"Mẹ kiếp, tớ có không cho cô ấy kết bạn với người khác sao? Là tiểu tiên nữ nói cho tớ biết!" Lục Văn Thù đưa di động ra cho anh ta nhìn: "Cậu xem cô ấy đăng lên Facebook đi."

Tiểu tiên nữ: (vui vẻ) Sắp cùng mấy chị em đi Nhật Bản chơi, thứ sáu ở du thuyền Cá voi xanh nhé, có bạn nam nào cũng đi Nhật Bản lúc đó không? Hai cô gái độc thân nha!

Phía dưới là ảnh chụp Dương Yến và Tống Tịnh Hòa, ba trăm sáu mươi độ không góc chết, dung nhan rung động lòng người.

Ánh mắt Phương Tinh Nghị trầm xuống: "Cô ấy làm cái quỷ gì vậy."

"Tớ vừa mới hack Facebook của cô ấy, hình như rút thưởng trúng ba tấm vé đi du lịch Nhật Bản." Lục Văn Thù nằm sấp trên vai Phương Tinh Nghị ríu rít nói: "Tớ đẹp trai như vậy, vợ tớ vẫn còn muốn đi tìm một tiểu thịt tươi."

"Dịch cái tay ra ngay!"

Lục Văn Thù yên lặng đem móng vuốt dịch chuyển khỏi: "Cậu không phải nhị ca yêu dấu của tôi, vô tình vô nghĩa."