Nam Thần Nhà Tôi

Chương 317: Còn ngốc hơn cả lục văn thù

Dương Yến ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi mẹ Dương: "Mẹ nghĩ bà ta có ý gì, muốn lợi dụng con ư?"

mẹ Dương nhìn tấm bùa bình an.

"Không thấy giống vậy, bà ta đến mua rượu vài lần, thấy tính cách cũng tốt lắm." mẹ Dương nói rồi khóa cửa tiệm lại: "Cho dù có là chị dâu vợ sau của cha con thì cũng chẳng có thù oán gì với con."

Dương Yến cảnh giác nhìn mẹ Dương: "Mẹ ơi, sao mẹ nói đỡ cho bà ta vậy, bộ bà ta thật sự cầu xin mẹ gì đó hả?"

"Không có."

"Bà ta thật sự không nhắc gì đến chuyện của Quách Lệ Lãng ư?"

"Thật sự không có." mẹ Dương lau mắt, giọng điệu bất mãn: "Con đừng có nghĩ người ta quá quắt thế, nói thế nào cũng là...Thôi đi, đi mua thức ăn đi."

Dương Yến tò mò hỏi tiếp: "Cũng thế nào ạ? Mẹ giấu giếm con chuyện gì ư?"

"Người là bề trên của con đó."

"Con biết mẹ dễ bị lung lay mà, sau này cô ta đến mẹ đừng tiếp cô ta nữa." Dương Yến cũng không nghi ngờ lời nói của bà ấy: "Dù gì cô ta cũng là người một nhà của Quách Lệ Lãng, chắc chắn sẽ thiên vị cho Quách Lệ Lãng thôi."

"Biết rồi." mẹ Dương phẩy tay: "Con có còn muốn qua nhà mẹ ăn cơm không, không ăn thì về đi!"

Dương Yến: "..."

Lớn đến từng này tuổi rồi, cô lại bắt đầu bị mẹ Dương chê phiền hả?

Dương Yến cùng mẹ Dương đi thang máy xuống lầu, Dương Yến nhìn tấm bùa bình an rồi thầm nghĩ: Rõ ràng thái độ của mình hồi nãy tốt lắm mà.

Có kính ngữ này, còn gọi là dì nữa.

Làm gì không biết tôn trọng người lớn như mẹ nói cơ chứ?

Sau khi mua thức ăn về nhà, mẹ Dương sai Dương Yến xử lý phụ vài thùng nho để dễ làm rượu, còn bà thì bận tới bận lui chuẩn bị cơm trưa trong nhà bếp.

"Mẹ ơi, mẹ làm đơn giản tí thôi." Dương Yến nói vọng vào nhà bếp, từ sáng sớm cô đã chưa ăn gì, lần này bụng đói sôi rột rột luôn rồi, chỉ cần là cơm mẹ làm món gì cô cũng ăn.

"Lo ngắt nho của con đi, đừng có nhiều chuyện!"

Dương Yến: "..."

Đợi đến khi Dương Yến ngắt xong bốn thùng nho mới tiện thể giúp mẹ rửa sạch vài cái chai lớn để ủ rượu, cuối cùng cũng nghe được mẹ Dương nói một câu "Ăn cơm đi."

Cô rửa tay rồi chạy tít đến trước bàn ăn.

Năm món ăn một món canh, canh thịt viên vừa ngửi đã thấy thơm nức mũi, còn có một tô giò heo kho tàu.

"Thảo nào mẹ làm lâu dữ vậy, hóa ra là giò heo kho tàu." Dương Yến thấy thòm thèm, đôi đũa vừa mới chìa ra đã bị mẹ Dương đập ngược trở về.

mẹ Dương đưa cho cô hai cái giò heo đựng trong cái chén nhỏ cho cô: "Của con đây này."

"Con không được ăn trong cái tô hả?" Dương Yến nhìn nhìn tô giò heo, lại nhìn cái chén, có so sánh mới thấy hai cái giò heo trong cái chén này ít đến thảm thương.

Dương Yến nghiêm túc nói: "Bác sĩ dặn mẹ phải ăn uống thanh đạm dưỡng sinh, giò heo chỉ có con ăn thôi! Mẹ cũng không thể hút chân không rồi gửi ra nước ngoài cho Thường Phúc đó chứ?"

"Mẹ muốn gửi cũng phải xem cước phí với thời gian đã chứ!" mẹ Dương trợn mắt nhìn cô rồi cầm hai hộp giữ nhiệt qua, đóng gói giò heo và canh thịt viên lại."

"Mẹ làm gì đấy?"

"Cái này gửi cho con rể, còn có cái người nào gần gũi với nó đấy." Nhất thời mẹ Dương không nhớ ra tên người nọ: "Cậu thư ký khôi ngô...Bé cưng, cậu ta tên gì đấy?"

"Tư Trình, anh ta là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc Phương, không phải thư ký." Dương Yến chậm chạp nhận ra có gì đó không đúng lắm: "Mẹ làm đồ ăn phong phú dữ vậy là để cho bọn họ đó hả, vậy con ăn cái gì?"

mẹ Dương trỏ tay lên bàn: "Rau xanh đấy, con mập rồi, ăn rau giảm béo đi."

"...Mẹ được ghê." Trong lòng mẹ Dương cô còn không sáng bằng trợ lý Tư nữa: "Đã một giờ rồi, chắc chắn bọn họ gọi thức ăn ngoài mất rồi, mẹ à, để lại con ăn cho nha."

"Mẹ vừa mới gọi điện thoại, bọn họ chưa có ăn."

"..."

Dương Yến gặm xong hai cái giò heo rồi ũ rũ xách hộp giữ nhiệt đi.

Lúc sắp đi ra khỏi cửa mẹ Dương lại xách bình rượu tự ủ ra đưa cho cô: "Dù gì người ta cũng là người bên cạnh con rể, nói chuyện lại êm tai, con kết quan hệ thân thân với cậu ta xíu."

Dương Yến ha ha: "Sao mẹ không kêu con chuyển hai bình rượu nho to đùng đấy qua bên ấy luôn đi, để cho nhân viên trên dưới tập đoàn đều được thưởng thức!"

"Cũng được, con chuyển nổi không?"

"..."

Sau khi nói vài câu với mẹ Dương, tâm trạng Dương Yến còn tồi tệ hơn, cô ra ngoài đặt xe, 10 phút sau đã cô đã đến công ty.

"Chào buổi chiều, giám đốc Dương."

Mấy nhân viên lần lượt chào hỏi Dương Yến, còn dồn dập nhìn hộp giữ nhiệt của cô bằng ánh mắt tò mò làm Dương Yến chỉ có nước sang cửa Tây đi thang máy.

Sau khi lên lầu, Dương Yến nhìn thấy không khí trong phòng thư ký rất đỗi nghiêm túc, bọn họ đang thảo luận gì đó với nhau.

Trợ lý Trương cũng ở đó.

Dương Yến vào phòng thư ký, cô đặt hộp giữ nhiệt và hai chai rượu lên bàn trợ lý Trương, động tác rất đỗi nhẹ nhàng, có điều vẫn kinh động đến trợ lý Trương đang gửi tin nhắn.

Trợ lý Trương vội tắt điện thoại ngay, anh ta đứng dậy: "Sao phu nhân lại đến đây?"

Phu nhân?

Người trong phòng thư ký đồng loạt ngẩng đầu nhìn bọn họ với ánh mắt kinh hãi.

Có một thư ký thấp giọng nói: "Trợ lý Trương, anh với giám đốc Dương...Chúc mừng anh..."

"Đâu có! Tuyệt đối không có!" Phòng tổng giám đốc ở kế bên, trợ lý Trương run rẩy: "Tôi với phu nhân, à không phải, tôi với bà Phương trong sạch không có gì hết."

Mọi người hít một hơi khí lạnh, ánh mắt càng tỏ vẻ tò mò kinh sợ hơn nữa.

Hóa ra không phải giám đốc Dương thành đôi với trợ lý Tư mà là tổng giám đốc Phương, trở thành bà Phương rồi!

"Tôi phục thật sự, anh gọi tên tôi không được à, gọi phu nhân cái nỗi gì!" Dương Yến thấp giọng mắng: "Tôi còn tính dặn Phương Tinh Nghị giữ kín chuyện này, bây giờ thì hay rồi, mọi người đều biết hết ráo!"

Trợ lý Tư khiếu nại: "tổng giám đốc Phương dặn tôi gọi cô như vậy đó."

"Anh ấy kêu anh gọi là anh gọi ngay à, anh không biết nghĩ cách khác à?" Dương Yến trừng mắt nhìn anh ta: "Bình thường anh thông minh như vậy, không ngờ có lúc lại ngốc hơn cả Lục Văn Thù!"

Trợ lý Tư tủi thân muốn khóc.

Đệch!

Đây có phải là lỗi của anh đâu, là lỗi của tổng giám đốc Phương đó chứ!!

"Mẹ tôi kêu tôi mang ít đồ ăn trưa sang cho anh, còn có rượu nho mẹ tôi tự ủ nữa." Dương Yến chỉ hộp giữ nhiệt rồi quay đi nói chuyện với những người khác trong phòng thư ký.

Cô nói năng rất đỗi uyển chuyển, mượn lý do Phương Tinh Nghị không thích bị làm phiền, không thích nhân viên khoa môi múa mép rồi thành công làm mọi người kinh ngạc, đồng thanh nói hôm nay chẳng nghe thấy gì cả.

"Cảm ơn mọi người." Dương Yến cười cười rồi hài lòng xách cái hộp giữ nhiệt còn lại đi ra.

Cô vừa đi, mọi người đã ùa tới chỗ trợ lý Tư.

anh một câu tôi một câu, mọi người tò mò hỏi linh tinh đủ thứ, muốn lấy được ít tin tức đáng tin từ chỗ anh ta, thậm chí có thư ký ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức tỏa ra từ thùng giữ nhiệt còn muốn mở thùng ra xem thử.

Trợ lý Tư đập mạnh lên tay thư ký ấy rồi nổi giận nói: "Đang giờ làm việc mà muốn làm gì đấy! Mấy cô cậu quên hết khi nãy mình nói gì rồi à, muốn gói đồ đi phải không?"

Nhóm thư ký nghe vậy mới dạt ra, trở về làm việc.

Trợ lý Tư mở hộp giữ nhiệt ra, giò heo kho tàu, thơm đến mức nước miếng chảy ròng ròng.

Trợ lý Tư được ăn bữa cơm trưa ngon lành, nước mắt cũng muốn rớt cả ra, anh ta thầm nghĩ đi theo tổng giám đốc Phương cũng có cái lợi, ít nhất có thể ăn được món ăn mẹ vợ anh ấy nấu.

Ngon quá xá!

Trợ lý Tư âm thầm quyết định, sau này cho dù tổng giám đốc Phương và Cô Dương có cãi nhau như thế nào thì anh cũng phải đứng về phía Cô Dương mới được.

Đứng về phía Cô Dương ắt sẽ thắng lợi!