Nam Thần Nhà Tôi

Chương 302: Tôi có một suy nghĩ to gan

“Đúng, anh ta ở Nam Thành còn có công ty.” Trợ lý Tư báo cáo tình hình với anh: “Một tháng trước, lại lấy thân phận của người đầu tư thu mua hai công ty kỹ thuật là Trí Mỹ và Nha Vọng.”

Phương Tinh Nghị chớp chớp mắt, thâm trầm nói: “Chả trách tôi lại thấy quen mắt, thì ra tên đó sớm đến Nam Thành rồi, anh ta nằm trong danh sách tham gia hội nghị đấu thầu đường cao tốc Đông Sơn lần này!”

“Đấu thầu...” Trợ lý Tư ngẫm nghĩ, hiếu kỳ hỏi: “Vậy anh ta có phải sớm đã để ý phu nhân rồi hay không? Phải rồi tổng giám đốc Phương, có chuyện này tôi không biết có quan trọng hay không.”

“Nói.”

Trợ lý Tư nói: “Chính là chuyện Cao Sính Đình hẹn gặp phu nhân, muốn hạ thủ đối phu nhân, kết quả khiến bản thân mình phải vào viện, tôi đi bệnh viện lấy tài liệu phát hiện, Miya Maiko cũng đi đến bệnh viện, còn đi đến phòng của Cao Sính Đình, hơn nửa tiếng sau mới từ phòng bệnh đi ra.”

“Cô ta không quen biết Cao Sính Đình, lại đi tìm Cao Sính Đình, chỉ có một nguyên nhân.” Khuôn mặt của anh hơi căng thẳng, để lộ ra một cỗ khí thế rất đáng sợ: “Chịu sự chỉ đạo của Kỷ Gia Trí, cần Cao Sính Đình làm một vài việc.”

Trợ lý Tư chịu không nổi khí áp thấp này, di chuyển sang một bên.

Phương Tinh Nghị cuối đầu, nhìn tấm ảnh người đàn ông trên tài liệu: “Dương Yến trước đây nói với tôi, Hứa Cung Diễn làm việc gì có thể không từ thủ đoạn, nhưng tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện quay lén, bây giờ nghĩ lại, quả thật chuyện có điểm kỳ lạ.”

“Quay lén cái gì?” Trợ lý Tư rất hiếu kỳ, vươn cổ nhìn anh: “tổng giám đốc Phương, anh bị quay lén sao?”

Phương Tinh Nghị ánh mắt sắc như dao nhìn qua.

Trợ lý Tư hơi sững người, lập tức tức tối nói: “Kỷ Gia Trí chắc chắn chỉ đạo Cao Sính Đình làm một số chuyện, sau đó đổ tội lên người Hứa Cung Diễn, quá âm hiểm mà, không phải con người!”

“...”

Nửa tiếng sau, taxi đến Ginza Nijome.

Ginza là một trong ba trung tâm phồn hoa nhất trên thế giới, có 8 đường nối thẳng đến đại lộ trung tâm, bất luận là ban ngày hay ban đêm, đều rất đông đúc, rất nhộn nhịp.

Trợ lý Tư xuống xe, mở cửa cho Phương Tinh Nghị, sau đó cùng anh đi vào trong.

Sau khi vào thang máy, trợ lý Tư ấn chọn tầng 4, trong miệng vẫn lầm bầm.

“Nghe nói các câu lạc bộ cao cấp ở Ginza, những cô gái được tuyển đều rất xinh đẹp, cùng khách nói chuyện giải sầu, biết không ít chuyện nha!”

“Tôi còn nghe nói, những người của ZF đó thỉnh thoảng sẽ đến đây ngồi, sẽ cùng mấy cô gái đấy nói chuyện. tổng giám đốc Phương, tôi có một suy nghĩ to gan, anh muốn nghe thử không?”

Phương Tinh Nghị đút tay vào túi, liếc qua anh ta: “Tôi cũng có một suy nghĩ, cậu muốn nghe không?”

Trợ lý Tư vội hỏi: “Cái gì vậy?”

“Tôi cảm thấy cậu lớn lên trông cũng đẹp trai, dẻo miệng, rất thích hợp đi làm nhân viên phục kiểu đó.” Phương Tinh Nghị đẹp giọng cười nói: “Cậu không bằng ở bên kia thay tôi thu thập tình báo đi, cậu thấy thế nào?”

“Không không, tôi không hợp.” Trợ lý Tư đứng thẳng người, không dám nói linh tinh nữa: “Điểm mạnh của tôi là thay tổng giám đốc Phương xử lý chuyện công việc, làm gián điệp để lấy tình báo thì tôi làm không nổi.”

“Vậy cậu còn không im miệng?”

“Vâng.”

Rất nhanh tháng máy đã lên đến tầng bốn.

Bên ngoài chính là cửa dẫn vào câu lạc bộ MOMO, được trang trí rất thanh lịch, bên phải là một người phụ nữ rất trẻ mặc kimono đắt giá, trông rất nhã nhặn.

“Chào buổi tối hai vị.”

Người phụ nữ trẻ nói tiếng anh, hơi khom người, lúc ngẩng đầu nhìn qua Phương Tinh Nghị, bởi vì anh vẻ ngoài rất xuất sắc, khí độ trầm ổn khiến cô ta bỗng đỏ mặt.

Rất nhanh, cô ta đã dẫn họ vào trong câu lạc bộ.

Trợ lý Tư sờ sờ mặt của mình, lầm bầm: “Mình cao 1m84 cũng không thấp à? Lớn lên giống như nhân tài, tại sao vị tiểu thư này không nhìn mình, kỳ thị mình sao?”

Quá đáng mà!

Sau khi vào câu lạc bộ, ánh mắt của Phương Tinh Nghị tại đại sảnh quét một vòng.

Anh không đi tiếp cùng cô ta, mà dùng tiếng Anh hỏi cô ta: “Anh Yamazaki đến chưa?”

Cô ta hơi sững người, dừng cước bộ lại: “Anh là khách của ngài Yamazaki sao?”

Phương Tinh Nghị ừm một tiếng.

“Họ của anh là gì, tôi đi hỏi.” Ngài Yamazaki là khách vip của chỗ này, cô ta không dám tự nhiên dẫn người qua đó.

“Tư Trình.” Phương Tinh Nghị nhìn người phía sau.

Trợ lý Tư lập tức bước lên, đưa một tấm danh thiếp cho cô ta: “Đây là danh thiếp của tổng giám đốc Phương, cô cầm đi đưa cho anh Yamazaki, nói với anh ta, chúng tôi là vì ‘kế hoạch Thanh Diệp’ đến tìm anh ta.”

“Mời các anh đợi một chút.”

Các cô gái trong câu lạc bộ đều rất quy củ, không phải khách của bản thân sẽ không chủ động bắt chuyện, Phương Tinh Nghị và trợ lý Tư trong lúc đợi, có phục vụ đến một lần, đưa rượu và trái cây.

Trợ lý Tư để hai ly rượu ra xa một chút, cầm cốc nước lọc đưa cho Phương Tinh Nghị.

Yamazaki kia nghe nói là người đứng đầu có thế lực lớn nhất trong mảng này, có quan hệ rất tốt với ZF, không dễ chọc, ngộ nhỡ lúc nữa gặp mặt, đối phương lại gây khó dễ thì họ phải làm thế nào?

Sức chiến đấu của anh ta như nào anh ta tự biết, vẫn phải dựa vào tổng giám đốc Phương rồi.

Tối nay anh ta phải để ý kỹ, không thể để tổng giám đốc Phương uống một giọt rượu nào, ngộ nhỡ say rồi, biến thành kẻ ngốc, thì bọn họ chính là hai con cừu đưa đến miệng sói rồi.

Phương Tinh Nghị cầm cốc nước lọc uống một ngụm, đoán được trợ lý Tư nghĩ cái gì, liền nói: “Yên tâm, tôi sẽ không uống rượu, nơi này đều là phụ nữ.”

Trợ lý Tư lập tức phản ứng lại, cười rất ám nguội: “Tổng giám đốc anh là sợ xảy ra chuyện à, sợ vợ ghen?”

“Cậu im miệng không được sao?”

Trợ lý Tư sợ, nhích sang một bên, kéo rộng khoảng cách của hai người.

Khoảng ba phút sau, vị tiểu thư kia trở lại.

“Xin lỗi, để hai vị chờ lâu, mời đi theo tôi.”

Phương Tinh Nghị và trợ lý Tư đi theo cô ta, bước lên cầu thang xoắn ốc, trang trí ở tầng hai thanh nhã hơn tầng một, chia làm một số phòng riêng.

Cô gái mở một cửa, cúi người: “Mời vào.”

Chờ hai người bước vào, cô ta liền đóng cửa lại.

Phòng bao rất lớn, được trang trí theo phong cách Châu Âu, trừ khu tiếp khách ra, một bên khác còn có mấy bàn bi-a, khu tiếp khách có khá nhiều người đang nói chuyện.

Có những người đang chơi bi-a, đa phần trên tay đều có hình xăm rất dợn người.

Trợ lý Tư chân có chút run.

Người so với tưởng tượng của anh ta ít hơn, nhưng nhìn hình xăm trên tay bọn họ, cũng biết là không dễ chọc, một quyền của họ thể đánh bay anh ta mất thôi.

Phương Tinh Nghị hất cầm với anh ta, giọng trầm thấp nói: “Đi hỏi thử.”

“Được.”

Trợ lý Tư liền dùng tiếng Nhật đi bắt chuyện mấy vệ sĩ, rất nhanh liền trở lại: “Yamazaki chính là người tóc trắng đang đánh bida, trên tay có hình xăm.”

Phương Tinh Nghị liếc một vòng các bàn bi-a, cất bước đi về phía đó.

Anh đến đây đã lãng phí rất nhiều thời gian rồi, không muốn phí thêm nữa, đến trước mặt người đàn ông tóc trắng, dùng tiếng Anh hỏi: “Anh Yamazaki, biết nói tiếng Anh không?”

Yamazaki ngẩng dậy, ánh mắt sắc bén nhìn Phương Tinh Nghị.

Yamazaki cả đầu bạc trắng, trên mặt lại không có nếp nhăn nào, nhìn thì chỉ khoảng 40 tuổi, một mình đứng đó, cả người tỏa ra một khí tức khiến người khác không dám lại gần.

Nhưng ánh mắt cùng khí thế của anh ta trước mặt Phương Tinh Nghị lại không có đất dùng.

Đôi mắt của anh lạnh lùng mà điềm tĩnh.

Điều này khiến người trải qua sóng gió đã nhiều như Yamazaki không khỏi cảm thấy bất ngờ, ông ta cầm gậy đứng đó: “Tôi thấy cậu rất khí khái, cậu sao biết ‘kế hoạch Thanh Diệp’?”